Dây Tơ Hồng

Chương 3: Hắn muốn hẹn hò với em gái tôi?



15 tháng 9, 2015

Mùa thu.

Tiếng ve kêu đã vơi dần trong bầu trời nắng nhẹ nhàng, tán lá phong trước lối đi nhà Phan Minh Triết đã dần chuyển sang màu vàng pha cam đỏ, tương phản với màu sơn xanh lam của ngôi nhà cùng với những đám mây cuộn trên bầu trời.

Mỗi mùa thu đến, cậu lại cảm thấy ngôi nhà này như một tác phẩm nghệ thuật.

Khắp thị trấn nhỏ của cậu, không có khung cảnh nào đẹp như vậy.

Chỉ tiếc rằng trong nhà có một kẻ đáng ghét.

Sau kỳ nghỉ hè, cậu và hắn đã vào lớp mười hai, Đinh Ánh Hoà thành công thi đỗ vào trường cấp ba, chọn khối tự nhiên giống với hai anh, mẹ cậu nói như vậy cũng tốt, sau này có thể cho con bé dùng lại sách của cậu.

Lên lớp mười hai, thời gian không còn dư dả như trước kia nữa. Đinh Hiếu Kỳ vừa phải học thêm nhiều ca để ôn thi đại học, vừa phải lo liệu cho câu lạc bộ và các hoạt động ngoại khóa, cả ngày đều bận rộn.

Phan Minh Triết cũng bận không kém, vậy nên thời gian hai người họ gây sự cũng ít hẳn đi.

[...]

Phan Minh Triết đi đánh bóng rổ trở về sau giờ ra chơi, thời tiết mặc dù đã chuyển thu, nhưng không khí vẫn nóng bức một cách kỳ lạ. Hắn đứng ở hành lang lớp 10, uể oải tựa lưng vào lan tan, đợi người đi mua nước. Trong lúc đó, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đinh Hiếu Kỳ đi lướt qua hành lang, không biết vô tình hay cố ý không nhìn thấy hắn. Cậu không có thói quen chơi thể thao trong giờ nghỉ trưa, nên bề ngoài lúc nào cũng trông gọn gàng ngăn nắp. Chiếc áo đồng phục trắng phẳng phiu của cậu khiến hắn cảm thấy mình hơi nhếch nhác, liền cúi đầu chỉnh lại những vết nhăn nhúm trên áo của mình.

Cậu ta cũng chỉ được vẻ bề ngoài. - Hắn nghĩ.

Trong tay Đinh Hiếu Kỳ là một xấp tờ rơi có màu sắc sặc sỡ. Cùng lúc đó, ở phía đối diện lại xuất hiện một người quen khác.

Cô gái có vóc dáng mảnh mai, mái tóc dài thẳng buông xuống dài qua cổ một chút, cô vừa đi vừa ôm một chiếc chân máy quay cồng kềnh.

"Đoan Trang, mày đi đâu đó?"

Đoan Trang là lớp trưởng lớp cậu và cũng là bạn cùng bàn của cậu suốt hai năm. Học lực của cô rất xuất sắc, tính tình thật thà, chu đáo.

Phan Minh Triết lặng lẽ đứng ở một góc hành lang nhìn hai người họ nói chuyện.

"Mày chưa phát xong nữa à?" Đoan Trang nhìn đống tờ rơi trên tay Đinh Hiếu Kỳ liền thở dài.

Đinh Hiếu Kỳ mỉm cười:

"Còn vài lớp nữa, còn mày, cầm cái này đi đâu vậy?" Cậu nhìn xuống chiếc chân máy ảnh.

"Thầy giáo nhờ đem nó cất vào phòng thiết bị."

Đoan Trang vừa dứt câu, cậu đã đưa bàn tay đỡ lấy chiếc chân máy ảnh, nhẹ nhàng xách lên, sau đó mỉm cười một cách ấm áp:

"Cái này nặng để tao xách cho, tờ rơi cũng chỉ còn một ít, phiền cho mày đi phát giúp tao nhé."

Sau khi đưa cho cậu, hai tay Đoan Trang cảm thấy thật nhẹ nhõm:

"Vậy cảm ơn nhé."

"Không có gì." Cậu lại nở một nụ cười rạng rỡ trước mặt Đoan Trang.

Phan Minh Triết khẽ chau mày, cười nhiều như vậy làm gì chứ?

Nhìn thật sự giả tạo, chỗ nào cũng giả tạo.

