Xe đỗ trước một khách sạn nằm gần biển, ngay sau khi xuống xe, nhân viên khách sạn đã chào đón và kéo vali của hai đứa vào trong.
“Quý khách có muốn tôi mang chiếc hộp đó lên phòng không?” Anh nhân viên lịch sự hỏi.
Linh Lan cúi đầu nhìn cái thùng carton nhỏ trên tay mình, cô lắc đầu: “Cái này để tôi tự mang lên.”
“Vâng.” Anh nhân viên gật đầu.
Nhờ câu hỏi của nhân viên mà Hoà Điền bắt đầu để ý đến chiếc hộp trên tay Linh Lan, anh chỉ tay, hỏi: “Đó là gì vậy?”
“Một ít đồ thôi.”
Thế là Điền không hỏi nữa, hai đứa bước vào sảnh nhận phòng. Phòng của Linh Lan là phòng 501, phòng của Hoà Điền là 503. Hai phòng nằm đối diện nhau.
Đến thành phố biển vào lúc giữa trưa, nắng nóng kèm theo cơn buồn ngủ kéo dài. Linh Lan quyết định cả buổi trưa này hai đứa chỉ ngủ, đến chiều mới bắt đầu hoạt động đi chơi.
“Bây giờ là thời gian riêng, bốn giờ chúng ta tập trung.”
Anh vươn vai một cái: “Ừ, nhớ gọi anh dậy.”
“Biết rồi.” Cô dùng chân đẩy nhẹ cửa phòng, ôm cái thùng carton mất hút sau cánh cửa 501.
Phòng ốc được khách sạn bày trí sang trọng, đệm giường êm ái vô cùng. Đúng là khách sạn thiếu gia nhà giàu chọn, không chê vào đâu được. Linh Lan đặt cái thùng carton lên bàn trang điểm. Ngả người xuống giường đánh một giấc thật sâu. Cảm giác gạt bỏ chuyện buồn sang một bên, tận hưởng kỳ nghỉ vui vẻ mới thật hạnh phúc làm sao.
***
Đúng 4 giờ chiều, Linh Lan vừa gọi điện thoại vừa gõ cửa phòng Hoà Điền.
Quả như cô dự đoán, con sâu ngủ này vẫn chưa tỉnh táo. Anh vuốt nhẹ mái tóc loà xoà, ánh mắt mơ màng nhìn người đối diện. Hơn nữa anh còn không mặt áo, thân hình khoẻ mạnh lọt hết vào mắt Linh Lan. Cô ngượng ngùng nghiêng mặt né tránh, nghiêm giọng: “Mặc áo hẳn hoi vào!”
Cái giọng nghiêm túc của cô làm anh tỉnh táo hẳn, anh nghiêng người, vai tựa vào cửa phòng: “Sao? Vẫn đẹp giống hồi đó phải không?”
Nhìn cái mặt đắc thắng láu lỉnh của Hoà Điền, Linh Lan giơ tay đẩy anh vào trong: “Xấu xí!”
“Gì chứ?” Anh cau mày: “Nói lại lần nữa?”
Linh Lan hất mặt lên: “Xấu xí!”
“Khá lắm!”
Điền nhếch môi rồi giơ tay nắm lấy cổ tay Linh Lan: “Vào đây sẽ thấy đẹp.”
Mặt cô như núi lửa chuẩn bị phun trào, nóng từ cằm lên đến trán. Điên mất thôi! Sao thằng nhóc này hay nói chuyện kiểu mờ ám đó vậy trời! Vào phòng làm gì! Làm gì mà thấy đẹp!
Cô giằng tay anh ra, dùng sức lùi về sau: “Nè!”
“Anh nói bao nhiêu lần rồi, ở đây ai tên nè?”
Linh Lan nuốt nước bọt, vội vàng sửa lời: “Điền... buông tay em ra!”
“Không buông! Em nói ai xấu?” Anh nhướng mày: “Vào đây để em nhìn rõ hơn.”
Mắt Linh Lan dừng ở cơ tay cuồn cuộn của anh, người gì mà khoẻ như trâu. Hồi đó còn giằng co với anh được, bây giờ cô không có cửa! Với cái tính điên điên của Điền, sợ rằng bước vào phòng sẽ có biến lớn. Người thông minh không chọn cách chống đối trong trường hợp này, cô mím môi: “Đứng ở đây là nhìn rõ rồi...”
Linh Lan cắn môi: “Đẹp lắm! Không cần vào phòng xem đâu.”
“Gì chứ? Nghe chưa rõ.” Anh nhướng mày.
“Đẹp lắm.”
“Ai đẹp?”
Chưa bao giờ cô thấy mình hèn đến vậy, cô lí nhí: “Anh đẹp.”
