Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 88: Viết lại đoạn kết thời niên thiếu (END)



***

Vali lại được dựng trong góc phòng, Linh Lan ngồi dưới sàn, lưng tựa vào giường. Không gian chỉ còn tiếng thở đều đều của Hoà Điền, anh say lắm rồi nên ngủ rất sâu. Cô cúi đầu nhìn chiếc thùng carton trong tay, không nỡ rời xa nên cứ ôm nó vào lòng, thẫn thờ trong đêm dài đằng đẵng.

Cánh hộp được mở ra lần nữa, mấy món đồ cũ như mỉm cười với Linh Lan vì cô đã không vứt bỏ chúng. Cô nâng niu bươm bướm giấy trên tay, nhớ về cậu thiếu niên thức khuya gấp từng nét. Tiếp đến là con thỏ bông, móc khoá i love you và cả chiếc váy xanh năm ấy. Cô vuốt ve chiếc váy xanh, vải tiếp xúc với da tay, mềm mượt thoải mái. Bất chợt cô để ý đến quyển sổ nằm im lìm dưới đáy thùng, hôm trước vẫn chưa kịp xem nội dung ghi trong đó. Qua nhiều năm rồi mà cô vẫn nhớ, trong đó là bí mật tầm cỡ thế giới, cụ thể là tất cả tài khoản và mật khẩu mạng xã hội hồi đó cô dùng.

Linh Lan mở quyển sổ ra, trang đầu tiên toàn là lời than vãn về cha dượng, nhớ về kí ức ấy, cô khẽ lắc đầu. Mấy trang sau là tài khoản mạng xã hội, mỗi trang được đánh dấu rất kĩ, trang nào là Facebook, trang nào là Zalo. Tiếc là bây giờ mấy cái tài khoản đó cô đã xoá sạch rồi. Có tìm lại thì chỉ là dòng chữ lạnh lùng: Người này không tồn tại.

Lật đến trang cuối, vốn nghĩ trang cuối chỉ toàn là giấy trắng, ngờ đâu nơi đó có hai hàng chữ nguệch ngoạc như ghi bừa.

[email protected].

Mật khẩu: Dienluoibieng123.

Linh Lan cô cười phì cười, mấp máy môi đọc lại mật khẩu: “Điền lười biếng.”

Cô xoay đầu lườm người con trai ngủ trên giường: “Hồi đi học anh lười thật. Miệng mồm cợt nhả nữa. Nhắc hoài nhắc mãi mới chịu học.”

Nhìn lại tài khoản mật khẩu chiếc mail ngủ quên với tháng năm, Linh Lan tự hỏi bây giờ còn vào được không nhỉ? Vẫn còn mật khẩu thì chắc là không sao. Cô vẫn còn nhớ bằng cái mail này, mình đã gửi rất nhiều bài tập cho anh. Tuy chỉ là bài gom trên mạng nhưng cô tỉ mỉ xem từng câu, đánh giá có phù hợp không, có giúp anh cải thiện không mới gửi.

Ngẫm nghĩ không bằng thử luôn, Linh Lan mở túi xách lấy điện thoại. Thoát khỏi chiếc mail đang dùng hiện tại, vừa nhìn sổ vừa nhập lại tài khoản mật khẩu vào mail cũ. Chẳng hiểu sao lòng cô hi vọng ghê gớm, da diết muốn vào lại mail này. Cô muốn nhìn lại ngày xưa mình tâm huyết thế nào, còn anh siêng năng ra sao. Thời gian đó vĩnh viễn không quay trở về nữa nhưng ít ra vẫn có nơi nào đó lưu lại từng chút cố gắng của cả hai.

Vòng tròn đăng nhập xoay xoay mấy vòng, Google yêu cầu nhập mã xác thực. May mà đến bây giờ Linh Lan vẫn còn nhớ bởi nó rất đơn giản, chính là ngày tháng năm sinh của cô. Vượt qua vòng xác thực, thông báo mail dồn dập, hộp thư đến hiển thị số 99+. Rất nhiều mail được gửi đến.

Gmail gửi nhiều tin nhắn cho cô nhất đến từ tài khoản quá đỗi quen thuộc.

