Dây Châu Ngọc Bên Cành Linh Lan

Chương 89: Ngoại Truyện - Những Câu Chuyện Nhỏ



1. Phần thưởng

Hòa Điền ngỗ nghịch năm nào nay đã trở thành người chồng mẫu mực, buổi sáng đi làm vất vả, tối về nhà giúp vợ nấu cơm. Người quen thường thắc mắc tại sao nhà anh giàu thế mà không thuê nổi một người giúp việc. Lúc ấy, Điền chỉ cười đáp: “Phải ngoan ngoãn tự làm thì mới được vợ khen thưởng.”

“Đúng là vợ chồng son, ngọt ngào quá nhỉ?” Người quen cười cười rồi vỗ vào vai anh.

Buổi tối hai vợ chồng vẫn cùng nhau nấu bữa cơm. Trong lúc rửa rau đột nhiên anh nhớ về câu hỏi ban sáng, anh vặn vòi nước, nghiêng đầu hỏi Linh Lan: “Em có muốn thuê người giúp việc không?”

Linh Lan múc một thìa canh chua nhỏ, chu môi thổi phù phù cho mau nguội rồi đưa đến miệng anh. Như một thói quen, anh cúi đầu nếm thử. Linh Lan nghiêm túc tập trung quan sát biểu cảm của chồng, trông thấy anh vui vẻ thoải mái, cô biết canh đã vừa vị. Bấy giờ Linh Lan mới trả lời câu hỏi: “Sao thế? Anh không muốn tự nấu cơm nữa à? Muốn tranh thủ rảnh một chút là chạy tới quán Bi-a phải không?”

“Ôi vợ tôi!” Anh chống hông nhướng mày: “Tôi sợ em làm việc nhà mệt mỏi, sút cân xanh xao khiến tôi đau lòng nên mới hỏi chuyện người giúp việc, thưa vợ!”

Linh Lan mím môi nén cười, cô tắt bếp rồi đưa mắt nhìn anh: “Em thì sao cũng được. Lúc trước anh nói không quen có người lạ trong nhà, muốn có không gian riêng tư. Em cũng thấy vậy nên theo ý anh.”

“Làm việc nhà có mệt lắm không?” Anh xoay người tựa lưng vào thành bếp, cầm khăn bông lau khô tay.

“Không mệt.” Cô lắc đầu rồi nói tiếp: “Cùng nhau dọn dẹp chăm sóc nhà ở gắn kết tình cảm. Vả lại em chỉ làm việc vặt thôi, phần lớn vẫn là anh làm nhiều hơn mà. Nếu anh mệt thì mình thuê giúp việc.”

“Anh không mệt. Em nói ngày nào anh ngoan thì sẽ được thưởng. Thuê người giúp việc thì làm sao được thưởng nữa?”

Linh Lan xới cơm, không thèm quay đầu nhìn anh. Thú thật là cô quá hiểu con người này, từ cách mở bài kiếm chuyện đến kết bài. Chắc chắn sắp tới không thở được câu nào đàng hoàng. Vậy nên cô phớt lờ chuyển sang chuyện khác: “Cơm chín rồi, ăn cơm thôi.”

Hàng mày Hòa Điền khẽ nhíu, anh khoanh tay trước ngực, mặt hơi hất lên: “Cơm nước xong rồi, hôm nay anh cũng ngoan, thưởng đi.”

“Anh phải nấu cơm đủ ba tháng thì em mới mua bàn Bi-a cho anh, chưa đủ ba tháng đâu.”

Anh đáp: “Bàn Bi-a là thưởng lớn, hôm nay anh biết điều nên chỉ xin làm đúng nghĩa vụ.”

Linh Lan biết ngay cái trò nói năng nhăng nhít này sẽ tới, cô lướt qua ngay: “Ăn cơm thôi.”

“Hiện tại đang khuyến khích mỗi nhà hai con, anh thấy rất hợp lí.”

“…”

“Cảm ơn bà xã đã duyệt phần thưởng.”

“Em duyệt khi nào?” Linh Lan quay phắt nhìn anh.

