Dạy Dỗ Kẻ Ngoại Tình
Chớp mắt sau,
Giọng nói quen thuộc của hắn vang vào tai ta:
“Gia xem thử, lời nàng nói thật lòng hay không, hử?”
“Đám trẻ đều ngủ cả rồi chứ?”
“Đều đã ngủ cả rồi, gia. Nhưng hôm nay là sinh thần của vị trong phủ, sao gia nỡ bỏ nàng mà đến tìm thiếp?”
Nữ tử bỗng thở gấp một tiếng.
“Đều tại gia sáng nay trêu ghẹo thiếp,…”
“Con cũng đã sinh hai đứa, vậy mà đến yếm thiếp cũng chẳng mặc, ta làm sao nhịn được, hử?”
“Nhưng mà, gia cũng có thể giải khát cùng vị trong phủ, cớ sao… á… lại tìm đến thiếp?”
Tiếng nước xen lẫn tiếng thở gấp hòa quyện vào nhau.
Giọng nói của Thẩm Vô Độ tràn đầy dục tình truyền ra.
“Giang Ly tự nhận mình là tiểu thư khuê các, sao sánh được với nàng trên giường, đủ mọi kiểu làm gia không thể kìm lòng, hử?”
“Gia!”
Từng đợt từng đợt âm thanh ám muội dâng trào.
Đối diện tình cảnh này, lẽ ra ta nên khóc.
Nhưng ta lại không khóc nổi.
Thẩm Vô Độ, người từng thề thốt chỉ có mình ta, giờ đã phản bội, cùng nữ tử kia sinh con đẻ cái.
Ta không muốn vào bắt gian tại trận.
Phản bội đã xảy ra, ta có khóc hay làm loạn cũng chẳng để làm gì.
Dẫu hắn có quay đầu, cũng đã không còn ý nghĩa.
Một lần bất trung, trăm lần không dùng.
Ta siết chặt chuỗi hạt san hô đỏ trong lòng bàn tay, chẳng ngờ kéo mạnh một cái làm chuỗi hạt đứt đoạn.
Ngay lập tức, hạt châu rơi xuống đất, phát ra tiếng “lách tách” vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng.
Thế nhưng hai người trong viện vẫn đắm chìm trong mây mưa, không hề hay biết.
Ta cúi xuống, nhặt từng hạt một.
Đêm tối dày đặc, có những hạt ta phải tìm rất lâu mới thấy.
Nhặt hết một lượt, lại kiểm tra ba bốn lần, xác nhận không còn thiếu hạt nào, ta mới đứng dậy.
Trong viện, hai người dường như đã dừng lại.
“Gia, gia đi đâu?”
Tiếng xột xoạt vang lên từ bên trong, dường như họ đang mặc lại y phục.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com