Dạy Dỗ Kẻ Ngoại Tình
“A Ly sợ bóng tối, ta tất nhiên phải trở về bên nàng.”
“Nhưng thiếp thì sao? Thiếp cũng sợ mà!”
“Trân Nương, A Ly là thê tử của ta, tất nhiên ta phải về bên nàng. Còn nàng, chẳng qua chỉ là ngoại thất.”
“Nhưng lão phu nhân khi trước vốn chọn thiếp, còn rất thương hai đứa cháu ngoại của mình!”
“Dù vậy, nàng cũng chẳng sánh nổi một sợi tóc của A Ly!”
…
Ta hoảng hốt, vội vàng quay trở lại.
Đường về phủ rất gần, gần đến mức ta không kịp hồi tưởng lại tất cả ký ức giữa ta và Thẩm Vô Độ.
Thôi vậy.
Ta chui vào giường, nằm im.
Chẳng bao lâu, Thẩm Vô Độ lặng lẽ mở cửa, bước vào phòng.
Hắn cởi y phục, chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy ta, dịu dàng thì thầm bên tai:
“A Ly, ta yêu nàng.”
Không biết có phải vì cảm giác tội lỗi,
Hắn hoàn toàn không nhận ra thân thể ta lạnh ngắt, chẳng giống chút nào với dáng vẻ của người đã ngủ từ lâu.
2
Hôm sau, trời chưa sáng, Thẩm Vô Độ đã dậy sớm, mang đến cho ta một bát mì.
“A Ly, bù lại mì trường thọ hôm qua.”
“Hôm qua ta bận đến hồ đồ, vậy mà lại quên tự tay nấu cho A Ly của ta một bát mì trường thọ!”
Ta vẫn còn nhớ, vào sinh thần đầu tiên sau khi thành thân, hắn đã tự tay dậy sớm nấu cho ta một bát mì trường thọ.
Một thiếu gia cao quý nơi phủ đệ, làm sao từng vào bếp.
Vậy mà hắn vẫn tự mình loay hoay với nồi niêu bát đũa.
Ta nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi Thẩm Vô Độ bưng bát mì nóng hổi tới, trên mặt là nụ cười đầy sủng ái.
“A Ly, nhanh lên! Ta tự tay làm đấy, nhất định A Ly sẽ thuận lợi bình an!”
Ta chỉ gắp một đũa nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Không biết từ khi nào, mì hắn nấu mỗi năm vào sinh thần ta, đã dần thay đổi hương vị.
Năm nay cũng vậy, vẫn chẳng còn là mùi vị ban đầu ấy nữa.
Ta ngước nhìn, chỉ thấy hắn tràn đầy mong đợi, chăm chú nhìn ta.
“A Ly, chẳng lẽ không hợp khẩu vị?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com