“Ngay sau khi ăn cơm xong. Để anh tự đến nhận thưởng”

“…”

2. Bàn Bi-a tại nhà

Linh Lan nói nấu cơm tối đủ ba tháng thì Hòa Điền sẽ được mua một bàn Bi-a đặt ở phòng khách. Vì đây là thành quả lao động của Hòa Điền nên Linh Lan phải chiều ý anh, thật tâm cô không thích cái bàn này lắm vì nó chiếm quá nhiều diện tích phòng khách. Nhìn chồng nâng niu cây cơ như báu vật trong tay, cô bất lực thở dài: “Em nghĩ anh không nên xăm hoa linh lan làm gì, phải xăm hai quả Bi-a trước ngực ấy.”

Điền đang thoa lơ cho cây cơ, nghe vợ nói vậy anh bật cười: “Đang gợi ý cho anh à?”

Cô bĩu môi.

“Đến đây.” Anh chống cây cơ xuống đất, vẫy tay.

Ban đầu Linh Lan cứng đầu chỉ đứng yên một chỗ, anh vẫy mãi cô mới chịu nhấc chân bước qua. Hòa Điền đưa cây cơ cho Linh Lan cầm, anh đứng sau lưng cô, nói: “Anh chỉ em vài động tác cơ bản.”

“Thuận tay nào thì chân ngược lại lên trước.” Anh nói xong thì bước lên làm mẫu: “Anh thuận tay phải nên bước chân trái lên, lưng cúi xuống ngắm bi. Lực cầm cơ vừa phải thôi, đừng siết chặt. Mắt nhìn theo gậy nhé. Nhẹ nhàng đưa cơ ra sau rồi đẩy tới một đường thẳng.”

Quả tròn xoe đủ màu va vào nhau rồi lăn đi mỗi hướng khác nhau. Linh Lan tập trung nhìn từng động tác của anh. Bất giác nhớ về quán Bi-a đối diện nhà dì năm, cô hay xem mọi người chơi như thế nào nhưng chưa từng có ý định thử bộ môn này. Hôm nay được chỉ dạy tận tình mới chịu học hỏi một chút.

Anh chống cây cơ xuống đất, xoay đầu hỏi cô: “Thử không?”

Linh Lan gật đầu bước đến chỗ anh đứng, bắt chước tư thế và cách cầm cơ của anh, chân trái bước lên, điều chỉnh góc cơ.

“Hơi thấp, cầm cao thêm chút nữa.” Huấn luyện viên Hòa Điền đứng ngay phía sau.

Linh Lan vội chỉnh lại cách cầm nhưng lần này anh lại nói: “Cao quá rồi.”

Nói xong, anh tiến lên trên hai bước, vạt áo pijama satin chạm vào lưng Linh Lan. Một tay Điền chống lên thành bàn Bi-a, tay còn lại chỉnh góc cầm cơ của cô sao cho vừa khoảng ba mươi độ. Linh Lan loay hoay với cách cầm đúng một lúc mới xong, cùng lúc đó cô nhận ra có cái gì đó sai sai.

“Cái tay!” Cô nghiêm giọng nhắc.

Hóa ra Hòa Điền trong lúc chỉ Linh Lan cầm cơ, cái tay đặt trên thành bàn chuyển lên vòng ngang hông cô lúc nào không hay.

“Để đúng chỗ rồi.” Điền nén cười.

Linh Lan hơi cong môi, thử bắn đường bi đầu tiên, không đủ lực nên bàn bi ảm đảm vô cùng. Cô thở dài: “Thôi em xin thua.”

“Thở dài cái gì? Chơi vui thôi, thở dài tổn thọ.” Anh nói.

“Trò này anh là nhất. Tự nhiên nghĩ lại anh xăm một quả bi-a lên người cũng hợp lí đó.” Cô chớp chớp mắt.

“Em điên à?”

Linh Lan nghe được tiếng cười của Hòa Điền sau tai, anh cúi đầu hôn lên gáy cô: “Da thịt anh chỉ có tên em thôi.”

Mặt mũi cô đỏ bừng.

Từ đó về sau, cô không bao giờ bảo anh xăm gì lên người nữa, bởi có những thứ tim không thể chứa hết mới nhờ tới da thịt lưu giữ.

