Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta : Matcha Machiato
26-1-2025
Bạch Tranh quay đầu lại, liền thấy nhân vật chính còn lại của sự kiện lần này—Kỳ Tinh Diệu, đang được đám đông fan vây quanh, tiến về phía cô.
Lúc này không chỉ fan hâm mộ hai bên reo hò, mà ngay cả Nguyễn Đào đứng cạnh Bạch Tranh cũng không kiềm được mà thốt lên: "Gương mặt này đúng là nhìn mãi không chán!"
"...Bình tĩnh nào." Bạch Tranh nhắc nhở, tiện tay rút bàn tay phải của mình bị Nguyễn Đào siết đến đỏ ra.
Dòng người chen lấn, Kỳ Tinh Diệu khó khăn lắm mới đến gần được cô, nhẹ nhàng gật đầu chào.
Bạch Tranh cũng không né tránh, mỉm cười đáp lại như một đồng nghiệp từng làm việc chung.
Khoảnh khắc ấy đã bị ống kính ghi lại.
Hiệu ứng mà Kỳ Tinh Diệu mang đến vượt ngoài dự đoán của Bạch Tranh. Khi hai người hội ngộ, đám đông xung quanh càng lúc càng cuồng nhiệt, làm đoạn đường chưa đầy mười mét trước cổng trung tâm thương mại chật kín không còn lối đi.
Thân hình nhỏ nhắn của Nguyễn Đào nhanh chóng bị đẩy tách ra khỏi đám đông, để lại Bạch Tranh phải cố gắng len lỏi bước đi trong sự bảo vệ của các vệ sĩ.
Khi gần đến cửa, không biết là đạp trúng gì hay bước nhầm bậc, cô bất ngờ loạng choạng, suýt chút nữa đập cằm vào lưng vệ sĩ phía trước. May mắn thay, có người bên cạnh đỡ cô kịp thời.
Cúi đầu nhìn, Bạch Tranh nhận ra cánh tay của Kỳ Tinh Diệu vừa vặn vòng qua vai mình.
"Cám ơn " Cũng may không có nguy hiểm, Bạch Tranh dùng sức đứng vững hơn.
Kì Tinh Diệu không nói gì, chỉ lạnh lùng bảo vệ cô khi cô bước vào cổng trung tâm thương mại.
Họ được dẫn đến phòng làm việc để nghỉ ngơi. Sau sự việc xảy ra vào buổi sáng, ban tổ chức đã có ý thức tăng cường an ninh khi sự kiện bắt đầu.
Buổi gặp gỡ ký kết hợp đồng diễn ra suôn sẻ, sau đó phía chủ tổ chức mời Bạch Tranh và Kỳ Tinh Diệu cùng dùng bữa trưa. Tuy nhiên, do cả hai đều có lịch trình tiếp theo, nên đã viện lý do không có thời gian để từ chối.
Hoàn thành công việc, Bạch Tranh quay về studio của Nhạc Âm, dự định hoàn thiện hai ca khúc trong album. Đến khi bước ra khỏi phòng thu, trời đã về tối, Nguyễn Đào đã chuẩn bị sẵn hộp cơm tối cho cô.
Trước đây, Bạch Tranh làm mọi việc đều tự tay xử lý, chẳng cảm thấy có gì phiền. Nhưng sau một ngày có Nguyễn Đào giúp đỡ, cô nhận ra mọi thứ nhẹ nhàng hơn hẳn khi không phải làm mọi việc một mình.
Trong lúc ăn, Bạch Tranh cuối cùng cũng có thời gian hỏi: "Sao em lại đến xin làm trợ lý? Không hát nữa à?"
"Em vốn chẳng có năng khiếu gì, cũng không giống chị, đâu thể nói là thích hát." Nguyễn Đào vừa chọc hai ly trà sữa vừa nói. "Lúc trước thi chỉ để được gặp anh Tinh Diệu. Nhờ chị, em mới có cơ hội gặp anh ấy, giờ đương nhiên phải ở đây để trả ơn chị chứ!"
Bạch Tranh càng nghe, trán càng nhíu chặt, đặt đũa xuống, nói: "Giúp em là vì chúng ta là bạn bè, không phải để em hy sinh tương lai của mình để giúp chị. Không được, chị phải đi nói với Li tỷ, để em thôi việc đi."
