***
Nút thắt trong lòng Linh Lan năm xưa đã được nới lỏng khi nhận lời xin lỗi của Đông Phong. Cô ngồi trên chiếc bàn học cũ, ngẩn ngơ nghĩ về chuyện buồn. Thật ra chẳng ai muốn nhớ đến nỗi đau ngự trị trong lòng mình mãi, nhưng ký ức cứ đẩy đưa tâm trí về ngày cũ. Linh Lan kéo ghế về phía trước, ngồi sát bàn học hơn. Cũng vì vậy mà chân vô tình đá vào cái hộp carton cô lôi từ gầm giường ra mấy hôm trước.
Sự chú ý của cô đổ dồn về nó, cô cúi đầu nhìn một lúc lâu rồi đắn đo thêm hồi nữa mới quyết định đặt cái thùng carton lên bàn. Cô rút mấy tờ khăn giấy lau đi vết bụi bặm xung quanh. Dãy băng keo trong suốt quấn chặt miệng hộp, cô không nhớ nổi mình đã quấn bao nhiêu vòng, chỉ nhớ cảm giác lúc đó là muốn trốn tránh, dẹp hết những thứ từng là kỉ niệm đẹp đẽ nhất.
Đầu ngón tay cô vuốt ve miệng hộp, chạm vào lớp băng dính trơn nhẵn. Cảm giác lâng lâng trong phân vân, mở ra hay cứ để kỉ niệm ngủ yên? Linh Lan thở dài một hơi, khom lưng định đặt nó về chỗ cũ. Nhưng cũng trong phút đó, khát khao mở hộp trỗi dậy mãnh liệt. Có lẽ vì nhớ mấy món đồ đó, dẫu sao cũng từng là vật trân quý nhất.
Thế là cái thùng carton lại quay về bàn học, cô dùng kéo rạch một đường trên miệng hộp. Lớp băng keo đứt ra, cánh hộp hơi nhô lên. Linh Lan như nín thở, nhẹ nhàng mở cánh hộp lên. Đồ vật bên trong vẫn nguyên vẹn như thuở nào.
Ba cái crunchies màu xanh nhạt thêu hoa linh lan, một con bươm bướm xếp bằng giấy tập hơi ngả sang màu cũ kỹ. Gốc hộp có một cái móc khoá I love you. Bỗng nhiên cô nhoẻn miệng cười, cầm cái móc khoá lên, nghịch ngợm ấn vào cái vương miện trên đỉnh đầu nó. Ngay lập tức hai cái tay cong cong chụm lại thành hình trái tim, nó vang lên âm thanh: I love you.
Cái móc khoá ngốc nghếch này đã trở thành trào lưu trong trường thuở đó. Cô vẫn còn nhớ lần đầu nghe nó phát ra tiếng I love you. Cả lớp hướng ánh nhìn về phía cô, lúc đó cô xấu hổ đỏ bừng mặt. Huơ tay giải thích với mọi người đây là đồ gửi nhầm. Trong lớp chẳng mấy ai tin.
Nằm cạnh cái móc khoá là con thỏ bông xinh yêu. Cô đã hỏi anh tặng nó vào dịp gì vì thời điểm đó không trùng với ngày lễ nào cả. Anh nói thích thì tặng thôi, bề ngoài cô bình thản nhưng trong lòng vui điên lên được.
Linh Lan chợt nhận ra Hoà Điền tặng cô rất nhiều quà nhưng thuở đó cô kinh tế eo hẹp, tiền mua một đôi giày đi học còn phải cân nhắc nhiều. Thành ra cô chẳng có gì để tặng anh, chỉ biết thức đêm thức hôm soạn thật nhiều bài tập chất lượng gửi anh ôn luyện. Có lẽ món quà duy nhất cô tặng cho anh là chiếc sơ mi xanh trước ngày đi biển. Anh cầm áo mà miệng cười suốt.