Linh Lan cũng xăm một viên ngọc Hòa Điền màu xanh nằm ở cổ tay trái, tượng trưng cho anh – tình yêu của cô, cuồng si quấn quýt.

3. Phạm Hòa Đức

Tình hình là gia đình nhỏ của Châu Ngọc Linh Lan đã đón thành viên mới được năm năm. Nhóc đầu lòng là con trai, Linh Lan vất vả mang nặng đẻ đau nên tên con do cô quyết định. Ông nội của nhóc, tức là ba chồng muốn lót chữ Hòa sau tên. Bà nội đã lên chức bà cố, thấy hay hay nên cũng đồng ý. Tôn trọng quyết định của người nhà và hội ý với chồng mấy mươi lần, hai vợ chồng chốt phương án là Hòa Đức. Con người sống quan trọng nhất là nhân cách và đạo đức. Đặt con tên Đức là mong muốn nó trở thành người ngay thẳng, lấy đức làm thước đo cuộc sống, dựa vào đó mà đối nhân xử thế.

Năm nay Hòa Đức tròn năm tuổi, mẹ giao cho Đức nhiệm vụ học thuộc thông tin liên lạc của gia đình phòng hờ trường hợp thất lạc. Và người thầy đồng hành cùng cậu nhóc trong buổi học chính là ba của nó, ba Điền. Vì mẹ Lan đang bận nấu cơm tối.

“Lấy giấy bút ra.”

Ba cao giọng, giơ tay chỉ vào quyển tập Iron Man của Đức, nó ngoan ngoãn làm theo.

“Bà cố nói con biết đếm từ một đến mười rồi, phải không?” Ba Điền hỏi.

Đức gật đầu lia lịa: “Bà cố nói con thông minh giống ba ngày xưa.”

Mũi ai đó bắt đầu phồng lên, anh chỉnh tư thế ngồi thẳng lưng, cao giọng: “Ngày xưa ba thông minh nhất xóm đấy.”

Đức rất biết cách nịnh hót, nó vỗ vỗ tay: “Ba số một, ba số một.”

Được con trai tâng bốc lên tận trời, thế là anh rơi vào bẫy, càng nghe nó khen càng thương nó. Anh rời khỏi phòng Đức, sang phòng mẹ nó ăn trộm kẹo cam mang về cho con.

“Bí mật. Ăn trong im lặng, nhé?” Anh bóc vỏ kẹo, thì thầm.

“Dạ!”

Sự lén lút của hai người đàn ông vẫn không qua được trực giác của người phụ nữa. Biết tính chồng chiều con vô độ, Linh Lan nấu cơm nhưng chốc chốc lại lên phòng kiểm tra tiến độ học hành một lần. Và thế là hai ba con bị bắt quả tang tại trận.

“Anh lại cho con ăn kẹo rồi! Sắp tới giờ cơm còn ăn kẹo nữa, lát nữa con bỏ cơm thì sao?”

“Một cây kẹo thôi mà, làm sao con no bụng được.”

Ngay sau đó vợ anh trừng mắt một cái.

“Lần cuối anh cho con ăn kẹo.” Anh nói.

Linh Lan lại lườm một cái: “Lần cuối trong tuần này chứ gì?”

“Em xuống lầu đi, anh phải dạy con học. Sắp tới giờ cơm mà nó chưa học được chữ nào này.”

Nói mãi Linh Lan mới chịu xuống lầu.

“Học nhanh đi, mẹ con mà nổi nóng thì no đòn.”

Anh viết vào quyển vở Iron Man hai dãy số: “Học thuộc hai số này, lát nữa ba hỏi lại đấy.”

“Dạ!” Đức ngoan ngoãn gật đầu.

***

Đôi vợ chồng son không ngờ vừa dạy con học thuộc thông tin liên lạc ba mẹ và địa chỉ nhà mấy ngày đã có dịp cho Đức sử dụng.