Bây giờ Điền mới chịu buông tay cô ra, nghe Linh Lan khen xong, tâm trạng anh tốt lên ngay: “Baby đợi anh chút.”
Giây phút kẻ địch buông tay là lúc Linh Lan phản công, cô sấn tới dùng mũi giày cao gót giẫm vào chân anh một cái: “Thằng nhóc láo toét!”
Ấy thế mà Điền vẫn phản xạ được, anh nghiêng người sang trái tránh đòn, miệng cười cười: “Chạy nhanh đi, anh đổi ý bây giờ.”
Linh Lan ức lắm nhưng nhìn sắc mặt anh à đủ hiểu, nếu còn lượn lờ trước mắt thế nào cũng bị anh bắt vào phòng. Thôi thì ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Cô lùi về sau phòng thủ: “Biến vào phòng chuẩn bị đi, mười phút nữa mà không thấy mặt anh thì tối nay khỏi đi chung.”
Nói rồi cô xoay lưng, hùng hổ bước về phía thang máy bấm xuống tầng một. Có trời mới biết đằng sau vẻ hung hăng của cô là một sự phấn khích khó nói nên lời. Trái tim ngủ yên cứ thế loạn lên thình thịch. Nắm tay anh, bị anh trêu ghẹo như cuốn cô quay về ngày tháng cũ. Làm trái tim cô rung động liên hồi.
Linh Lan cầm túi bước vào thang máy, ngẩn ngơ vuốt mặt mình. Có lẽ cô sắp tiêu đời rồi, càng lúc càng cười nhiều hơn, vô thức lún sâu vào anh lần nữa.
***
Mười phút sau anh bước xuống sảnh, thấy Linh Lan ngồi ở bộ sofa đón khách chờ mình. Anh nhanh chân bước về phía cô. Chiều nay cô khoác một trang phục rất hợp với biển. Váy hai dây màu hồng nhạt chạm gót chân, trên đầu là nón vành cài hoa. Mái tóc ngắn xoã ngang vai, mắt long lanh chớp chớp. Nhìn Linh Lan mặc váy đi biển anh mới nhận ra cô không còn gầy như xưa nữa. Điều tốt là có da có thịt hơn. Chứng tỏ cô vẫn khoẻ mạnh.
Hoà Điền mặc một chiếc sơ mi màu xanh da trời, quần short màu trắng để lộ đôi bắp chân khoẻ mạnh. Linh Lan để ý mấy đôi mắt mấy cô lễ tân lúng liếng mỗi khi nhìn anh lướt trên sảnh. Công nhận là anh có sức hút thật.
“Nghĩ gì vậy?” Anh hỏi.
Linh Lan lắc đầu: “Không có, đi thôi.”
“Hướng dẫn viên giới thiệu lịch trình đi.”
Cô mở điện thoại lên, xem lại mấy địa điểm đã lưu lại trên mạng: “Đi uống cafe đợi hoàng hôn xuống, chụp một tấm ảnh. Trời tối thì đi ăn hải sản.”
Hoà Điền gật gù: “Okay!”
Hai đứa lên xe khởi hành đến quán cafe Linh Lan đã chọn. Để xuống được cái quán đó phải đỗ xe ở bãi, sau đó đi bộ hết một con dốc ngoằn ngoèo đầy đá mới đến được chỗ ngắm biển.
Cô và anh đứng trước đoạn dốc gần như là thẳng đứng. Bất giác anh cúi đầu nhìn đôi giày cao gót đính hoa của Linh Lan. Cùng lúc đó cô thở dài: “Sao lúc review không nghe mọi người nói đường xuống khó khăn vậy trời.”
Linh Lan dùng ánh mắt luyến lưu nhìn quán cafe lấp ló sau cơn dốc rồi xụ mặt: “Thôi vậy.”
“Thôi cái gì?”
Bất ngờ Điền khom lưng, vỗ vỗ vào vai mình: “Lên đi, anh cõng xuống.”
Thấy anh khom người trước mình, cô hoảng hốt, vội xua tay: “Không cần phải vậy đâu. Em cởi giày rồi đi bộ xuống cũng được mà.”
“Bẩn chân.” Anh đáp.
“Không sao đâu, em đi chân trần xuống dốc.”
“Nhỡ giẫm phải cái gì là đau chân lắm đó.” Anh cúi đầu.
Cô lắc đầu: “Không đau đâu mà.”
“Anh không nỡ.” Anh nhẹ giọng rồi tiếp tục khom lưng: “Lên đây.”
Câu nói nhẹ nhàng ấy hạ gục Linh Lan ngay phút chốc, cô yếu lòng thật rồi, cất đi khách sáo và ngượng ngùng, cô vòng tay qua cổ anh để anh cõng xuống dốc.