Nhớ lại dáng vẻ Hoà Điền mặc áo sơ mi cô tặng, lượn lờ hết sân trường, nở nụ cười tinh nghịch khi cô lướt qua. Hồi đi học dáng người anh đã đẹp sẵn, mặc áo gì cũng thấy đẹp, thêm màu xanh tươi mát nữa, nhìn cứ như hoàng tử biển khơi vậy. Rồi cô cúi đầu nhìn mảnh vải màu xanh xanh được xếp ngay ngắn dưới đáy hộp, màu xanh đó trùng với màu áo anh, là chiếc váy năm ấy cô mua.
Khoảnh khắc khoác chiếc váy xanh trong chuyến đi du lịch với trường, Anh Thơ và Tâm Nhi kéo cô ngồi xuống, hai đứa nó thay nhau vẽ mặt cho cô. Lúc ấy tay nghề của tụi nó cũng khéo, vẽ xong cô như biến thành người khác. Trắng trẻo xinh xắn hơn nhiều. Cô xếp thành hàng theo lớp, đi ngang qua 11A5. Thuở ấy chỉ dám cúi đầu vì xấu hổ, khi mọi người ồ lên nhộn nhịp. Trái tim cô đập thình thịch liên hồi, trong tất cả ánh nhìn đó, cô chỉ mong một người để ý. Liệu cậu có thấy cô mặc váy không? Là váy đôi với sơ mi của cậu đó!
Điền đã thấy, anh giơ tay lên ra dấu Victory. Anh muốn nói cho mọi người biết cô gái váy xanh đó là của anh, anh là người chiến thắng.
Nếu chuyến đi biển đó thuận lợi thì có lẽ bức ảnh lớp Anh Thơ không cần phải ghép. Cô và anh sẽ chụp riêng với nhau một tấm, bỏ vào khung hình ghi lại tuổi trẻ. Tiếc thay đó chỉ là nếu.
Linh Lan nhấc chiếc váy lên, xếp gọn trong hộp quá lâu nên nó nhăn nhúm mất rồi. Cô bước đến trước gương, ướm thử vào người, vẫn vừa vặn như ngày nào. Linh Lan chỉ ướm chứ không dám mặc lại. Cũng là chiếc váy này, ngày cô mặc nó là ngày tan vỡ. Là cái ngày trời hoá bão giông, cô khóc nức nở lên xe về quê. Gác lại hành trình đến biển, vĩnh viễn không có mặt trong ảnh lớp 12A3.
Nụ cười Linh Lan đượm buồn, cô trải váy trên giường rồi gấp lại như cũ. Quay về với cái thùng carton để trên bàn, khi nãy nhấc váy lên không để ý, giờ mới nhận ra dưới lớp váy là một quyển sổ nhỏ và một chiếc điện thoại cũ.
Sau khi tiễn anh ra sân bay, cô cũng không dùng cái điện thoại này nữa. Sáu năm rồi, chắc chắn nó đã hư. Còn quyển sổ kia thì...
Chuông điện thoại vang lên đột ngột, Linh Lan giật mình đi về phía bàn học, số của Hoà Điền hiển thị trên màn hình.
Cô bắt máy: “Alo.”
Giọng anh từ đầu dây bên kia: “Sao chưa đi ngủ nữa?”
“Sắp rồi.” Ngón tay cô miết nhẹ mặt bàn: “Mà sao anh biết em chưa ngủ.”
“Mở cửa sổ ra đi.”
Linh Lan giật mình kéo cửa sổ ra, nhoài người nhìn xung quanh một vòng. Hoà Điền tựa người vào chiếc xe máy, trên yên xe có một bó hoa linh lan trắng ngần. Điện thoại anh vẫn kề trên tai: “Đi trên đường thấy hoa đẹp, tự nhiên nhớ đến em.”
Một câu vu vơ của anh khiến cô bật cười, cô vén lọn tóc ra sau tai, đầu hơi nghiêng nghiêng, nói qua điện thoại: “Mua hoa gì đó? Hoa đào, hoa cúc, hay hoa mai?”