Chuyện là ba Điền quyết định đưa cả nhà đi trung tâm thương mại mua quà cho bà cố nhân dịp 8/3 sắp tới. Ngày chủ nhật nên trung tâm đông hơn ngày thường nhiều, nhóc Hòa Đức thì mê mẩn cửa hàng đồ chơi vũ trụ Marvel. Nhân lúc đông người, nhóc tách khỏi tay ba mẹ lẩn vào đám đông đi tìm cửa hàng đồ chơi. Nhóc con lẻn vào đó ngắm hết mấy kệ trưng bày Iron Man rồi mới chịu chạy ra ngoài, chủ yếu là đi tìm ba vòi mua. Song, bước ra khỏi cửa hàng đồ chơi, đi một đoạn dài mới nhận ra không còn thấy ba mẹ đâu nữa. Thế là nó khóc ầm lên.

Bên này cũng có người đang khóc ầm lên vì lạc mất con, Linh Lan bù lu bù loa chạy vào từng cửa hàng một tìm Hòa Đức, nước mắt rơi lả chả, sợ đến mức mặt mũi tái xanh. Vừa tìm con vừa cầu trời khẩn phật cho nó bình an vô sự. Hòa Điền nhanh chân chạy xuống quầy trung tâm thông tin nhờ phát loa tìm trẻ lạc.

Cùng lúc đó, loa thông tin vang lên.

“Kính chào quý khách. Hiện tại, quầy dịch vụ khách hàng có một bé trai tên Phạm Hòa Đức mặc áo màu đỏ hình Iron Man, quần Kaki màu trắng, đang lạc ba mẹ. Kính mời anh Phạm Hòa Điền và chị Baby Lan đến quầy dịch vụ khách hàng tại tầng trệt để đón bé. Xin cảm ơn.”

Nhân viên quầy dịch vụ tiếp tục phát thanh:

“Kính chào quý khách. Hiện tại, quầy dịch vụ khách hàng có một bé gái tên Trần Tuệ Mẫn mặc váy Elsa màu xanh, đang lạc ba mẹ. Kính mời anh Trần Minh Nhật và chị Nguyễn Huyền Vi đến quầy dịch vụ khách hàng tại tầng trệt để đón bé. Xin cảm ơn.”

Một đôi vợ chồng đang lạc con cũng cuống quýt xuống quầy dịch vụ.

Phát xong thông tin, nhân viên quầy dịch vụ mỉm cười với hai đứa nhỏ: “Hai em đợi một chút nhé, ba mẹ sẽ tới ngay thôi.”

Nói xong chị ấy đặt thêm câu hỏi cho Đức: “Mẹ em tên là Baby Lan thật à?”

Nhóc con gật rồi lắc mấy cái, môi chúm chím: “Mẹ em tên Lan.”

“Sao vừa nãy em báo mẹ tên Baby Lan?” Chị nhân viên ngạc nhiên, tự hỏi không biết có nên phát thanh lại không…

“Vì ba hay gọi mẹ em như vậy.” Nói rồi nhóc Đức khóc òa lên: “Nhưng em sợ quá nói nhầm mất rồi. Liệu ba mẹ có tìm được em không?”

Chị nhân viên cuống lên khi thấy con nít khóc: “Được chứ! Nếu ba mươi phút nữa không có ai đến thì chị sẽ gọi vào số di động nhé. Hai em nhớ số chứ?”

“Dạ nhớ.”

Đức và bé gái bên cạnh đồng thanh, nhưng vì Đức khóc nên giọng yếu ớt vô cùng. Cô bé ôm gấu bông Elsa nhìn Đức chăm chăm, hồi sau cô bé chạm vào vai Hòa Đức: “Nín đi. Ba mình nói công chúa không được khóc, chỉ có kẻ thất bại và kẻ không biết làm toán mới khóc thôi.”

Đức nín bặt, đôi mắt tròn xoe ươn ướt: “Nhưng mình không phải công chúa.”

Tuệ Mẫn chớp chớp mắt: “Vậy cậu không biết làm Toán à?”

“Mình chưa học tới môn Toán nhưng mình biết đếm số.” Đức nói.

Tuệ Mẫn ôm chặt gấu bông Elsa: “Mình biết làm toán lớp 2 rồi đấy nhé. Ba mình dạy đó.”

Đức lại chớp mắt: “Thế ba cậu là công chúa à?”

“…” Chị nhân viên cảm thấy mình hơi sốt…

Mẫn nghĩ nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Công chúa Toán học. Còn ba cậu thì sao?”

