Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 85: Nỗi Lòng



Sàn nhà lăn lốc vỏ lon bia, Hoà Điền ngà ngà say, tiếp tục khui thêm lon mới như một người máy được lập trình. Anh mơ màng nghĩ về rất nhiều chuyện. Hầu hết là liên quan tới Linh Lan. Quá khứ, hiện tại và cả tương lai, chúng nó thay phiên quấy nhiễu tâm trí. Anh tựa lưng vào sofa, ngửa cổ nhấp một ngụm bia cay đắng. Cồn nóng lên như thiêu đốt lồng ngực, trong lúc cô đơn anh ngộ nhận đó là ấm áp.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, vẻ ngoài ngoan ngoãn của Linh Lan đã mách cho anh biết, cô gái ấy là một người rụt rè. Cũng chính vì thế anh chẳng có ấn tượng gì với cô, buông vài câu trêu đùa rồi định bụng để cô trôi vào quên lãng. Nhưng Linh Lan là biến số anh không lường trước được, mặt còn lại đối lặp với sự rụt rè ấy là một cô gái mạnh mẽ, dứt khoát, nội tâm nhạy cảm. Vì sự nhạy cảm đó mà cả quãng thanh xuân cô luôn sống khép kín, anh đã thấy được mặt mạnh mẽ tươi sáng của cô và chỉ muốn cô mãi như thế.

Năm đó Hoà Điền nói thích Linh Lan, cô đã khác, tự ti đến mức lầm tưởng tình cảm của anh là sự thương hại ban phát. Phút giây thấy giọt trong veo chảy dài từ khoé mắt, anh đã hứa với lòng sẽ không bao giờ để Linh Lan tự ti hay chịu bất kì thiệt thòi nào hết. Anh luôn khen cô xinh, đưa cô đi chụp ảnh, mua kem chống nắng, chọc cười mỗi ngày với hi vọng duy trì sự tươi sáng ấy mãi mãi.

Hoà Điền đã thử nhiều cách, làm mọi điều và tìm mọi nguyên do khép kín của cô. Chỉ duy nhất một điểm chí mạng anh không nghĩ tới, đó là thân phận của anh. Anh và cô yêu nhau thuở đi học, khi hai đứa trắng tay như nhau, cô sống ở nhà dì, anh sống với bà nội trong một căn nhà nhỏ. Lúc đó hai đứa không có khoảng cách, chỉ có đoạn tình cảm trong sáng nối với đối phương. Có lẽ vì sự gần gũi đó mà cả hai mới yêu.

Rồi một ngày đoạn tình cảm ấy cũng đến lúc tàn, khoảng cách giữa hai đứa rõ ràng hơn khi gia cảnh nhà anh bại lộ. Nó cuốn anh đi và đẩy lùi cô về phía sau. Dẫu anh có đi ngược đường, cô bạt mạng chạy về phía trước thì vẫn không chạm được nhau.

Hoá ra cái gọi là môn đăng hộ đối khó khăn thế này.

Điền cúi đầu cười cay đắng.

***

Linh Lan trằn trọc trên giường, nghĩ về sự thật đã thốt ra khỏi môi mình. Cô thở dài, khẽ nhắm mắt. Trước sau gì anh cũng biết thôi, cố chấp quay lại với nhau cũng không thành. Mây tầng nào sẽ đón gió tầng đó. Hai đứa chỉ hợp nhau khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trong bộ đồng phục học sinh bình đẳng nhất. Bây giờ khoảng cách quá xa, hai đứa hai con đường. Làm sao yêu nhau tiếp đây?

Cô nhận thức rất rõ thân phận của hai đứa. Vốn nghĩ sáu năm rồi chẳng còn mặn mà. Gặp lại anh, cười chào một cái rồi buông tay thôi. Thế mà chuyện không dễ dàng như vậy. Từ khi gặp lại Hoà Điền, nghe anh níu kéo, được anh ôm vào lòng, cùng nhau quay về thành phố cũ. Trái tim cô như tái sinh sau nhiều năm ngủ quên. Thì ra tình yêu ấy vẫn chưa chết, lần sống lại này càng khiến nó cuộn trào hơn. Một tháng đối với cả hai là quá dài, nếu cứ tiếp tục như vậy, e là cô sẽ làm tổn thương anh thêm thôi. Dứt khoát càng sớm càng tốt, trước khi trái tim cô bi luỵ.