Đoan Trang cầm lấy xấp tờ rơi, lúc chuẩn bị rời đi thì Đinh Hiếu Kỳ cất tiếng:

"Tiện thể, kiểu tóc mới nhìn hợp với mày thật đấy."

"Vậy hả? Cảm ơn. Tao cũng thấy hợp lắm."

Lại là mấy lời khen ngợi phóng đại, cậu ta gặp người nào cũng nịnh bợ như vậy hay sao?

Đúng là kẻ chỉ biết lấy lòng người khác. Phan Minh Triết liếc mắt nhìn. Kiểu tóc thẳng đuột như vậy có gì mà đẹp?

Giả tạo.

Quá mức giả tạo.

"Anh Minh Triết, nước nè!"

Một học sinh nam có dáng người nhỏ con từ xa đi tới chỗ hắn đang đứng, tay cầm hai chai nước mát lạnh, hơi nước còn ngưng tụ li ti bên ngoài vỏ chai. Cậu chạy nhanh đến chỗ Phan Minh Triết để đưa nước cho hắn:

"Em xếp hàng mãi mới mua được đó, nóng chết mất."

Cậu đứng sang bên cạnh hắn, cũng học theo hắn dựa lưng vào lan can, sau đó cầm chai nước của mình dốc hết vào họng. Xong xuôi, cậu ngoảnh mặt nhìn hắn thì thấy chai nước của hắn vẫn còn nguyên trong tay, còn ánh mắt lại đang chăm chú nhìn về phía nào đó.

Cậu cũng ngước nhìn theo.

"Ồ, người quen của anh hả?"

"Ai là người quen của nó?" Hắn nhanh chóng phản bác.

Cậu ta nhếch môi:

"Hừ, anh còn nói không quen, đó là anh Hiếu Kỳ, ở trong câu lạc bộ truyền thông - sự kiện, học chung lớp với anh còn gì?"

Phan Minh Triết cốc đầu cậu:

"Vừa mới vào học hai tuần đã hóng hớt được nhiều như vậy rồi à? Năm đầu tiên nên rảnh rỗi quá nhỉ?"

Cậu ta nghiêng đầu nghĩ ngợi:

"Cái này thật ra cũng không cần hóng hớt, anh Hiếu Kỳ nổi tiếng mà, mọi người đều nói trong câu lạc bộ truyền thông có một người đẹp trai, nhiệt tình, thân thiện, ấm áp, hay giúp đỡ người khác, nói chung là ai cũng khen anh ấy..."

"Đừng nói nữa." Phan Minh Triết vặn chai nước sau đó ấn miệng chai vào miệng cậu ta. "Tự mình nhìn xem."

Cả hai hướng về phía Đinh Hiếu Kỳ. Từ xa bỗng có một học sinh chạy rất gấp gáp, không cẩn thận đâm sầm vào Đinh Hiếu Kỳ. Cậu suýt ngã, nhưng may mắn vịn được tay vào chiếc ghế đá bên cạnh, thăng bằng trở về.

Học sinh kia rõ ràng là người đâm vào trước, nhưng vẻ mặt lại không hề toát lên một chút có lỗi.

"Anh đi đứng kiểu gì vậy? Người sống sờ sờ như vậy mà cũng đâm vào."

Đinh Hiếu Kỳ nghe thấy lời này của học sinh khoá dưới, khuôn mặt trở nên ngơ ngác một lúc. Nhưng cậu vậy mà mỉm cười hỏi lại:

"Anh xin lỗi. Có sao không?"

Học sinh đó thấy Đinh Hiếu Kỳ không có ý định tranh cãi cũng chỉ liếc nhìn cậu vài cái rồi bỏ đi.

Lúc này nam học sinh đứng bên cạnh Phan Minh Triết liền nhảy dựng lên:

"Rõ ràng là thằng đó sai trước mà, anh Kỳ sao lại nhận lỗi chứ?"

Phan Minh Triết cười khẩy:

"Thấy rồi đúng không?"

"Thấy rồi, thấy rồi, anh Hiếu Kỳ đúng là người khoan dung." Cậu nhìn theo bóng lưng Đinh Hiếu Kỳ, thầm xuýt xoa. "Lần đầu em thấy người tốt như vậy đó."

"Thấy cái đầu mày!"

Phan Minh Triết vỗ đầu cậu ta một cái bốp. Trong phút chốc, đầu cậu choáng váng, cả hành lang quay cuồng. Phan Minh Triết nhìn về phía Đinh Hiếu Kỳ:

"Cậu ta như vậy chỉ vì lo sợ mất đi cái hình tượng 'nhiệt tình, ấm áp' mà cậu ta tự vẽ lên thôi, thật ra toàn là giả vờ."