[email protected].

Ngón tay Linh Lan như tê cứng, cô sửa lại dáng ngồi, thẳng lưng hơn.

Mail gần nhất là tối hôm qua, cái cũ nhất không biết từ khi nào. Cô ấn vào kéo một đoạn dài tìm lại mail cuối cùng mà hai đứa trao đổi.

Chiếc mail cuối cùng cô gửi cho cậu là file bài tập sáu năm trước. Sau đó, tất cả mail còn lại là từ đơn phương một phía. Cô không đếm nổi là bao nhiêu mail, chỉ biết lướt lên trên đọc từ đầu.

Mail từ sáu năm trước:

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Xoá hết mọi tài khoản liên lạc, em muốn phủi anh ra khỏi cuộc đời em hả? Ai nói khoảng cách không quan trọng, chỉ cần giữ liên lạc với nhau là được. Em nói dối, em xoá hết rồi.

Trả lời mail anh đi.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Trả lời mail anh đi. Em định trốn tới chừng nào? Tại sao em làm vậy? Muốn chia tay cũng phải nói rõ ràng với anh. Em cho anh sự yên tâm lúc đi rồi cắt đứt vậy hả? Em không thấy day dứt à?

Trả lời mail anh đi, xin em đó!

3.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh nhờ Long tới tìm em, em cũng không chịu gặp mặt. Anh đã làm gì mà em ghét anh tới vậy? Anh đánh thằng đó nên em chê anh phải không? Anh xin lỗi, lúc đó mắt em rưng rưng nên anh nổi nóng.

Anh xin lỗi.

Trả lời mail anh đi.

Anh xin em đó.

4.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh hận em.

Mail từ năm năm trước.

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Em ổn không? Anh không còn nhớ em nữa. Sau này đừng gặp lại.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh ghét hoa linh lan.

Mail từ bốn năm trước.

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Em ổn không? Chắc là không nhớ anh nữa rồi. Em đáng ghét thật đấy.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Xin lỗi em, anh hút thuốc rồi. Hồi đó khuyên em không nên động vào. Cuối cùng anh là người sa ngã. Đừng ghét anh, anh nhớ em nhiều lắm. Nhớ nhiều đến mức không ngủ được. Hy vọng em ngủ không ngon, cũng nhớ anh như anh nhớ em bây giờ.

Em còn nhớ anh không?

Anh nhớ em quá!

3.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Đừng đọc mail mấy năm trước, lúc đó anh bị điên. Thật đấy! Anh không ghét em, không ghét chút nào. Anh cũng không hận em, chỉ là nhớ em quá thôi. Đừng giận anh.

Mail từ ba năm trước.

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Em ổn không? Anh đã thôi nhớ em rồi, anh mong em vẫn ổn.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh lại nhớ em rồi. Thỉnh thoảng cứ nhớ ngày em nói ngay từ đầu chúng ta không nên bắt đầu.

Anh không hối hận, không hối hận về bất cứ chuyện gì.

Trên gáy anh có mực đen, no regrets, không hối tiếc.

Em ngủ ngon, đừng trách mình nữa.

3.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Mùa Đông ở Anh lạnh lắm, mấy lúc thế này lại nhớ em rồi. Anh sẽ sớm về thôi, đừng quên lời hứa.

Mail từ hai năm trước.

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Bạn đại học hỏi sao anh không bắt đầu yêu đương đi, bên đây thoáng mà. Anh cũng muốn lắm nhưng người đó không phải em.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh kể chuyện đôi ta cho một người bạn nghe, cậu ấy vẽ rất đẹp, vẽ lại châu ngọc của linh lan năm đó.

Sau này về nước anh sẽ mang nó về cho em xem.

Châu Ngọc Linh Lan.

Là em nói đó, đừng quên.

3.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Châu ngọc nhớ linh lan.

Lưng anh dính mực rồi, một cành linh lan trên sống lưng.

Mấy đứa bạn cười, bảo anh con trai sao lại xăm hoa trên lưng. Em hiểu tại sao anh xăm hoa mà đúng không?

4.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh như một thằng thất bại vậy.

