Dây Tơ Hồng

Chương 2: Hắn ta biết tôi ghét thịt mỡ



"Anh hai, sao người anh ướt nhẹp vậy?" Đinh Ánh Hoà bước từ phòng ngủ ra, ngơ ngác hỏi.

Đinh Hiếu Kỳ vẫn còn tức chuyện ban nãy, chỉ trả lời qua loa một câu:

"Ngoài trời mưa rào."

Nói xong, cậu liền chạy vào phòng thay quần áo. Nghĩ lại chuyện ban nãy cậu tát hắn một cái, vậy có tính là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề không? Cậu đột nhiên biến thành kiểu người mình ghét nhất như vậy, thật sự cảm giác vô cùng khó chịu.

Thôi được rồi, sau này cậu sẽ không như vậy nữa.

Cậu thở dài, cùng lúc đó bên ngoài phòng khách cũng vọng vào tiếng mở cửa, cậu biết là Phan Minh Triết đã vào nhà, sợ mọi người đợi lâu, cậu nói vọng ra ngoài:

"Bố mẹ cứ ăn trước đi, con thay quần áo đã ạ."

Vậy mà mọi người thực sự ăn trước.

Lúc cậu ra ngoài, bát cơm trong tay mọi người đã vơi đi một nửa. Phan Minh Triết ngồi giữa bố mẹ cậu, cười cười nói nói, ăn hùng hục. Mẹ cậu gắp cho hắn một miếng thịt béo ngậy, còn chấm sẵn sốt cay rồi mới đặt vào bát hắn:

"Ăn đi ăn đi, lần trước ăn ở đây thấy con thích món này, hôm nay mẹ làm nhiều lắm, ăn thoải mái."

Bố cậu thấy vậy liền chen lời:

"Em làm lúc nào chứ? Rõ ràng là anh nấu cả buổi chiều."

Mẹ cậu quay sang nhìn bố cậu bằng ánh mắt sắc như dao:

"Nhưng là do em mua."

"Em cũng đâu có mua, anh mới là người đi chợ."

"Nhưng tiền là của em."

"Tiền của em còn chẳng phải là do anh kiếm về hay sao?" Câu này ông chỉ dám làu bàu trong miệng, không nói to.

"Nói gì đó?" Mẹ cậu chau mày liếc về phía bố cậu, sau đó ngay lập tức cầm chiếc đùi gà chọc vào miệng ông một cách thô lỗ: "Còn nói nữa thì ngày mai em vào bếp."

Bố cậu cắn răng, cúi đầu im lặng.

Để mẹ cậu vào bếp, tức là bố cậu sẽ là nguyên liệu để nấu lên.

Hấm, chiên, rán, gỏi.

Nghĩ thôi đã rùng mình, bố cậu đành ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm.

Đinh Minh Triết không phải lần đầu ăn chực ở đây, nên đối với sự tình này cũng không quá bất ngờ, thậm chí hắn còn thích không khí ồn ào của nhà cậu.

Nếu được ước, hắn ước gia đình mình cũng có thể vui vẻ như vậy, dù chỉ một chút thôi cũng mãn nguyện rồi.

"Chú Cường nấu ngon quá." Hắn cười.

"Ngon thì ăn nhiều một chút."

"Đúng đó, anh ăn nhanh lên, chậm một chút nữa là anh Kỳ ăn hết đó." Đinh Ánh Hoà nói chèn vào một câu.

"Ai thèm?" Cậu lườm con bé.

Đinh Ánh Hoà bĩu môi, quay về phía hắn mà mách lẻo:

"Anh Triết, hôm bữa anh Kỳ còn nói em đừng ăn nhiều thịt mỡ, nếu không sẽ bị lú lẫn không thi đỗ cấp ba."

Phan Minh Triết cười mỉm nhẹ nhàng búng lên trán của Đinh Ánh Hoà:

"Ừ, hình như đúng là như vậy."

Đinh Ánh Hoà phồng má hậm hực, cậu chưa kịp đắc ý thì Phan Minh Triết liền quay sang gắp hết thịt mỡ trong đĩa vào bát của cậu, chất đến nỗi bát cơm thành ngọn núi:

"Anh Kỳ thương em lắm đó, vậy nên em phải nhường hết thịt mỡ cho một mình anh ấy ăn."