Nam học sinh bên cạnh sau một cơn đau đầu tê tái liền ngước lên nhìn hắn, nhưng lúc này hắn đã không còn đứng ở lan can.

Phan Minh Triết không biết từ khi nào đã đi về phía học sinh lúc nãy vừa đâm vào Đinh Hiếu Kỳ, hắn lao nhanh, huých vào người nó một cái.

Còn tiện thể ngáng chân.

Học sinh đó ngã phịch xuống đất, lăn một vòng thảm hại rồi cuộn tròn mình mà đứng dậy. Cậu ta rõ ràng đau đến ngây người nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt phẫn nộ. Chưa kịp để nó nói ra câu nào, Phan Minh Triết đã cướp lời trước, hét vào mặt cậu ta:

"Đi đứng kiểu gì vậy? Người sống sờ sờ như vậy mà cũng đâm vào."

Tên đó hùng hổ lao đến định đánh hắn, nhưng chưa bước được bước nào thì đám bạn học xung quanh đã kéo cậu ta lại, ghé vào tai thì thầm:

"Đó là anh Minh Triết lớp 12A4 đó, đừng gây sự nữa, đi thôi."

Không hiểu sao khi nghe xong câu này, cơn thịnh nộ trên khuôn mặt tên học sinh đó liền rút sạch, hai chân trở nên run rẩy. Cậu ta nghẹn một lúc, đối diện với khuôn mặt nhìn rất "đe doạ" của Phan Minh Triết, cuối cùng đành gân cổ nói ra một câu:

"Em xin lỗi, em không cố ý."

Phan Minh Triết bỏ đi, khi bước qua hắn còn cố tình huých vào vai cậu ta một lần nữa.

"Anh Triết, sao tự nhiên lại đâm vào người khác vậy?"

"Trượt chân."

"Lý do như vậy ai mà tin chứ? Có phải anh trả thù giúp..."

Cậu chưa kịp nói hết câu, Phan Minh Triết liền quay sang đá cậu một cái, cậu đau đớn ôm chân, còn hắn bình thản mà nói:

"Lại trượt chân rồi, xin lỗi nhé."

"Sao..."

"Mày tốt nhất nên tránh xa ra, nếu để trượt chân lần nữa, anh có thể đẩy mày xuống tầng một đấy."

Cậu còn đang định lên tiến liền đem lời nói nuốt ngược vào trong, ngoan ngoãn đi gọn vào mép tường.

"Anh Triết."

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên phía sau họ. Phan Minh Triết không cần quay đầu cũng biết cái đuôi nhỏ của mình đến tìm.

Đinh Ánh Hoà rất nhanh đã đuổi kịp hai người họ, đi bên cạnh Phan Minh Triết, lải nhải:

"Em tìm mãi mới thấy anh đó, giờ ra chơi anh không ở lớp mình mà đến dãy lớp 10 làm gì vậy?"

Nam học sinh bên cạnh liền thay hắn trả lời:

"Anh trai mày cũng đến, thế mà mày chỉ quan tâm đến anh Triết, đúng là..."

Đinh Ánh Hoà quay mặt liếc nhìn cậu:

"Mày là ai?"

"Hải Đăng, 10A13, bên dưới lớp mày, mày là Ánh Hoà đúng không?"

"Tao nổi tiếng vậy á hả?" Đinh Ánh Hoà cười tủm tỉm.

"Lần trước có đến tiệm bánh nhà mày mua một lần nên nhớ, mày đuổi khách vì lỡ làm con mèo trong quán bị thương."

Khuôn mặt Đinh Ánh Hoà ỉu xìu xuống, có chút xấu hổ.

"Đừng nói nữa, đến tìm anh làm gì vậy?" Phan Minh Triết cúi đầu hỏi.

Đinh Ánh Hoà liền sực nhớ ra chuyện chính:

"Em đến xin vào câu lạc bộ bóng rổ của các anh."

Hải Đăng ngây người liếc nhìn Đinh Ánh Hoà và ánh mắt kiên định của cô, sau đó cậu lại nhìn sang hắn, hắn trả lời:

"Con gái mà vào những câu lạc bộ về thể thao thì có nhiều bất tiện lắm. Chẳng phải câu lạc bộ truyền thông của Hiếu Kỳ hôm nay vừa phát tờ rơi tuyển thành viên à? Em đi xem thử đi, nếu không muốn thì tham khảo mấy câu lạc bộ khác."