Linh Lan ngồi dậy, mở đèn bàn rồi cầm điện thoại lên, định nhắn cho anh một tin nhưng tin nhắn anh gửi vừa đến.

Điền Phạm: Nhà anh như vậy có sao đâu? Sau này em không phải chịu cực.

Linh Lan khựng lại vài giây, cắn chặt đôi môi thô ráp. Hồi sau hai ngón tay cái của cô di chuyển.

Linh Lan: Đừng nói vậy. Em không muốn bị người ta coi thường.

Điền Phạm: Ai coi thường em? Ai dám?

Cô biết nếu cứ tiếp tục nói với anh chuyện này, với cái tính cứng đầu của anh, thế nào hai đứa cũng tranh cãi cho xem.

Linh Lan: Không nói nữa.

Cô quay về với chuyện muốn nói anh nghe khi nãy.

Linh Lan: Đi biển không?

Hoà Điền chớp chớp mắt, nghĩ mình say rồi nên đọc nhầm tin nhắn, anh tải lại đoạn chat lần nữa, tin nhắn cô gửi đến vẫn là nội dung cũ.

Anh có linh cảm không lành.

Điền Phạm: Em tính làm gì?

Sticker con mèo cười ha ha được gửi tới.

Linh Lan: Làm gì đâu.

Linh Lan: Lâu lâu thất nghiệp nên muốn đi hóng gió biển, từ năm 12 tới giờ em chưa đi biển đó.

Điền Phạm: Khi nào đi?

Linh Lan: Ngày mốt được không?

Điền Phạm: Ừm.

Thả tim cho tin nhắn mới nhất của Hoà Điền xong, Linh Lan gieo mình xuống giường lần nữa. Trong đầu là viễn cảnh nước biển màu xanh biếc, gió từ khơi xa thổi vào bờ cát. Chính thức chia tay nhau dưới cảnh đẹp thế này là cái kết tuyệt đẹp nhất cho cả hai. Lần đi biển này là lần Linh Lan thực hiện lời hứa ngủ quên ở thanh xuân.

“Vì em mà anh hủy chuyến du lịch với lớp.”

Điền đút tay vào túi quần, thản nhiên đáp: “Năm nay không đi thì năm sau.”

Linh Lan dừng bước, khẽ mỉm cười: “Nhưng em không có năm sau nữa, khi nào có thời gian em sẽ bù cho anh một chuyến đi khác được không?”

***

Cô xếp vali lên xe của anh, hai đứa cùng nhau hướng về phía biển.

Điền ngồi ở vị trí cầm lái, mấy hôm nay khi đi cùng cô, anh không hút thuốc nữa. Mới đầu hai đứa rôm rả ôn lại kỉ niệm. Thao thao bất tuyệt về anh hồi đó hay em ngày xưa. Một tiếng trôi qua hai đứa thấm mệt, thế là không gian trên xe như thu hẹp lại, tĩnh lặng hơn. Linh Lan thả hồn ngoài ô cửa, để nó lửng lơ bay theo áng mây trên bầu trời.

Hoà Điền nghiêng đầu nhìn vẻ đăm chiêu của Linh Lan, biết cô đang chán, anh hỏi: “Nghe nhạc không?”

Cô chẳng buồn nhìn anh: “Bài gì?”

“Tình yêu màu nắng.”

“Vẫn còn nhớ hở?” Cô chống cằm.

Tình yêu màu nắng là bài hát hai đứa song ca khi ngồi trên xe khách về Cà Mau. Nghĩ lại hồi đó ngốc nghếch thật. Cái gì cũng dám làm, ngồi hát trên xe mà không biết ngại.

Anh vươn tay bật bài hát, giai điệu gắn liền với tháng năm cất lên.

Gọi tên của anh là nắng

Để em được làm mây trắng

Bên anh quấn quýt mãi chẳng rời

Và khi gọi anh là mưa

Chẳng thể gần lại được nữa

Anh mang ấm áp đi xa.

(Tình yêu màu nắng – BigDaddy và Đoàn Thúy Trang)

Bài hát này mang theo rất nhiều hoài niệm, bóng hình thời đó cứ làm Hoà Điền nhớ mãi. Anh vẫn không thôi day dứt về chuyện hai đứa, nỗi tự ti của Linh Lan như lốc xoáy tàn phá trong lòng anh. Đêm trước anh đã nghĩ cách để cô hiểu hơn về mối quan hệ của hai đứa.