Điền khoẻ lắm. Cõng cô đi một mạch xuống dốc mà không biết mệt. Linh Lan ở trên lưng anh nghe thoang thoảng mùi nước hoa nam từ gáy cổ. Hương thơm sang trọng dễ chịu vô cùng. Bấy giờ cô mới nhận thức được anh trưởng thành thật rồi, sau bao năm Điền vẫn giữ lại lời hứa năm đó. Trưởng thành trở về gặp cô.
Linh Lan khẽ tựa đầu vào lưng anh, tham lam cảm nhận một chút ấm áp.
Hoà Điền như mở cờ trong lòng, anh bước chậm lại, trong đầu thầm khen chủ quán thiết kế hợp tình hợp lý, xây con dốc này không hề làm khó khách hàng chút nào.
Hai đứa gọi hai ly nước rồi chọn một góc ngay sát bờ biển, ngồi ở trên nhìn sóng đánh vào tản đá, lắng nghe biển rì rào hát ca. Linh Lan mở điện thoại xem giờ, dự là năm giờ rưỡi sẽ có hoàng hôn.
“Mười lăm phút nữa thôi.”
“Hoàng hôn à?”
“Ừm.” Cô giơ điện thoại chụp một tấm mây và sóng: “Biển đẹp quá. Giờ thì em hiểu sao mọi người thích đi biển đến vậy rồi.”
Anh chống cằm, gió biển thổi cổ áo lay lay: “Thích thì sau này tuần trăng mật mình đi biển.”
Linh Lan hạ điện thoại xuống, lười đôi co nên chỉ nghiêm giọng: “Hoà Điền!”
“Anh đây.”
Cô thở dài: “Hướng mắt nhìn thẳng, ngắm cảnh đẹp giúp em đi. Đừng mở miệng nói nữa.”
“Sao?” Anh nhướng mày: “Chịu không nổi à?”
Ngoài miệng Linh Lan lạnh lùng nói điếc tai nhưng sâu thẳm trong lòng là chân tường rung rinh sắp ngã.
Cuối cùng hoàng hôn cũng buông xuống, màu cam lan dần từ đường chân trời đến nửa bầu trời rồi duyên dáng rọi bóng xuống mặt biển. Nước biển xanh ngắt như thêu vải bạc trên gợn sóng, lấp lánh tuyệt diệu. Linh Lan nắm bắt thời cơ ngay, cô giơ điện thoại lên, tách tách liên hồi.
Điền âm thầm mở điện thoại lên, chụp trộm một tấm nhân lúc cô không để ý. Anh xoá ảnh nền cũ, cài ảnh Linh Lan làm nền mới.
“Lại đây.”
Giọng cô vang lên khiến anh giật mình. Anh đứng dậy bước theo chân cô, hai đứa quay lưng với sóng, mặt trời chỉ còn một nửa trên mặt biển. Cô giương điện thoại lên, gần như là đứng vào lòng anh: “Chuẩn bị chụp đây.”
Anh vòng tay qua eo cô, cúi đầu thì thầm: “Đang cho anh hi vọng phải không?”
Nụ cười trên môi cô thoáng gượng, cô khẽ đáp: “Trả lại lời hứa cho anh thôi.”
Bấy giờ anh mới nhận ra, Linh Lan từng hứa sẽ bù cho anh một chuyến đi biển thay cho lần bỏ lỡ đó. Cô nói mình không có năm sau nên có dịp sẽ bù cho anh. Lúc đó chính anh cũng không ngờ, bản thân mình cũng không có năm sau.
Bất ngờ trống nổi lên cắt đứt suy nghĩ của cả hai.
Ban nhạc Aucoustic biểu diễn vào mỗi chiều thứ năm, ca sĩ chính ôm cây micro như nâng niu người tình: “Gửi một chút buồn cho biển cùng nghe.”
Kết bộ phim em rời đi mang theo chút nắng tàn phai
Xoã làn tóc cúi mặt khóc đâu cần thiết biết chuyện mai
Đôi mắt đen nhoè dần cánh tay gạt vội nước mắt rơi.
(Trích bài hát “Chuyện Đôi Ta” - Emcee L (Da LAB) ft Muộii)
Ca khúc ngân vang như chạm vào đau đớn trong lòng Hoà Điền, cánh tay vòng qua eo Linh Lan vô thức siết chặt hơn. Anh nghe tiếng lòng mình âm ỉ. Cúi đầu nhìn người con gái nhỏ bé trong tay, khẽ đặt môi hôn lên mái tóc. Cô ấy không phản ứng, thản nhiên đứng trong lòng anh.
Nếu đây không phải là tín hiệu của Linh Lan thì đó là một lời tạm biệt âm thầm.