Gắp xong hắn còn cười với cậu một cách ngạo mạn.

Mẹ nó, Phan Minh Triết vốn biết rõ cậu ghét nhất là ăn thịt mỡ.

Bữa cơm hôm đó quả thực ồn ào, không người nào chịu thua. Ăn xong Đinh Ánh Hoà đi học bài, bố mẹ cậu vừa cãi nhau om sòm vậy mà đã chui vào phòng ôm nhau ngủ. Trời mưa to, Phan Minh Triết nói ở lại đợi mưa tạnh rồi mới về.

"Nghe nói nhà mày có truyền thống con trai rửa bát." Hắn thở dài đưa mâm bát cho cậu "Cố lên."

Đã ăn chực còn trốn rửa bát, cậu thật sự muốn ném cả mâm cơm vào mặt hắn.

"Vậy mày là con gái hả?"

"Không, tao là con rể."

Đinh Hiếu Kỳ khựng lại, còn Phan Minh Triết nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tự mãn:

"Mẹ Lam ngày nào cũng gọi vậy mà?"

"Hừ."

Đúng đúng, Ánh Hoà là con gái, Minh Triết là con rể, còn cậu là con ghẻ, chính xác là như vậy.

"Triết à, trong tủ có táo, con bảo Kỳ gọt cho nha." Mẹ cậu từ trong phòng nói vọng ra.

"Mẹ à, con cũng đâu phải người giúp việc." Cậu rít lên một cách bất mãn.

Phan Minh Triết đã la lớn:

"Con cảm ơn mẹ."

Cậu quay lại nhìn hắn, đã thấy hắn mang một quả táo to tròn đỏ rực kèm theo một con dao, đi đến bồn rửa bát, đứng bên cạnh cậu, mặt kênh kênh.

"Mày muốn ăn thì tự đi mà gọt." Nói rồi cậu cúi xuống tiếp tục rửa bát, tiếng chén đĩa va đập vào nhau lenh keng.

Phan Minh Triết bổ táo ra, ở trước mặt cậu ăn hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Đinh Hiếu Kỳ ước gì hắn mắc nghẹn.

Bỗng chốc, tất cả bóng đèn trong nhà tắt phụt.

"Mất điện rồi à?" Đinh Hiếu Kỳ cất tiếng hỏi.

"Chắc là vậy."

Cậu quay người nhìn xung quanh, trước mặt cậu là một mảng đen sì, mắt hướng về phía nào cũng thấy đen. Cậu không thấy gì cả, bên cạnh chỉ có tiếng thở nhẹ nhành của hắn và tiếng vòi nước đang xả xuống bát đĩa.

Cậu đưa tay muốn tắt nước, Phan Minh Triết liền gạt tay cậu ra, động tác rất hung hãn:

"Cẩn thận dao."

Đinh Hiếu Kỳ nghe thấy âm thanh hắn gạt con dao bổ táo vào một góc.

"Hừ."

Thấy nước vẫn còn chảy, cậu cố mò mẫm chiếc khoá vòi, rõ ràng cậu đã cảm nhận đúng vị trí, nhưng thứ cậu sờ được lại là một ngón tay thon và dài.

Đinh Hiếu Kỳ vô thức rụt tay lại.

Tiếng nước chảy biến mất.

"Tao tắt rồi."

"Ờm..."

Đinh Hiếu Kỳ cũng không biết bản thân mình bị làm sao, nhưng khoảnh khắc chạm tay với hắn, cậu cảm thấy rất khác. Giữa mùa hè nóng nực như vậy, da hắn lại mang cảm giác man mát, rất dễ chịu. Hơn nữa, hắn đến ngón tay mà cũng có gân, có lẽ cơ bắp cũng rất săn chắc.

Hình như cậu cảm thấy ghen tị một chút rồi.

Xuỳ, ghen tị gì chứ? toàn là cơ bắp do đánh đập người khác mà thành, chẳng có gì đáng tự hào cả.

Phan Minh Triết thấy cậu cứ im lặng từ nãy liền hỏi:

"Sợ ma à?"

Giọng nói của ám tiếng cười của hắn vang lên bên tai cậu.

"Mày sợ thì có. Đừng có suy bụng ta ra bụng người."