Tiếng nhạc trên xe được vặn nhỏ xuống, tay anh siết chặt vô lăng rồi thả lỏng.

“Em chưa từng hỏi anh sống ở Anh có ổn không.”

Cô đưa mắt nhìn anh một lượt: “Nhìn là biết anh ổn mà. Về nước bảnh bao đẹp trai hơn xưa nữa.”

“Cái nhìn của em xuyên được không gian với thời gian à?” Anh nhăn mày.

Cô mỉm cười: “Thôi được rồi. Đi Anh có ổn không? Học hành thế nào? Làm lành với ba chưa?”

“Mùa Đông ở Anh lạnh lắm, còn lại thì ổn. Mới đầu đi học không thích nghi được, cố lắm mới vào khuôn. Còn chuyện anh với ba…”

“Làm lành rồi.” Anh chầm chậm nói: “Ở với ba một thời gian anh mới nhận ra là mình hiểu lầm ông ấy. Gia đình mới cũng tốt. Mẹ vẫn thường gọi điện cho anh.”

“Mẹ anh giờ thế nào rồi?” Cô hỏi.

“Sống tốt. Từ khi ba và mẹ ly hôn, ai cũng sống hạnh phúc. Ba kể năm xưa ông yêu mẹ anh rất nhiều, ỷ mình giàu có nên ép cưới mẹ cho bằng được. Lúc đó mẹ đã có người trong lòng, tuy chấp nhận lấy ba nhưng không có tình cảm với ông. Kết hôn 10 năm không hạnh phúc, ba anh chấp nhận ly hôn. Ông nói sống với người không yêu mình quá ngột ngạt, giải thoát là cách tốt nhất. Lúc đó anh mới 10 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn. Bà nội thương anh nên đón về nuôi, ba cũng đồng ý để anh ở với bà vài năm.”

“Nuôi anh rồi bà không nỡ để cháu đi, thế là hai người giằng co mãi. Anh thì lại nghĩ ông ấy ghét mẹ nên cũng không thương anh. Mãi sau này mới biết ông ấy luôn nghĩ cho anh.”

“Ba nói ông từng sống với người không yêu mình, ông hiểu cảm giác đó nên chuyện tình cảm con cái ông không xen vào. Miễn là anh không hối hận.

Bầu không khí trong xe chùng xuống, Linh Lan vô thức nắm chặt dây thắt an toàn, tim bỗng đập nhanh hơn.

“Đừng lo lắng về gia đình anh. Bà nội ngỏ ý muốn em làm cháu dâu không phải nói đùa đâu. Bà ưng em rồi, em còn sợ cái gì nữa?”

Cô hít một hơi thật sâu, lảng tránh sang chuyện khác: “Vậy là anh sống rất tốt. Tính ra em nhìn người chuẩn chứ bộ.”

“Không tốt như em nghĩ.” Anh đánh lái rẽ vào thành phố biển: “Đêm hay mất ngủ lắm, lúc nào cũng suy nghĩ tìm cách liên lạc với em.”

“Sao vậy? Vẫn giận chuyện em lừa anh à?” Cô bật cười: “Bất đắc dĩ mà. Đừng thù dai nữa.”

“Lúc đó là bất đắc dĩ, bây giờ thì sao?”

“Cái môn đăng hộ đối em nói, nhà anh không quan tâm. Chuyện cũ ở trường đã giải quyết xong. Đông Phong xin lỗi em rồi. Bà nội cũng không giận em. Vậy còn cái gì em bận lòng nữa?”

Cô ngước mắt nhìn về phía trước, biển xanh sóng vỗ ẩn hiện từ đằng xa: “Tới biển rồi.”

“Linh Lan.” Anh gằn giọng.

“Chuyến đi này mình chỉ cần tận hưởng thôi, đừng nhắc về quá khứ hay tương lai nữa, được không?” Cô chớp mắt nhìn anh, đôi mắt trong hơn cả biển xanh.

Điền nuốt giận vào trong, hạ giọng: “Tuỳ em.”

Linh Lan vui vẻ chống cằm nhìn chiếc xe lăn bánh trên phố biển, nóng lòng muốn hoà mình vào làn nước mát, gạt bỏ hết định kiến ở sau lưng.