"Chị!" Nguyễn Đào hoảng hốt, vội vàng rút điện thoại của cô ra, "Đừng mà."
"Việc này không có gì bàn cãi." Bạch Tranh không tin những lời đó, "Em nói không thích hát? Em quên rồi à, hồi thi bị loại, ôm chị khóc nức nở thế nào?"
"......" Nguyễn Đào ngây người một lúc, mắt đảo đi đảo lại, rõ ràng là còn gì đó chưa nói hết.
Cô ấy không lên tiếng, Bạch Tranh cứ im lặng chờ đợi. Một hồi giằng co căng thẳng, Nguyễn Đào cuối cùng không chịu nổi ánh mắt kiên quyết của cô, đành phải thú nhận: "Thôi, em nói thật nhé. Thực ra... em có người yêu rồi."
Bạch Tranh không hiểu chuyện này liên quan gì đến vấn đề trước đó, chỉ nghe Nguyễn Đào tiếp lời: "Chúng em quen nhau từ lâu, tính ra là bạn thuở nhỏ. Em rất thích anh ấy, chính em là người theo đuổi. Sau khi yêu nhau, anh ấy muốn em có một công việc ổn định, mà em nghe nói công ty đang tìm trợ lý cho chị, nên mới đến đây."
Lý do này khiến Bạch Tranh hơi ngạc nhiên, một lúc lâu không biết phải nói gì.
Nguyễn Đào vẫn nở nụ cười tươi như thường: "Ôi, chị đừng lo lắng cho em, hát hò đối với em không quan trọng lắm đâu, hơn nữa giờ ở bên chị, tốt hơn nhiều so với ở với người khác. Ăn cơm đi, đồ ăn nguội rồi."không biết những lời này đang an ủi cô hay đang an ủi chính mình.
Bạch Tranh nhìn cô ấy cúi đầu, múc một thìa cơm đưa lên miệng, trong lòng cảm giác khó tả. Cô muốn khuyên nhủ vài câu, nhưng lại nghĩ đến tình huống của mình. Nếu như Đàm Khải Thâm yêu cầu cô từ bỏ công việc hiện tại, chắc cô cũng sẽ do dự.
Điều khác biệt là, cô rõ ràng biết, Đàm Khải Thâm sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Vù vù—"
Điện thoại trên bàn vang lên.
Bạch Tranh cầm lên, phát hiện là Lận Nhiễm gọi đến.
Còn chưa kịp nghe máy, cô đã nghe thấy giọng của đối phương vang lên đầy hoảng hốt: "...Không xong rồi, chị ơi, chị lên hot search rồi!"
-
"Cậu có thấy hot search chưa?" Giọng Lận Nhiễm từ đầu dây bên kia vang lên, "Rốt cuộc là sao vậy, trên mạng người ta nói rõ mồn một, ngay cả vết hôn trên cổ cũng bị chụp lại rồi!"
"......" Bạch Tranh đi qua hành lang dài, hướng về phía sân thượng, trong đầu một lúc không biết nên giải thích từ đâu, đành cứng nhắc thốt ra một câu, "Không phải như cậu nghĩ đâu."
Những tin hot search ấy cô cũng đã xem qua, chẳng qua chỉ là mấy fan thích hóng chuyện thổi phồng lên thôi.
Kể từ sau cuộc thi, tên cô và Kỳ Tinh Diệu đã không ít lần lên hot search chung, thậm chí Lạc Âm còn từng đề nghị cô cùng Kỳ Tinh Diệu hợp tác quảng bá, tạo dựng CP để thu hút sự chú ý. Tuy nhiên, Bạch Tranh không thích dùng cách này để kiếm thêm độ hot, nên đã từ chối với lý do chính đáng.
Giờ nghĩ lại, dù cô có từ chối các đề nghị của công ty, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự chú ý của các fan đối với họ.
Sáng nay, sự cố xảy ra trong buổi hoạt động đã bị những fan "ship" CP làm thành ảnh chín ô đăng lên mạng. Ánh mắt đối diện, cử chỉ cơ thể, rồi cả vết hôn trên cổ cô... Tất cả những hình ảnh ấy đều bị phóng đại và lan truyền, rồi bị biên tạo thành một mối quan hệ kín đáo.