“Ba mình là chồng của mẹ Linh Lan.”

“Vậy có phải công chúa không?”

Đức gật đầu: “Ba mình là công chúa Bi-a.”

“Mẫn!”

“Đức!”

Sau đó là một loạt âm thanh ngạc nhiên.

Huyền Vi há hốc mồm khi thấy Linh Lan mắt mũi ướt đẫm, cô ấy ngờ ngợ ra điều gì đó.

Linh Lan vội vàng ôm Hòa Đức vào lòng, khóc nức nở: “Con đi đâu vậy? Có biết mẹ sợ lắm không?”

Huyền Vi kéo tay Tuệ Mẫn: “Đứng đây bao lâu rồi? Con có sao không?”

Tuệ Mẫn lắc đầu: “Ba đâu rồi mẹ?”

Huyền Vi ngoảnh đầu nhìn ra cửa, Minh Nhật khoanh tay nhìn hai mẹ con ôm chầm nhau, anh ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Người chồng của gia đình còn lại khi thấy con ôm mẹ, hai người khóc òa lên, anh hơi xót nhưng cũng vui vui trong lòng, không quên răn đe con: “Ba với mẹ đến thăm con chứ không có ý định mang con về. Tự ý đi một mình là hư! Hôm nay ba để con xem Iron Man thỏa thích, năm sau mới đón về.”

Thế là nhóc Đức càng khóc to hơn.

Huyền Vi nhoẻn miệng cười khi thấy chị Lan quay đầu lườm chồng một cái sắc lẹm.

“Ai nói với anh là năm sau đón nó về? Phải là năm tới chứ?”

Nhóc Đức khóc cạn nước mắt.

“…” Huyền Vi.

Minh Nhật nghiêm mặt bước đến quầy dịch vụ, gọi: “Tuệ Mẫn!”

Nhóc Mẫn đứng thẳng lưng: “Dạ!”

“Ba bảo đợi một chút tại sao dám tự ý đi mua kem?”

Đối mặt với người ba uy nghiêm lẫm liệt, Mẫn sợ hãi không dám nhìn vào mắt ba Nhật: “Con xin lỗi ạ.”

Minh Nhật đang định giáo huấn cho Tuệ Mẫn một trận, ngờ đâu giọng trẻ con non nớt bất chợt xen vào: “Hu hu bạn ơi! Công chúa Toán học bắt bạn đi trông quầy kem năm sau mới đón về đó.”

Công chúa Toán học?

Ba Điền và mẹ Lan, cả mẹ Vi đổ dồn ánh mắt về phía ba Nhật.

“…” Minh Nhật.

“Con nói gì với bạn thế?” Ba Nhật hỏi con gái.

“Con nói công chúa không khóc, chỉ có kẻ thất bại và kẻ không biết làm toán mới khóc. Cậu ấy hỏi ba có phải công chúa không? Thì chắc chắn ba là công chúa rồi, ba biết làm toán và thành công mà.”

“…” Minh Nhật.

Hòa Đức không chịu thua, nhóc kéo tay ba khoe khoang: “Ba mình cũng là công chúa, công chúa Bi-a giỏi nhất xóm.”

“…” Hòa Điền.

Anh vội bịt miệng trẻ thơ, cười cười: “Con nít ăn nói linh tinh.”

Minh Nhật cũng vội đánh tan bầu không khí khó xử này: “Biết vợ anh là bạn của vợ tôi đã lâu, hôm nay có dịp gặp nhau, tôi mời gia đình anh một bữa cơm.”

Huyền Vi khoác tay Linh Lan: “Không được từ chối.”

Linh Lan mỉm cười: “Vậy tuần sau hai đứa sang nhà chị dùng cơm tối xem như chị mời được không?”

Huyền Vi đồng ý ngay.

Thế là mối quan hệ hai bên gia đình thắm thiết hơn từ đó.

Tuệ Mẫn và Hòa Đức trở thành bạn, hiện diện trong tuổi thơ của nhau, học chung một trường, tan học chung một đường, hai gia đình đều biết mặt nhau.