Câu nói vừa dứt, phía cửa bếp bỗng nhiên có vật gì đó màu trắng, phát sáng, bay lơ lửng trong không trung, có vẻ như đang tiến đến gần bọn họ.

"Aaa..."

Đinh Hiếu Kỳ không phản ứng nhiều liền kéo Phan Minh Triết ra, sau đó giơ chân đạp hắn một đạp làm hắn bay về phía đốm sáng kia. Cậu vơ trên bệ bếp ga, nắm được một nửa quả táo liền cầm nó lên tay, định ném về phía đó.

"Anh hai, đừng ném, là em."

Đèn lúc này cũng đột ngột bật sáng lên, cậu mở to mắt, nhìn thấy Đinh Ánh Hoà đứng trước cửa bếp, tay cầm điện thoại đang bật đèn, khuôn mặt con bé ngơ ngác, hai mắt tròn xoe chớp liên tục nhìn về phía cậu.

"Anh... có sao không?"

"Shhhh, anh mới là người có sao nè, mày đỡ anh lên."

Đinh Ánh Hoà và Đinh Hiếu Kỳ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, Phan Minh Triết nằm sõng soài dưới đất, nghiến răng ken két.

Đinh Ánh Hoà vội bỏ điện thoại sang một bên sau đó đỡ hắn dậy, nhưng chưa kịp đỡ thì hắn đã dậy rồi. Hắn lao đến phía Đinh Hiếu Kỳ với khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đen xì.

"Được lắm, còn nói không sợ ma."

Đinh Ánh Hoa tưởng hắn sẽ lôi Đinh Hiếu Kỳ ra đánh một trận, tính tình Phan Minh Triết rất cọc cằn, chuyện hắn vì một chút bất mãn mà lôi cổ người ta đánh thê thảm cũng không lạ, cô dùng hai tay che mắt, môi mím lại.

Nhưng hắn chỉ bước vài bước đến giật lấy nửa quả táo trên tay Đinh Hiếu Kỳ, sau đó gặm một miếng thật to rồi hầm hừ:

"Còn định ném táo của tao đi."

Hắn lại cắn một miếng nữa, tay cầm quả táo chỉ vào mặt cậu rồi hắng giọng:

"Còn là quả táo ngon như vậy." Hắn nói nhưng trong miệng đầy táo, khiến giọng lớ lớ. "Ném là ném, không thấy tiếc à?"

Đinh Hiếu Kỳ thở phào:

"Tại mày doạ..."

"Tao doạ mày lúc nào?" Hắn cắt lời.

"Hai anh đừng cãi nhau nữa, bố mẹ đang ngủ mà."

Đinh Ánh Hoà thấy không có đánh nhau nên chỉ nói một câu rồi quay lưng bỏ đi. Phan Minh Triết lúc này cũng đứng dậy:

"Về đây."

Phan Minh Triết nói vậy nhưng không về ngay mà quay trở lại tủ lạnh, hắn mở tủ, lấy thêm hai quả táo. Đinh Hiếu Kỳ đang định lên tiếng thì bị hắn ngay lập tức chặn họng:

"Cái này là đến bù." Hắn vừa nói vừa chỉ vào cái chân bị đau do cú ngã ban nãy.

[...]

Ngày bố mẹ Phan Minh Triết đi công tác trở về, hắn đang ngồi trong phòng nhâm nhi một cây kem mát lạnh, bỗng có tiếng ô tô bên ngoài sân. Biết là xe của bố, hắn nuốt hết kem, sau đó ra ngoài mở cửa nhà.

Cửa vừa mở ra, bố hắn đã xông vào nhà, không nói một lời nào, đi thẳng lên phòng ngủ. Sắc thái trên mặt không được tốt, giống như có chuyện gì bực bội trong lòng.

Bố hắn vẫn luôn như thế, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt nặng nề với hai mẹ con hắn.

Hắn vốn đã quen với chuyện này từ nhỏ đến lớn, từ lâu hắn cũng không còn quan tâm bố mình làm gì, nghĩ gì nữa.

Dù sống với nhau như kẻ thù, nhưng có thể sống sót yên ổn qua ngày mà không bị đánh là đã tốt hơn những ngày trước rồi.

"Mẹ."

Thuý Hà vẫn đứng trước cửa xe, ánh mắt thẫn thờ mang theo chút buồn man mác, hàng mi cong phát run khi nhìn theo bóng lưng của bố hắn.