Anh biết cô đang trêu, môi cong lên: “Em kể gần hết danh sách mập mờ cũ của anh rồi.”
Nói rồi anh nhướng mày, ngước mắt nhìn cô gái sau ô cửa sổ: “Sao chưa chịu nhắc tới tên người anh yêu nữa?”
Anh ngoái đầu nhìn bó hoa nằm sau yên xe, môi mấp máy: “Hoa Linh Lan.”
Cô ho nhẹ rồi nghiêng nghiêng mặt sang trái, tay chân hơi lóng ngóng che đi vẻ ngượng ngùng. Trong lòng nổi cơn hoảng loạn. Tiêu rồi! Sao lời anh nói nghe dịu dàng quá vậy? Trái tim mang áo giáp lạnh lùng của cô sắp bị đâm thủng mất rồi. Một tháng mà anh nói e rằng cô không trụ nổi.
Linh Lan mím môi sửa lại lời anh: “Người yêu cái gì? Từng yêu thôi.”
Hoà Điền ôm bó hoa trong tay, cái khuyên bên tai trái loé sáng như ánh sao rơi: “Giờ anh vẫn yêu mà.”
Nói rồi anh nheo mắt: “Hoa xuống nhận hoa đi.”
“Xuống ngay đây.” Cô đáp rồi cúp máy.
Hoà Điền đứng đợi Linh Lan hai phút. Lát sau cửa tiệm tạp hoá hé mở, người con gái cậu yêu bước ra. Khoảnh khắc này làm cậu nhớ về buổi tối sáu năm trước, khi trời đã khuya, trăng nhô cao, hai đứa vẫn thường lén lút gặp nhau thế này. Thuở ấy Linh Lan vẫn còn là thiếu nữ tuổi trăng rằm, nét hồn nhiên vô ưu vẫn lưu trên gương mặt nhỏ nhắn. Giờ nàng đã ở tuổi trưởng thành, đường nét sắc sảo hơn nhiều, nụ cười rạng rỡ dành cho anh cũng không còn.
Anh theo thói quen dang tay ra đón cô vào lòng nhưng cô chỉ dừng bước ở trước mặt anh. Điền thất vọng buông thõng đôi cánh tay, ánh mắt cũng chẳng thèm giấu sự hụt hẫng.
Song, có trời mới biết Linh Lan đã phân vân từ ngoài cửa, từ khi thấy anh và thậm chí là từ khi bước xuống lầu. Phút yếu lòng nào đó cô muốn bỏ mặc tất cả, sà vào lòng anh như cách cô hạnh phúc trước kia. Ấy vậy mà lý trí của cô vẫn đấu thắng con tim, bước chân cô dừng ở vị trí cách anh một bước. Suy cho cùng vẫn thiếu một chút can đảm.
Hoà Điền đặt bó hoa vào tay cô: “Hoa linh lan dành cho em.”
Cô không từ chối, miệng khen: “Đẹp vậy? Mua ở đâu thế?”
“Mua ở trung tâm thành phố, bó này đặt riêng cho em. Chỉ có hoa linh lan thôi, không cần trang trí thêm hoa khác.”
“Sao vậy?” Cô tò mò.
“Đối với anh bông hoa đẹp nhất không cần đính kèm thêm hoa nào cả.”
Linh Lan chịu thua trước cái miệng của Hoà Điền, cô nhoẻn mịệng cười: “Đẹp thật.”
Thấy cô cười tươi nhận hoa, anh nheo mắt: “Cười xinh vậy chắc là cảm động rồi phải không?”
“Không có!” Cô đáp ngay.
“Em có.” Anh khẳng định, tiếp tục nói: “Đã nghĩ tới chuyện quay lại chưa?”
Cô ôm bó hoa vào lòng: “Đừng hi vọng vào chuyện đó nữa.”
“Tại sao không? Em vẫn cho anh hi vọng mà.”