Đinh Ánh Hoà mím môi:

"Con gái thì sao? Con gái thì không được chơi thể thao hả?"

Phan Minh Triết đáp lại:

"Không ai cấm, nhưng em phải xem bản thân có chịu nổi hay không?"

Xét về mặt nào cũng thấy bất tiện, hơn nữa nếu như kỳ kinh nguyệt đến vào đúng ngày thi đấu, vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn. Nữ giới không có nhiều người dám thử thách như vậy.

Nhưng Đinh Ánh Hoà lại rất kiên định:

"Em làm được mà."

"Không được."

"Năm cái chân gà."

"Không được, đừng tưởng lấy đồ ăn ra là có thể mua chuộc anh."

Đinh Ánh Hoà cắn răng:

"Hai mươi cái!"

Phan Minh Triết lúc này bắt đầu dao động.

"Ba mươi, trả góp."

"Được, chốt. Đợi sau khi lớp mười đăng ký xong anh sẽ chia đội luyện tập."

Đinh Ánh Hoà phụng phịu:

"Có thể cho em luyện tập với đội của anh không?"

"Chuyện này thì không được."

Hải Đăng lúc này không nhịn nổi nữa, liền trêu chọc một câu:

"Không luyện tập với đám cùng khối mà nhất quyết đòi luyện với khối 12, có phải mày thích anh nào trong đội đó rồi không?"

Đinh Ánh Hoà đỏ mặt:

"Làm gì có, mà... anh Tuấn Khôi chung đội với anh đúng không?"

Hải Đăng nghe vậy liền vỗ tay:

"Á à, Ánh Hoà thì ra mày thích anh Tuấn Khôi."

[...]

"Cái gì? Ánh Hoà thích Phan Minh Triết?"

Đinh Hiếu Kỳ há hốc mồm hỏi lại Đoan Trang một lần nữa. Nhưng Đoan Trang vẫn chắc như đinh đóng cột mà trả lời:

"Chắc chắn là như vậy, hôm nay tao phát tờ rơi xong, đi ra khỏi cái lớp đó thì liền thấy em gái mày đang chạy theo Minh Triết."

Đinh Hiếu Kỳ cười phủ nhận:

"Ánh Hòa thường hay bám theo Minh Triết mà, không phải như mày nghĩ đâu."

"Không phải, lần này rất bất thường. Tao nghe loáng thoáng rằng em gái mày đòi vào câu lạc bộ bóng rổ, lại còn nhất quyết xin vào đội cùng luyện tập với Minh Triết."

Đinh Hiếu Kỳ bắt đầu cảm thấy bất an:

"Thật không?"

"Thật. Đừng nói nữa, Minh Triết về rồi."

Phan Minh Triết vứt vỏ chai rỗng vào thùng rác, sau đó bước vào lớp. Chỗ ngồi của hắn cách khá xa chỗ cậu.

Trong giờ học, Đinh Hiếu Kỳ thỉnh thoảng lại thử nhìn sang hắn.

Dáng ngồi không gọn gàng, một chân co một chân duỗi thẳng lên bàn trên, lưng không thẳng, mắt không nhìn bảng. Trên vạt áo còn có vết hằn của quả bóng, nhìn thế nào cũng thấy lôi thôi một cách không thể chấp nhận được.

Ánh Hoà sao lại thích hắn ta được cơ chứ?

Phan Minh Triết dường như cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú quan sát mình. Hắn đảo mắt nhìn về phía cậu, cậu chột dạ liền quay mặt nhìn lên bảng.

Phan Minh Triết nhíu mày, tại sao từ lớp trưởng đến Đinh Hiếu Kỳ đều nhìn lén hắn? Không lẽ hôm nay hắn đẹp trai quá đáng lắm sao?

Người đẹp trai thật khổ sở mà...

Đinh Hiếu Kỳ đợi một lúc liền quay sang nói với Đoan Trang:

"Không được, tao không thể để em gái tao yêu đương với loại người này."

"Vậy mày định làm gì?"

_________________

Tớ sẽ không tập trung vào học lực của Hiếu Kỳ và Minh Triết ạ, mọi người chỉ cần biết học lực của họ đều ở mức ổn, không kém, nhưng cũng không giỏi. Truyện của tớ chủ yếu đọc để thư giãn, nếu như nhân vật quá xuất chúng như top 1 thành phố hay thủ qua quốc gia thì sẽ khiến cho truyện hơi ngộp và làm mọi người thấy áp lực nữa, nên chúng ta cứ vậy nha ><