Thi thoảng nhớ lại lần đi lạc lúc bé, Hòa Đức nhớ nhất là tối hôm đó, ba đã dạy cậu cách giới thiệu về ông: “Sau này ai hỏi thì phải nói ba là doanh nhân trẻ thành đạt, cấm tuyệt đối cái tên công chúa Bi-a. Nghe rõ chưa?”

Đức kể cho Mẫn nghe và mắt cô bé phát sáng: “Ba mình cũng thế! Ba nói sau này phải giới thiệu ông ấy là thạc sĩ, giảng viên đại học. Cấm gọi là công chúa. Bây giờ ba mình đã học tới tiến sĩ rồi. Có khi mình phải sửa lại cách giới thiệu thôi.”

Hai đứa trẻ ngồi trên xích đu màu trắng ngoài sân vườn lộng gió, nhìn nhau một lúc rồi bật cười.

Hòa Đức mười bốn tuổi, Tuệ Mẫn cũng vừa chớm mười bốn.

4. Báu vật

Mẹ Lan nói ai cũng có báu vật của riêng mình.

Đúng là như vậy thật vì trong tủ quần áo của mẹ có một chiếc hộp gỗ chạm khắc rất đẹp, hộp khóa quanh năm, mẹ cũng chẳng cho ai động vào.

Một lần nọ, mình thấy mẹ mở hộp lau chùi mấy món đồ trong đó. Lúc ấy mình rất ngạc nhiên vì thứ trong hộp không phải vàng bạc hay kim cương quý hiếm như mình luôn nghĩ. Nó chỉ là một chiếc váy màu xanh, một con thỏ bông màu trắng giờ đã ngả vàng cũ kĩ, một chiếc móc khóa lỗi thời và một con bươm bướm được xếp bằng giấy, mấy dây buộc tóc màu xanh. Ngoài ra còn có thêm một phong bao lì xì màu đỏ thẫm. Mẹ quý mấy món đồ đó lắm.

Đức tò mò chạy đến chỗ mẹ rồi ngồi bệt xuống sàn, ngước đôi mắt trẻ thơ trong veo, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng: “Mẹ ơi! Mẹ đang khóc.”

Linh Lan cúi đầu nhìn Hòa Đức, cô nhoẻn miệng cười mắt vẫn còn ầng ậng nước: “Mẹ nhớ bà cố nội của con.”

Bà cố nội của Hòa Đức vừa mất năm ngoái, bà mất vì tuổi già. Tưởng chừng nỗi đau đã nguôi ngoai phần nào nhưng khi mở hộp lau chùi báu vật, nhìn lại mấy chiếc dây cột tóc bà nội tự tay đan cho cô ngày xưa, nước mắt vô thức trào ra. Cô vẫn nhớ như in giây phút bà nội trút hơi thở cuối cùng, bên ngoài trời nắng ấm áp, ấy thế mà mưa từ đôi mắt đen láy của anh tuôn lả chả. Cô biết, thế giới của Hòa Điền đã sụp đổ, vụn vỡ. Lần đầu cô thấy anh buông bỏ thân phận người trưởng thành, đầu gối chống xuống đất, van xin bà nội mở mắt lần nữa. Nhìn anh giống hệt một đứa trẻ nhỏ xíu lúng túng khi phải đối mặt với mất mát. Anh khóc rất nhiều, nỗi đau luôn âm ĩ thấu tận tâm can. Sau khi bà nội mất, thi thoảng anh hay ngẩn ngơ, lơ đãng thả tâm trí trôi đi.

Bà nội để lại căn nhà cũ cho anh, từ đó, nó là báu vật trân quý nhất.

Mỗi khi cả nhà có thời gian rảnh, mọi người thường kéo nhau quay về căn nhà có giàn hoa giấy trước cửa dọn dẹp, ăn một bữa cơm gia đình, cảm nhận hơi ấm mong manh còn sót lại.

