Tuổi thọ của một chú ve sầu trưởng thành chỉ lên đến vài tuần, có nghĩa là dù bạn có trải qua bao nhiêu mùa hạ nữa, thì chú ve mà bạn gặp vào mùa hạ năm ấy vẫn là duy nhất.
Và bạn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.
[...]
Thế nhưng chú ve sầu ồn ào Phan Minh Triết đã ở bên Đinh hiếu Kỳ suốt mười sáu năm. Mùa hạ đầu tiên, cũng là mùa mà cả hai sinh ra, Phan Minh Triết sinh sau Đinh Hiếu Kỳ một tuần.
Mẹ của hai người là bạn thân từ thời đi học, gắn bó hơn chị em ruột, tốt nghiệp cùng một trường, cưới cùng một ngày, mang thai cùng một dịp, cứ ngỡ hai đứa trẻ có thể sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng Đinh Hiếu Kỳ lại sinh ra trước.
Trúc Lam - mẹ của Đinh Hiếu Kỳ - âu yếm đứa con mới lọt lòng trong cánh tay khẳng khiu, khuôn mặt bà hơi nhợt nhạt do ở cữ nhưng ánh mắt cong cong lại tràn đầy phấn khởi. Bà xoa nhẹ nhàng lên bụng của bạn thân, vừa xoa vừa mỉm cười dịu dàng:
"Hiếu Kỳ không chịu được nên ra sớm một chút, Thảo Ngọc chịu khó đợi nhé."
Sở dĩ mọi người gọi Phan Minh Triết là Thảo Ngọc vì năm ấy đi siêu âm, bác sĩ đều nói Phan Minh Triết là con gái, bố hắn không suy nghĩ gì liền gọi hắn là Thảo Ngọc.
Hai bà mẹ sau khi biết hai cái thai là một trai một gái liền cho rằng đây là có duyên, ngay sau khi siêu âm liền đến chùa cầu may, còn thỉnh hai cái vòng chỉ đỏ, nói là dây tơ hồng, cầu cho hai đứa trẻ sau này nên vợ chồng với nhau.
Từ lúc mang thai vài tuần tuổi đến khi lên bàn mổ, mọi người khi xoa bụng mẹ hắn vẫn gọi hắn là Thảo Ngọc.
Cho đến khi mẹ hắn ở trong phòng sinh, rặn ra một đứa con trai...
Cả phòng sinh đều hoang mang, người nhà lại càng hoang mang hơn. Ông Lâm - bố của Phan Minh Triết làm ầm ĩ khắp bệnh viện, nói rằng y tá đã đánh tráo con của họ, đòi làm xét nghiệm DNA.
"Sao lại là con trai được? Anh đã sơn phòng ngủ màu hồng và mua toàn tã lót hình công chúa."
Ông Lâm phẫn nộ ngồi một góc, hai mắt đen sì, đi loanh quanh chiếc nôi, cứ một hồi lại chỉ tay vào Phan Minh Triết đang say sữa:
"Không được, em cầm đi đổi đứa khác đi."
Trúc Lam vẫn đang trong thời gian ở cữ vẫn cố đến bệnh viện thăm bạn thân và đứa trẻ mới sinh. Trong phòng chăm sóc, hai gia đình tám mắt nhìn nhau gượng gạo. Cuối cùng bọn họ đổi tên Thảo Ngọc thành Minh Triết.
Tên Minh Triết là do mẹ của Hiếu Kỳ đặt, hai bà mẹ từ đó cũng từ bỏ ý định làm thông gia.
Nhưng không vì chuyện này mà quan hệ giữa hai bà mẹ ấy bị ảnh hưởng chút nào. Phan Minh Triết và Đinh Hiếu Kỳ được cho đi cùng một nhà trẻ, từ mẫu giáo đến cấp ba đều học chung trường, chung lớp. Hai gia đình xây nhà đối diện nhau, thậm chí cửa sổ phòng của Phan Minh Triết nhìn thẳng sang chính là cửa sổ phòng của Đinh Hiếu Kỳ.
Nhưng mối quan hệ giữa cậu và hắn lại như nước với lửa.
Từ khi Phan Minh Triết biết nói, câu mà hắn nói nhiều nhất là chửi Đinh Hiếu Kỳ là một con chó.
Từ khi Đinh Hiếu Kỳ biết chạy, quãng đường dài nhất mà cậu chạy là rượt đuổi Phan Minh Triết.
Tính từ khi sinh ra đến hiện tại, cả hai đã đánh nhau qua mười sáu mùa hạ.