“Khi nào? Em có tỏ ra là muốn quay lại hở? Em đi với anh một tháng vì muốn anh chấm dứt chuyện cũ, bước tiếp về phía trước thôi.”
Anh khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào xe: “Em vẫn còn yêu anh.”
“Điên quá!” Cô phì cười: “Nhìn rõ lắm à?”
“Rõ lắm!”
Trái tim cô giật thót: “Em vẫn còn biểu hiện yêu anh à?”
“Em giấu kĩ lắm.” Anh lắc đầu.
Mùi hoa linh lan thơm ngát, cô lấy hết kiên cường nhìn thẳng vào mắt anh: “Không nhận ra nghĩa là không còn đó, biết không?”
“Dù em không cho anh một tín hiệu nào hết nhưng có thứ bán đứng em rồi.” Anh nhếch môi cười như một kẻ chiến thắng.
“Cái gì bán đứng em chứ?” Cô vô thức siết chặt bó hoa, giọng cũng gấp gáp hơn.
Nhìn biểu hiện của Linh Lan, Hoà Điền càng tự tin vào cảm giác của mình. Anh chậm rãi trả lời: “Cây hoa giấy trước cửa nhà thuê.”
Linh Lan lặng người.
“Căn nhà đó mỗi khi trời tối nhìn rất giống nhà của bà nội, cũng là nhà hai tầng, có hoa giấy trước cửa. Em vẫn luôn nhớ về thời gian mình yêu nhau nên mới chọn ở căn nhà đó. Đây là tín hiệu rõ ràng nhất mà em cho anh. Dù em có cắt tóc ngắn, không mỉm cười, lúc nào cũng đòi chấm dứt. Nhưng em vẫn luôn sống trong hoài niệm.”
Linh Lan cúi đầu run rẩy, cảm giác như có gió lớn bay tới thổi bay cánh cửa bí mật của cô. Hoà Điền nói rất đúng, chuẩn xác từng câu từng chữ làm nội tâm cô hỗn loạn. Cây hoa giấy, căn nhà hai tầng và rất nhiều hồi ức không thể quên về anh, về mối tình tuổi xuân thì. Mọi thứ đã bán đứng cô chỉ bằng một cái liếc mắt của Hoà Điền.
Giọng anh cất lên: “Nếu còn yêu anh, tại sao cứ phải làm tổn thương anh vậy? Muốn đẩy anh ra xa phải không? Nói cho em biết, thằng này không đi.”
“Linh Lan.” Anh bước đến vén lọc tóc rũ trên vai cô: “Về với anh được không?”
Đáp lại sự chân thành của anh là một nụ cười buồn: “Em xin lỗi.”
“Tại sao? Chuyện cũ đã giải quyết xong hết rồi! Em còn khúc mắc gì nữa? Rõ ràng là em yêu anh mà!” Điền mất kiểm soát, nói như hét lên. Đau đớn chiếm lĩnh đôi mắt đen láy, bất lực, tức giận và oán hận dừng trên gương mặt Linh Lan.
Ấy thế mà trước cơn điên của anh, cô vẫn bình thản ngẩng đầu: “Anh biết tại sao không?”
“Tại sao?” Anh hỏi ngay.
Cô ôm chặt bó hoa, mắt nhìn màu xanh thăm thẳm: “Khoảng cách.”
“Từ lúc anh bước lên máy bay, khoảnh cách của chúng ta không còn nằm ở địa lý hay khí hậu thời tiết. Mà là...” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đau đớn kia: “Khoảng cách của môn đăng hộ đối, khoảng cách của một cô gái bình thường và một người trong giới tinh hoa. Anh có thể bước vào cuộc sống của em, nhưng em không thể ở trong thế giới của anh. Hai đứa mình sớm muộn gì cũng không có kết quả. Nếu quay lại cũng sẽ đau lòng lần nữa thôi, vậy thì quay lại làm gì?”