"Mẹ lại khóc rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Phan Minh Triết đưa tay lau nước mắt trên gò má của mẹ.

"Có phải khách hàng lần này là nữ, nên ông ấy lại đi quá giới hạn không?" Hắn vô thức nhớ lại chuyện lần trước mà phỏng đoán.

"Không phải." Mẹ hắn đáp, giọng khản đặc, giống di chứng của việc khóc quá nhiều mà nên.

"Vậy ông ấy lại làm chuyện dơ bẩn với thư ký?"

"Không có, cô ta đã sớm từ chức rồi."

Thuý Hà đỡ lấy bàn tay của hắn, đặt xuống, dùng tay mình vỗ về lên:

"Không sao đâu, con đã ăn gì chưa?"

Nhưng Phan Minh Triết không còn để ý đến lời nói của mẹ, hắn chỉ thấy ẩn dưới gấu tay áo của mẹ có vệt gì đó tím tím đỏ thẫm. Hắn giữ lấy tay mẹ mình, bà vô thức nhăn mặt, gấp gáp cắn lấy môi mình như để nén xuống cảm giác đau.

"Mẹ... Ông ta lại đánh mẹ rồi?"

Thuý Hà rụt tay lại, bối rối chỉnh lại tay áo để nó phủ kín hơn.

"Cái này... là mẹ không cẩn thận bị ngã, con đừng lo."

Phan Minh Triết ủ rũ nhìn bà:

"Mẹ lại như vậy nữa rồi. Mấy lời này mẹ chỉ có thể lừa mẹ Lam thôi, sao có thể lừa con?"

Dứt câu, Phan Minh Triết xắn tay áo, ánh mắt hắn đột ngột chuyển sắc, trở nên đen ngòm, từng đường gân chằng chịt vắt qua nhau, chạy dọc khắp bắp thịt. Thấy bộ dang này của hắn, Thuý Hà cảm thấy rất sợ.

Mỗi lần hình ảnh này xuất hiện, hắn sẽ trở lại với một cơ thể kín vết thương, máu đổ xuống nhiều hơn mồ hôi, chảy theo từng mảng, nhìn liền rợn người.

Tất nhiên là bố hắn cũng thê thảm không ai kém ai, vậy nên mẹ hắn sẽ tìm mọi cách để ngăn cản. Nhưng chính hắn cũng không biết, mẹ hắn rốt cuộc là lo cho hắn, hay lo cho bố hắn hơn.

Vì mẹ hắn mỗi lần như vậy đều chạy đến lo cho bố hắn trước, dù cho có bị ông ta đẩy ra phũ phàng, bị giáng xuống một bạt tai đuổi đi, thì mẹ hắn vẫn kiên nhẫn bôi thuốc cho ông ta.

Xong xuôi mới quay lại lo cho hắn...

"Đều tại mẹ, đã không giúp được gì còn ghen tuông mù quáng. Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại. Bôi thuốc vài hôm là sẽ khỏi. Con xem này, bố con mua thuốc cho mẹ rồi." Mẹ hắn nói vài câu trấn an cho hắn bình tĩnh lại.

Phan Minh Triết im lặng, buông ánh mắt dữ tợn kia xuống, nhưng vẻ mặt vẫn đầy phiền muộn. Hắn lặng lẽ đến bên cầm hai chiếc vali cồng kềnh kéo vào trong.

"Mẹ Hà!"

Đinh Hiếu Kỳ từ cửa sổ phòng nhìn thấy hai mẹ con hắn đang đứng trò chuyện, không thể kìm được mà chạy xuống. Cậu nở một nụ cười ấm áp, không biết là ấm do ánh nắng hạ hay ấm do màu sắc của ngôi nhà sơn đỏ gạch mà cậu vừa đi ra làm tô điểm cho nụ cười ấy.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy cũng khiến lòng người vui theo.

Tất nhiên là chỉ có mẹ hắn thấy thế, còn hắn chỉ thấy giả nai làm màu.

"Mẹ Hà về lúc nào vậy?"

"Mẹ vừa về, mẹ có quà cho con đấy."

Đinh Hiếu Kỳ nhanh chóng nhận ra bất thường:

"Giọng mẹ sao vậy?"