[...]
20 tháng 5, 2015
Mùa hạ thứ mười bảy.
"Hiếu Kỳ, đi mua một lạng hành cho bố."
Đợi một lát không có ai trả lời, ông Cường lại lớn tiếng hơn:
"Lề mề cái gì? Nhanh lên, canh chín mất."
Đinh Hiếu Kỳ lăn lộn trên giường, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã chiều nhưng ánh nắng hạ chói gắt bên ngoài vẫn rọi thẳng vào mặt cậu, thời tiết đúng là thật sự quá oi bức, cậu khó chịu lấy gối bịt tai mình lại, rõ ràng đã nghe thấy lời bố gọi nhưng cố nhắm mắt giả vờ không nghe.
Bố cậu đối với mẹ cậu rất tốt, cưới nhau mười tám năm là cả mười tám năm ông không để mẹ cậu phải vào bếp. Cơm nước giặt giũ dọn dẹp trước giờ đều là một mình bố cậu làm. Nhưng bố cậu mỗi lần làm việc nhà đều lôi cậu vào làm theo chứ không chịu khổ một mình. Mỗi vài ba phút trôi qua, ông lại túm lấy cậu mà sai vặt.
Đợi mãi mới đến nghỉ hè, Đinh Hiếu Kỳ quyết tâm nhắm mắt làm ngơ, ngủ thêm vài phút nữa.
Nhưng cái gối trong tay cậu bỗng nhiên bị giật ra, tiếp theo đó là một trận đau truyền đến từ vành tai.
"Bố, bố, bố, đừng xách tai con, từ từ đã... đau..., con đi, con đi."
Cậu chậm rãi đẩy tay bố mình ra, sau đó cười méo mó:
"Bây giờ con đi ngay mà."
Dứt lời, cậu vơ lấy chiếc mũ lưỡi trai treo trên tường, đội lên một cách gấp gáp rồi nhanh chóng chạy đi. Bố cậu lau tay vào tạp dề, sau đó nói to vọng theo sau:
"Nhớ mua hành củ, mẹ mày không thích ăn hành lá."
Đinh Hiếu Kỳ thở phào, cuối cùng cũng có thể chạy thoát, ánh nắng đổ lên gò má cậu, màu đỏ cam pha chút hồng hào, cậu đạp xe trên đường, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu, giọng hát của cậu trong vắt, nhẹ nhàng, ấm áp.
Bỗng từ trong một con hẻm gần đó truyền đến tiếng loảng xoảng khá chấn động, xen lẫn tiếng người chửi rủa ầm ầm.
Đinh Hiếu Kỳ đạp xe lướt qua, lặng lẽ đưa mắt nhìn vào bên trong.
Một cái nhìn, cậu liền chạm mắt với một người quen thuộc...
Phan Minh Triết đứng trong đám ẩu đoảng, đang bị ba bốn đứa giằng co, nhưng bộ quần áo của hắn lại rất sạch sẽ. Hắn ta trông lúc nào cũng sạch sẽ như vậy, tóc mái dính dính không rõ là vuốt keo hay do mồ hôi làm cho ướt, nhẹ nhàng rủ xuống cặp mắt rùng rợn của hắn. Đôi mắt sâu dưới cặp chân mày, tối u ám như hoàng hôn chuẩn bị nổi bão.
Đinh Hiếu Kỳ rùng mình nhẹ như nhìn thấy ma, trong giây lát cảm thấy gáy mình toát lạnh, nhưng cậu nhanh chóng điều khiển tay lái, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Cậu thầm nghĩ, sao trên đời lại có kẻ chăm chỉ đánh nhau bảy ngày một tuần như vậy, còn năng suất hơn việc cậu ăn cơm hằng ngày nữa.
Nghỉ hè được vài ngày, vậy mà đã tìm đám học sinh đó để gây sự.
Đinh Hiếu Kỳ ghét nhất kiểu người bạo lực, chỉ biết lấy nắm đấm ra giải quyết vấn đề, dẫu sao cũng mười lăm, mười sáu tuổi đầu, ai lại hở ra là túm người khác đánh một trận như hắn? Đã vậy, lúc đánh nhau, nhìn hắn rất hung dữ, không ai muốn lại gần.
Còn cậu là kiểu người ghét dính lấy phiền phức, chỉ cần nhìn thấy Phan Minh Triết ở gần, cậu sẽ lập tức chạy ra xa. Nếu thấy hắn ở xa, cậu sẽ lập tức chạy xa hơn.
Bụp.