Sao lại luỵ tình tới mức này?

Anh nhớ em.

Mail từ một năm trước.

1.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh sắp về rồi, đừng quên lời hứa.

2.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Chúc mừng sinh nhật Phan Linh Lan.

3.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh vẫn đưa em đi Nhật Bản như đã hứa.

Muốn đến Nhật Bản ngắm tuyết mùa đông,

Cuối xuân đầu hạ ngắm hoa linh lan nở.

Mail mới nhất là đêm hôm qua.

Từ: [email protected].

Đến: Bạn.

Anh thấy rồi, thấy em khóc. Lúc nào nhắc về chuyện cũ em cũng khóc. Lúc yêu nhau đau khổ tới vậy à? Nếu vậy em đừng khóc nữa. Anh không quấy rầy cuộc sống của em, đừng khóc nữa. Sau này nhớ phải mỉm cười nhiều hơn, em để tóc ngắn cũng rất đẹp. Nhìn em lúc nào cũng đẹp. Đừng tự ti.

Anh thấy giữa anh và em không có khoảng cách gì hết, lúc nào anh cũng có cảm giác em ở rất gần, chỉ vươn tay một cái là có thể ôm vào lòng. Tình yêu không đo bằng gia thế, thân phận mà đo bằng thời gian, bằng tình cảm mỗi ngày.

Lúc mới yêu anh đã tìm rất nhiều cách để em hết tự ti, em vẫn còn nhớ mà, đúng không? Nhưng chính anh cũng không ngờ mình là người khiến em phải khổ sở vì tự ti. Anh chưa từng nghĩ mình là nguyên nhân. Xin lỗi em!

Anh để em buông tay như em mong muốn. Sau này sẽ có lúc anh đến tìm em, đừng lo anh không làm phiền đâu, chỉ là nhớ em thôi. Nếu thấy không vui cứ lạnh lùng đuổi về là được.

Lần cuối tự nhận anh là châu ngọc của em và xin em đừng gọi ai là châu ngọc ngoài anh. Đó là hồi ức giữa hai ta, chỉ hai ta.

Thật ra, anh vẫn luôn yêu em.

Mong em không bao giờ đọc được mail này.

Linh Lan đặt tay trước ngực, đôi vai run lên bần bật. Cô khóc oà lên rồi vội vàng giơ tay che miệng lại. Sợ rằng anh sẽ thức giấc, nhìn thấy cô nức nở rồi lại đau lòng. Mấy năm qua Hoà Điền sống không tốt như cô nghĩ, dằn vặt đau khổ rất nhiều. Đọc từng chiếc mail anh gửi, cô như nghe được giọng anh van xin, thấy được đôi mắt lắp đầy đớn đau. Bay tới tương lai theo nguyện vọng của cô, nhưng anh không hạnh phúc, không hề hạnh phúc.

Hoá ra anh đã chấp nhận để cô buông tay từ tối hôm qua, viết một lá thư rất dài vì biết cô sẽ không bao giờ đọc được. Ở nơi bí mật ấy, anh chỉ là một chàng trai yếu ớt mà thôi.

Nước mắt Linh Lan lăn dài trên má, đọng lại trên môi đắng chát. Tình yêu sao mà đau đớn thế này? Đứng trước ngả rẽ con tim và lý trí, cô như một kẻ lạc đường. Linh Lan đã loay hoay mãi giữa lý trí và con tim, nghĩ đủ cách để cự tuyệt anh. Quyết tâm kéo vali đi thật xa, đi đến nơi mà cô cho rằng tốt nhất cho cả hai. Nhưng có thật sự tốt nhất không? Khi mà buông tay người kia ai cũng mất nửa linh hồn.

Linh Lan nghiêng đầu nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hoà Điền. Nhìn từng đường nét mình đã yêu sâu đậm. Mắt cô nhoè dần, gục đầu xuống gối rấm rứt khóc. Nếu lần này ra đi, nghĩa là đã bỏ lỡ nhau mãi mãi.