Hòa Điền thường nằm dài trên ghế sofa cũ ngủ trưa, đôi khi anh mơ màng nghe thấy tiếng động trong bếp, dường như là tiếng sôi sùng sục của nồi canh mồng tơi, có khi là mùi ngọt lịm của nồi chè đậu xanh mát lành. Những lúc như thế anh lầm tưởng mình vẫn là một cậu thiếu niên ngỗ nghịch, đánh một giấc đến chiều rồi được bà gọi dậy, rửa mặt và xuống bếp ăn cơm nội nấu. Rồi cơn mơ kết thúc, anh choàng tỉnh giấc, căn bếp vẫn im lìm như thế nhưng người giờ đã không còn. Điền nhắm mắt lại, rơm rớm nước.

Linh Lan cũng có báu vật trân quý nhất của riêng mình, đó là một phong bao lì xì màu đỏ. Bốn tờ năm trăm trong đó vẫn mới toanh như ngày nào. Đây là số tiền mà cô đã thề cả đời dù có chết đói cũng không động vào. Mỗi khi cầm nó trên tay, cô vô thức nhớ về đôi mắt chất chứa vô vàn tình thương của mẹ. Bôn ba ngoài chợ suốt ngày suốt đêm chỉ để con gái có quần áo mới, một mình gánh vác gia đình. Mẹ không nói ngọt, chữ viết cũng không đẹp. Ấy thế mà mảnh giấy nằm trong bao lì xì cứ khắc khoải trong tim cô mãi.

Linh Lan tựa lưng vào giường, chậm rãi mở mảnh giấy ra, mấy dòng chữ tròn đầy tình thương hiện lên trước mắt.

Tiền lì xì cho con gái của mẹ. Con gái mua quần áo mới mặc đi nhé, xin lỗi vì bây giờ mới cho con tiền mua quần áo. Đừng giận mẹ.

Mẹ là báu vật của Linh Lan.

“Mẹ ơi sao mẹ lại khóc nữa rồi?” Hòa Đức ôm chằm lấy cô.

Linh Lan xoa đầu con trai: “Mẹ thấy nhớ bà ngoại quá.”

“Bà ngoại viết gì trong giấy vậy mẹ?”

Linh Lan khựng lại một chút rồi nhoẻn miệng cười: “Bà ngoại viết là thương con gái của mẹ nhất trên đời.”

Nhóc Đức ôm cổ mẹ: “Mẹ đừng khóc nữa. Mai mình về quê thăm bà ngoại nha, con cũng nhớ bà ngoại.”

Linh Lan gật đầu: “Mai mình đi.”

“Mẹ ơi!”

“Hửm?”

“Mẹ là báu vât của ngoại phải không?”

“Đúng vậy.”

Hòa Đức chớp mắt nũng nịu: “Vậy con cũng là báu vật của mẹ đúng không?”

Linh Lan bật cười: “Con là báu vật của ba và mẹ.”

Ngoài cửa, trụ cột gia đình tựa lưng vào tường, miệng nở nụ cười viên mãn.

5. Một Đời

Kỷ niệm ba mươi năm ngày cưới.

Chàng thiếu niên năm nào nay tóc đã bạc phơ, ông ngồi trước sân nhà đón ánh nắng ban mai. Bên cạnh là người đã đi cùng ông gần hết quãng đời. Bà pha một ấm trà hoa nhài thơm lừng, ngồi sưởi nắng cùng chồng.

Ông Điền gối tay sau đầu, nghiêng mặt nói với vợ: “Ba mươi năm rồi.”

Bà Lan nhấp một ngụm trà, cảm thán với trời xanh: “Nhanh quá!”

“Sắp đến ngày gì, anh có nhớ không?” Bà đặt tách trà xuống bàn, hỏi ông.

“Ngày gì?” Ông ngước mắt nhìn bầu trời trong vắt, giả vờ trêu vợ: “Ngày dọn rác toàn khu phố à?”

“Đúng rồi.” Bà Lan vỗ đùi một cái rồi vội vàng nói: “Xe rác sắp đến rồi, anh thu dọn đồ đạc rồi nhảy lên xe là vừa.”

Ông bật cười vui vẻ: “Kỉ niệm ngày cưới.”

Vợ lườm ông một cái sắc lẹm: “Vẫn còn nhớ à?”

“Sao mà quên được!”