"À, đi đường xa, mẹ bị cảm, cổ họng hơi đau, con đừng đứng gần quá, nếu không sẽ bị lây." Mẹ hắn dịu dàng nhắc nhở, nhưng sự thật là bà sợ ở khoảng cách quá gần, cậu cũng sẽ nhìn thấy những vết bầm trên tay bà, nếu vậy thì sẽ rất khó xử.

"Tại mẹ Hà ốm mà khuôn mặt vẫn hồng hào quá đi, nên con mới không nhận ra. Mẹ khó chịu lắm không? Con về thái vài lát gừng hấp mật ong, lát con đem sang cho mẹ."

Hừ, làm màu, toàn là giả tạo, thật đáng ghét. - Phan Minh Triết nghĩ.

Mẹ hắn cười dịu dàng:

"Chỉ là cảm một chút thôi, không cần phiền phức vậy."

Nói xong bà quay sang bảo hắn:

"Con mở va li ra, lấy túi quà bên trong đây cho mẹ."

Đinh Hiếu Kỳ cười tủm tỉm, Phan Minh Triết đặt chiếc va li xuống, cẩn thận kéo khoá.

Nhưng bên trong chỉ có một túi quà.

Phan Minh Triết tìm kỹ lại, đúng thật là chỉ có một.

"Mẹ à, quà của con đâu? Mẹ chỉ mua quà cho nó thôi à?"

Thuý Hà hơi chau mày:

"Con lớn như vậy rồi còn đòi quà?"

Khuôn miệng Phan Minh Triết há hốc, cứng lại. Đôi mắt hắn liếc qua liếc lại giữa mẹ mình và Đinh Hiếu Kỳ, cảm thấy tức không thể nói nên lời.

"Mẹeee..., Hiếu Kỳ nó rõ ràng sinh trước con, sao... mẹ thật là..." Hắn cầm quà của cậu trên tay nhưng không đưa, tiếp tục đứng rề rà than vãn. "Không công bằng!"

Phan Minh Triết cầm quà của cậu giơ cao lên trời rồi lắc lư:

"Quỳ xuống cầu xin đi, tao sẽ đưa cho mày."

"Cái thằng này..." Mẹ hắn bất lực nhìn hắn.

Túi quà trong tay hắn cứ vung vẩy, còn khuôn mặt cậu thì tối sầm xuống, hắn thấy vậy liền cười ha ha một trận, sau đó nhón gót chân làm túi quà càng cao hơn.

Phan Minh Triết sinh sau cậu bảy ngày.

Nhưng hắn cao hơn cậu bảy centimet.

Cậu biết mình không với nổi gói quà đó. Nhưng cậu chưa bao giờ chịu thua Phan Minh Triết.

Thấy hắn vẫn còn đang cười, cậu liền bất thình lình đưa tay nắm lấy ống quần hắn, giật nhẹ như định kéo xuống.

"Ấy ấy, mày làm cái gì đó."

Phan Minh Triết theo phản xạ liền đưa hai tay xuống giữ lấy quần, chính vì vậy túi quà trong tay cũng được hạ xuống theo. Đinh Hiếu Kỳ chớp lấy cơ hội giật mạnh túi quà rồi ôm vào lòng:

"Con cảm ơn mẹ, con về đây ạ."

"Đinh Hiếu Kỳ, mày thử chạy xem."

Cậu xoay đầu cười đắc ý.

Phan Minh Triết ném chiếc va li sang một góc, sau đó rượt đuổi theo cậu. Nhưng Đinh Hiếu Kỳ đã chạy vào đến nhà, đóng sầm cửa lại, qua khe cửa, cậu cười phá lên một trận.

"Được rồi, được rồi, quay lại đi." Mẹ hắn cuối cùng cũng chịu nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt cũng không còn u uất nữa.

Hắn hậm hực trở về, vừa đi vừa mắng:

"Lúc nào cũng làm người khác bực mình."

Mẹ hắn nhíu mày nhìn hắn một cách chăm chú:

"Vậy à? Sao mẹ thấy lúc ở cạnh thằng bé, lần nào con cũng cười rất vui vẻ mà."

Thuý Hà nói xong liền cảm thấy buồn man mác, xen lẫn cảm giác áy náy. Giá như mẹ và bố cũng có thể làm con cười vui như vậy...