Đinh Hiếu Kỳ bị một vật gì đó đập vào sau gáy, cậu hoảng hốt quay đầu nhìn quanh thì thấy một vài quả sấu xanh đang lăn long lóc trên mặt đường. Chưa kịp phản ứng, một giọng nói từ phía sau cậu oang oang vang lên:
"Chạy cái gì?" Giọng quen thuộc mang chút bực dọc.
Biết Phan Minh Triết ở đằng sau, cậu thở dài, vậy là kiếp nạn này không thoát được rồi, đành gân cổ lên nói:
"Đến thằng ngu nhìn thấy chó cắn nhau còn biết chạy."
"Ồ, thế mày tự nhận mình là thằng ngu rồi nhé." Hắn cười.
"Vậy mày cũng tự nhận mình là chó còn gì?"
Dứt lời, cậu thấy nụ cười trên khuôn mặt Phan Minh Triết cứng lại, đóng băng, chuyển thành nghiến răng, lưỡi đẩy bên má gồ lên. Còn cậu tuy không nói gì, nhưng thực ra đang cố nhịn cười, cậu thích nhất là vẻ mặt tức nghẹn lên tận cổ nhưng không làm gì được của hắn.
"Mẹ tao lúc nào cũng khen mày dẻo miệng. Hiếu Kỳ ơi là Hiếu Kỳ, do mày giả vờ dẻo miệng, hay do đứng trước người đẹp trai như tao nên không thốt nên lời nào nghe được vậy hả?"
Vẻ mặt Đinh Hiếu Kỳ lúc này đóng băng lâu hơn cả Phan Minh Triết ban nãy, đồ trơ tráo, mặt dày, không biết xấu hổ, đồ tự luyến thái hóa, khuôn miệng cậu cứng nhắc mãi mới có thể trả lời lại:
"Dẻo miệng? Dẻo miệng với người vừa chọi đá vào đầu mình?"
"Không phải đá, là quả sấu mà." Hắn nói kèm theo một nụ cười giễu cợt.
Đinh Hiếu Kỳ dừng xe nhặt quả sấu rơi bên đường, định ném lại. Nhưng đúng lúc này Phan Minh Triết giơ cao một chiếc túi có quai xách ra chắn trước mặt, nhìn thấy kiểu dáng quen thuộc, ánh mắt Đinh Hiếu Kỳ từ lườm chuyển thành phát sáng. Phan Minh Triết nhân cơ hội này, tung chiếc túi về phía cậu rồi quay lưng bỏ đi:
"Cầm đi, là mẹ tao bắt tao đưa chứ tao cũng không rảnh."
Cậu giơ hai tay bắt lấy, vừa mở ra vừa thầm chửi hắn. Bên trong là mấy túi sữa chua, vị trái cây, cầm vào liền thấy vẫn còn buốt, có lẽ là vừa lấy ra từ tủ lạnh không lâu. Đinh Hiếu Kỳ mỉm cười:
"Vẫn là mẹ Hà tốt nhất."
Phan Minh Triết quay đầu lại bĩu môi một cái, sau đó liền đi tiếp.
Đinh Hiếu Kỳ từ nhỏ đã gọi mẹ hắn là mẹ, Phan Minh Triết cũng vậy. Chuyện này phải kể từ ngày mới sơ sinh, Thúy Hà đưa tay về phía Đinh Hiếu Kỳ mà nói:
"Hiếu Kỳ qua đây cô bế nào."
Ai ngờ Trúc Lam liền ngắt lời không cho bế:
"Sao cậu lại xưng cô? Xưng như vậy xa lạ chết đi được. Xưng dì đi."
Lúc này lại đến lượt Thúy Hà không đồng ý:
"Dì cái gì mà dì? Tớ cũng đâu phải em gái cậu? Con cậu gọi tớ bằng dì, thế con tớ phải gọi cậu bằng bác sao?"
Hai bà mẹ suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng Trúc Lam đặt Đinh Hiếu Kỳ vào tay Thúy Hà rồi nói:
"Vậy sau này cứ để Hiếu Kỳ gọi cậu là mẹ đi."
Thúy Hà ôm chầm lấy đứa trẻ, Trúc Lam mỉm cười trìu mến:
"Con tớ, cũng là con cậu."
[...]
Đinh Hiếu Kỳ vừa mua hành về đến nhà, mẹ cậu đã chặn trước cửa nhà, giật lấy túi hành và cả túi sữa chua đóng gói trong tay cậu:
"Đi mua có mấy củ hành mà tối mịt rồi mới về đó hả? Cơm chín rồi, sang gọi thằng Triết qua đây ăn chung đi."