Ông vẫn còn nhớ như in hôn lễ ba mươi năm về trước, trong không gian tràn ngập hoa linh lan, ánh sáng từ dãy đèn pha lê rọi mái tóc và đôi vai gầy của người phụ nữ ông yêu nhất thế gian. Nàng khoác trên người chiếc váy cưới trang nhã, thanh tao như một cành hoa chớm nở. Nàng bước trên lễ đường trải thảm, từng bước từng bước đi vào cuộc hôn nhân trọn kiếp. Ông nhớ mình đã khóc khi nắm lấy tay nàng, cùng nhau nói lời hẹn thề sắt son. Chớp mắt một cái, ba mươi năm vụt qua như gió mùa hè lần đầu gặp gỡ.

“Lúc đó em rất đẹp.”

Bà Lan nhoẻn miệng cười: “Thời đó anh còn phong độ lắm. Bây giờ thì đẹp lão.”

Nói rồi bà thở dài, ánh mắt đượm buồn: “Hôm trước em xem lại váy cưới của mình, đúng là không có cái gì thắng nổi thời gian. Có vài chỗ rách rồi, màu cũng không trắng tinh như xưa nữa.”

Hai vợ chồng có một cái tủ riêng chỉ để trưng bày trang phục cưới.

“Rách chỗ nào?” Ông Điền ngồi dậy, nói: “Mang ra đây.”

Lát sau bộ váy cưới ba mươi năm bước ra khỏi tủ, bà Lan kéo ghế ngồi ngay bên cạnh ông. Trên bàn là hộp kim chỉ và hộp đựng kính lão. Hai ông bà mỗi người đeo một cái.

Chỗ bị rách trên váy rất nhỏ, dường như chẳng ai để ý. Nhưng đây là chiếc váy quý trọng nhất cuộc đời bà Lan, nên dù một sợi chỉ bung ra bà cũng thấy buồn lòng.

“Chỗ này.” Bà chỉ vào một cái lỗ tròn nhỏ xíu gần phần chiết eo.

Ông Điền đẩy gọng kính, nheo nheo mắt nhìn tay bà, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út như sáng lên dưới ánh nắng.

“Xỏ kim cho anh đi, anh khâu lại.”

“Anh khâu lại à? Làm được không?” Bà ngạc nhiên.

“Được.”

Bà sợ ông tuổi già mắt kém sẽ bị kim đâm vào tay nên nhẹ nhàng bảo: “Em bảo mấy đứa nhỏ mang đi sửa cũng được.”

Thế mà ông chẳng đồng ý: “Anh biết khâu mà, để anh.”

Bà Lan bán tín bán nghi nhưng vẫn xỏ kim cho chồng. Ông Điền xem váy cưới rất kĩ, từng mũi kim đâm xuống, sợi chỉ trắng siết lại những chỗ hở. Bà ngồi ngay bên cạnh ông, quan sát từng chút một. Bao nhiêu năm qua tính tình của ông vẫn không đổi, những thứ quan trọng ông luôn muốn tự tay làm. Phần vì để an tâm, phần vì ý nghĩa của nó.

Dưới ánh nắng ban mai những ngày đầu xuân, cặp vợ chồng lớn tuổi sát vai nhau, ông khâu váy cưới cho bà, bà tỉ mỉ quan sát sợ kim đâm vào tay ông. Hai người đã như thế gần hết đời người, quấn quýt sâu đậm, tựa như đôi chim liền cánh trên trời, cùng nhau bay đến vô tận. Phút giây nào đó họ cảm thấy mình như trẻ ra, vẫn còn là thiếu niên thiếu nữ tuổi trăng rằm, ngọt ngào vụng dại. Cũng có phút họ như quay về ngày kết hôn, tuổi trẻ tràn đầy sức sống bước vào hôn nhân. Dường như chỉ có vẻ ngoài là thay đổi, còn trái tim họ vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.

Hòa Đức thấy ba mình gần sáu mươi tuổi vẫn kiên nhẫn khâu lại váy cưới cho mẹ, anh cảm thấy khoảnh khắc này thật đẹp. Máy ảnh trong tay giương lên, bắt trọn khoảnh khắc tuyệt vời ấy. Đức tựa lưng vào cửa nhà, xem lại ảnh vừa chụp trong máy, miệng cười tươi: “Album Châu Ngọc Linh Lan lại có thêm ảnh mới rồi.”