***

Hoà Điền từ từ thức giấc bởi tia nắng chiếu qua ô cửa sổ, ngực trái nhẹ bẫng như có ai đó lấy đi mất. Anh mơ màng mở mắt, bên gối chẳng có ai, căn phòng trống vắng. Bấy giờ tim anh mới có lại cảm giác, là đau nhói như có ai vừa rạch một đường. Anh xoay người vùi mình trong chăn, bất lực đè lên người anh nặng trĩu. Lại nữa rồi, cảm giác như ở sân bay Anh Quốc sáu năm về trước, yêu, hận, đau khổ, dồn dập giày vò. Mắt anh rưng rưng ngấn lệ, cuối cùng vẫn lạc mất Linh Lan.

Hoá ra cái kết của thời niên thiếu được viết thế này, một người đi, một người ở lại.

Cạch!

Cửa phòng chợt mở ra, anh chậm rãi ngước mắt nhìn.

Cô gái mái tóc ngắn ngang vai xoay người đóng cửa phòng, cô lên giường, nằm nghiêng đối mặt với anh.

Hoà Điền chớp mắt, anh nghĩ mình đang mơ.

“Còn hạn sử dụng không?” Cô cất giọng nhẹ như bay.

Anh chớp mắt, giọt nước mắt trong veo rơi xuống.

Môi Linh Lan run lên bần bật vì nén khóc, cô gạt giọt nước mắt trên má anh: “Anh nói sau này đưa em đi Nhật Bản, bây giờ vẫn còn hạn sử dụng đúng không?”

“Em muốn...” Cô không giữ được cảm xúc, nấc nghẹn: “Đi Nhật Bản cùng anh. Đi vào mùa đông ngắm trời tuyết, cuối xuân đầu hạ ngắm hoa linh lan nở.”

“Linh Lan.” Anh mấp máy môi, mắt ướt nhoè: “Anh không mơ đúng không?”

Cô gật đầu nghẹn ngào: “Em có lỗi với anh nhưng em không xin lỗi đâu. Em sẽ dùng thời gian bù đắp, được không?”

Hoà Điền nhìn cô rất lâu: “Trong bao lâu?”

“Cả đời được không? Em sẽ chăm sóc châu ngọc cả đời, châu ngọc của em.”

Anh choàng tay ôm cô vào lòng, vùi đầu vào mái tóc thơm ngát. Cô cảm nhận được sự run rẩy từ vòng tay anh. Hoà Điền cũng như cô, anh đang khóc, khóc vì những xót xa của cả hai. Cô và anh đều trao cho nhau sự im lặng, để nước mắt xoá đi niềm đau.

“Linh Lan.” Giọng anh khàn khàn.

“Em nghe.”

“Em muốn đi Nhật bao lâu, mùa Đông sắp đến rồi.”

“Đến khi thấy hoa linh lan nở.”

Anh lại nhỏ giọng như thỏ thẻ: “Thế có yêu anh không?”

Cô rúc vào lòng anh như một chú mèo con: “Yêu, nhiều lắm.”

Điền nhoẻn miệng cười ấm áp, anh ngồi dậy tìm điện thoại, lướt lướt gì đó rồi giơ điện thoại lên.

Ứng dụng Love Days – Đếm ngày yêu.

2190 ngày.

Châu Ngọc của Linh Lan.

“Anh tải khi nào vậy?” Linh Lan ngạc nhiên tròn mắt.

“Cùng ngày với em.”

Điền tiếp tục nói: “Anh chưa bao giờ xoá vì chưa từng hết yêu.”

Năm sâu tháng dài đi qua bao sóng gió thăng trầm, từ thuở chớm yêu rồi ly tan, ly tan rồi lại tái hợp. Anh vẫn là dây châu ngọc thời niên thiếu, quấn lấy cành linh lan dịu dàng đơn thuần. Hoà Điền chưa bao giờ đổi thay, Linh Lan vẫn giữ nguyên tình yêu thời son trẻ. Dây châu ngọc bên cành linh lan, một đời không rời.

Hòa Điền mãi là dây châu ngọc mà Linh Lan trân quý nhất.

Linh Lan sẽ mãi là cành hoa cắm sâu trong trái tim Hòa Điền.

Châu Ngọc Linh Lan.

Kết Thúc.