"Tại sao chứ?" Cậu khó hiểu nhìn mẹ.
Mẹ cậu thở dài:
"Hôm nay cả nhà bên đó đi công tác, mỗi mình nó ở nhà chắc cô đơn lắm, gọi thằng bé sang ăn chung cho vui."
Đinh Hiếu Kỳ chửi thầm trong lòng: Ai vui chứ?
"Thôi mà, mẹ bảo cái Hòa đi đi, con vừa mới đi về."
Đinh Ánh Hòa là em gái Đinh Hiếu Kỳ, ít hơn cậu hai tuổi. Từ sau ngày Phan Minh Triết sinh ra là con trai, mẹ cậu tưởng sẽ không còn cơ hội làm thông gia với bạn thân nữa. Nhưng sau đó hai năm, mẹ cậu mang thai, sinh ra con gái.
Kể từ ngày đó, hai bà mẹ chuyển sang gán ghép Đinh Ánh Hòa với Phan Minh Triết một cách rất nhiệt tình.
"Hòa nó luyện đề từ sáng đến giờ, còn vài tuần nữa là thi tuyển sinh rồi, để em nó học đi?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết, đi nhanh không cơm nguội mất." Mẹ cậu xoay người cậu lại rồi đẩy ra khỏi cửa, sau đó cấp tốc đóng cửa lại.
Trời đã tối, không gian bên ngoài lặng thinh, ánh đèn đường mờ mờ, vài con muỗi đang vo ve quanh tai cậu. Đinh Hiếu Kỳ thở dài một cơn, quyết định băng qua đường chạy đến nhà đối diện.
Hôm nay bố mẹ hắn đều không ở nhà, chẳng trách hắn dám đánh nhau ở ngay gần ngõ nhà mình như vậy. Nhưng Phan Minh Triết ở một mình thì liên quan gì đến cậu? Mẹ cậu sao lại quý hắn như vậy? Hắn có điểm nào tốt?
Hai nhà đối diện nhau, cậu đi vài chục bước liền đứng trước cửa nhà hắn. Căn nhà sơn màu xanh lam nhạt rất nịnh mắt, khác với màu sơn đỏ gạch của nhà cậu. Cậu bấm chuông rồi đứng đợi, chân thuận gẩy những chiếc lá phong rơi xuống bậc thềm.
Ánh đèn hai bên cửa phả xuống nhẹ nhàng.
Lá phong mùa này vẫn còn màu xanh lục tươi tắn.
Đợi một lúc, cánh cửa kêu lên "lạch cạch", tiếng mở khoá. Phan Minh Triết đứng bên trong, trên trán có băng đô, vén hết những sợi tóc mái ra sau, hắn đã đổi một bộ quần áo khác với hồi chiều, ánh mắt có chút đờ đẫn, trên má còn có vết hằn như vừa ngủ gật.
"Gì?" Phan Minh Triết lướt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Ăn tối chưa?" Cậu hỏi, cộc lốc.
Phan Minh Triết cười cười:
"Mới ăn."
Thấy hắn nói vậy, cậu mừng phát khóc:
"Ăn rồi thì tiếc quá, mẹ tao định rủ mày sang ăn tối, đến muộn rồi."
Cậu đưa tay đóng cửa lại giúp hắn, nhưng cửa chưa kịp khép Phan Minh Triết đã nghiêng người ra chặn cửa lại.
"Khoan đã, ý tao là, mới ăn sáu tiếng trước."
Cậu vẫn tiếp tục ấn cửa, ép hắn vào trong:
"Sáu tiếng chắc vẫn còn no."
"Không no."
Phan Minh Triết mở toang cửa ra, dùng lực có vẻ mạnh làm Đinh Hiếu Kỳ suýt ngã, cậu cắn răng tức giận chỉ có thể lườm hắn một cái. Ra khỏi cửa, Phan Minh Triết lập tức đóng cửa lại, nhưng qua khe cửa cậu vẫn nhìn thấy hộp mì tôm còn đang mở nắp, khói nghi ngút bay lên.
"Đi thôi." Phan Minh Triết vươn vai cười.
Nhưng cùng lúc này, một tia sét đánh xuống bầu trời đêm tĩnh mịch, sau đó một trận mưa rào đổ xuống như trút nước, mưa mau lại rất nặng hạt. Đinh Hiếu Kỳ há hốc mồm nhìn về nhà mình, tầm nhìn đã bị cơn mưa làm mờ đi, chỉ còn thấy ánh sáng tỏa ra vàng đỏ ấm cúng.
"Thấy không? Đến ông trời cũng mong mày nhịn đói."
Đinh Hiếu Kỳ quay sang vỗ vai hắn, nhưng phát hiện người bên cạnh đã biến mất. Cậu quay đầu lại liền thấy Phan Minh Triết đi từ trong nhà ra, tay cầm chiếc ô, nhẹ nhàng bật lên.
Đinh Hiếu Kỳ thấy hắn có ô, bĩu môi. Tuy vậy, cũng may mắn là nhà hắn có ô, vậy thì cậu có thể trở về nhà mà không bị ướt.
Thế nhưng Phan Minh Triết quay lưng chiếm trọn cái ô một mình đi mất.
"Ê?!"
Đinh Hiếu Kỳ chạy theo, vồ lấy cán ô, giằng co một cách dữ dội.
"Cái thằng keo kiệt này."
"Ai keo kiệt?"
"Mày đó."
"Ô của tao mà? Mày có biết làm thế là chiếm đoạt tài sản không?"
"Tao mặc kệ."
"Trả đây, tao sắp ướt hết rồi."
Cả hai giành giật cái ô từ cổng nhà hắn đến cổng nhà cậu.
Uỳnh.
Đinh Hiếu Kỳ cảm giác mình ngã lăn mấy vòng trong vũng nước, hạt mưa rơi lộp độp xuống mặt cậu, đau một cách kỳ lạ. Mắt mũi dán xuống đường.
"Aaa.."
Cậu chống tay nửa quỳ nửa ngồi dậy, lặng lẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Phan Minh Triết đâu cả.
Cơn mưa nặng hạt trong màn đêm làm tầm nhìn của cậu cũng không rõ, chỉ thấy ngay trước mặt là bụi cỏ và hàng rào nhà mình, liền cảm thấy kinh hãi.
Có khi nào Phan Minh Triết ngã lăn vào hàng rào không?
Cậu không nghĩ nhiều, chạy đến vén bụi cây ra, nhưng bên trong không có gì cả.
Cậu ngẩng đầu ngơ ngác.
Hay là rơi xuống cống rồi?
Đinh Hiếu Kỳ liền cúi xuống cống rãnh ngay cạnh, dạo này cống đang sửa chữa nên không có nắp đậy, nước bên trong chảy cuồn cuộn. Cậu đưa tay khoắng một cái.
Bẩn.
Thật sự rất bẩn.
Nhưng không có gì cả.
"Ê?"
Đinh Hiếu Kỳ nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong tiếng mưa rơi ồn ã. Cậu quay đầu, ngẩng lên nhìn, Phan Minh Triết cao chót vót đang cúi đầu nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu, tay hắn còn cầm ô.
"Mày đang làm gì ở đó?"
Mẹ nó!
Tại sao cả hai cũng giành giật mà chỉ có mình cậu ngã?
Phan Minh Triết ngồi xổm xuống, hơi nghiêng ô về phía cậu, được che ô, tầm nhìn của cậu trở nên rõ ràng hơn, nhưng chính vì vậy cậu càng nhìn rõ ánh mắt giễu cợt của hắn.
"Làm gì ở đó? Tìm não à?"
Đinh Hiếu Kỳ nghiến răng:
"Ừ, tìm não, nhưng mà là của mày."
Phan Minh Triết cười khẩy, sau đó đứng dậy, đưa tay ra:
"Đứng lên đi."
Đinh Hiếu Kỳ đưa tay cho hắn, hắn liền giả vờ kéo hụt làm cậu ngã phịch trở lại mặt đường, cảm giác tê từ mông kéo lên đốt xương sống, thật khó tả. Phan Minh Triết lại cười một trận. Cậu trừng mắt:
"Chưa tiến hoá được cách dùng tay thì đừng gây thêm phiền phức cho người khác."
"Ồ? Tay mày thì tiến hoá hơn hả?"
CHÁT!!!
Đinh Hiếu Kỳ vung tay tát một tiếng giòn tan lên khuôn mặt hắn.
"Dùng tốt hơn mày."
Nói xong cậu chống tay đứng dậy, không thèm đội ô mà bỏ vào nhà trước. Nói chung giờ có dùng ô cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, vì đằng nào cũng ướt kín người rồi. Trước khi mở cửa, cậu vẫn quay lại gắt lên với hắn một câu:
"Thằng vượn đực."
Phan Minh Triết đưa tay sờ lên bên má sưng đỏ ran rát, cười một cách bất lực.