Ngay cả Bạch Tranh, người có liên quan, sau khi xem xong cũng phải khâm phục trí tưởng tượng của họ.
"Thật đáng sợ quá." Lận Nhiễm nghe xong lời giải thích của cô, không khỏi thở dài, "Mọi người nói ra nói vào, nếu không biết là cậu đang yêu đương với Đàm tổng, suýt nữa đã tin mất! Mấy fan này đúng là giống như Sherlock Holmes thời nay, chỉ cần một chút manh mối là họ có thể điều tra ra hết, sau này tham gia hoạt động nhớ cẩn thận chút nhé."
Bạch Tranh đẩy cánh cửa kính dẫn ra sân thượng, làn gió mát lập tức thổi vào mặt, "Mình biết rồi."
"Vậy những vết hôn kia thật sự không liên quan đến Tiểu Diệu nhà chúng ta chứ?" Lận Nhiễm trêu đùa.
Bạch Tranh: "Nói nhảm."
Lận Nhiễm cười, "Lúc đầu mình còn định hỏi cậu tình hình giữa cậu và Đàm tổng , giờ thì thấy cậu sống khá là viên mãn nhỉ."
"......" Bạch Tranh biết là chẳng thể nói chuyện nghiêm túc với cô ấy lâu, "Cứ thế này nữa là tôi cúp máy đấy."
"Được rồi, không nói nữa." Lận Nhiễm biết cô là người hay ngại, nói mấy câu đùa giỡn rồi quay lại vấn đề chính, "Vậy vụ hot search này định xử lý thế nào? Có cần mình thuê vài blogger giúp làm rõ không?"
"Không cần, giải thích càng nhiều càng rắc rối." Bạch Tranh kiên định, "Chờ đợt sóng này qua đi là xong thôi."
Giống như chuyện Trần Lạc Huỳnh rút lui khỏi cuộc thi trước kia vậy.
Thế giới này luôn có những điều mới mẻ xảy ra mỗi phút mỗi giây, sẽ không có ai luôn là trung tâm của dư luận.
Tuy nhiên, sau khi những lời nói ấy vừa thốt ra, tình hình lại có sự thay đổi.
Bạch Tranh vừa từ tầng thượng đi xuống, thì tình cờ gặp phải Nguyễn Đào đang tìm cô, đưa cho cô điện thoại.
"Chị, lần này chuyện lớn rồi. Có người trên mạng đăng tải thông tin về việc tối qua chị và Kỳ Tinh Diệu cùng lên một chiếc xe, còn quay video, nói hai người đã trải qua một đêm bên nhau còn không trở về. Thêm vào đó là bức ảnh của fan đăng trên Weibo, tất cả đã xác nhận mối quan hệ yêu đương của chị!"
"..." Bạch Tranh nghe xong mà thái dương đau nhói, cầm điện thoại lên mở ra.
Video quả thật là quay ở cổng công ty Tụng Tinh hôm qua, bóng dáng rất rõ ràng, mặc dù khuôn mặt cô và Kỳ Tinh Diệu không quá rõ nét nhưng vẫn có thể nhận ra ngay được. Video dài khoảng một phút rưỡi, từ lúc đứng ngoài cổng công ty đến khi lên xe và xe rời đi, cuối cùng là đến bãi đỗ xe dưới căn hộ của Kỳ Tinh Diệu, hành trình được ghi lại đầy đủ. Tuy nhiên, tiếc là họ không có bất kỳ hành động thân mật nào, điều này chỉ có thể được bổ sung bằng những lời văn để tạo nên sự kiện.
Mà thật trùng hợp, sáng nay khi cùng Kỳ Tinh Diệu tham gia sự kiện, một tình huống nhỏ đã lấp đầy khoảng trống đó.
Nhìn lại, có vẻ như mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch từ trước. Chỉ là, người đứng sau những sự việc này là ai nhỉ?
Bạch Tranh đã xem video nhiều lần, thấy rằng góc quay của các tay săn ảnh rất tinh vi.
Rõ ràng đêm qua có ba người có mặt, nhưng từ đầu đến cuối máy ảnh chỉ quay được cô và Kỳ Tinh Diệu, thậm chí không có bóng dáng của Phó Minh Tu.
Nếu như sáng sớm ngồi xổm ở cửa Tụng Tinh chờ tin tức, không thể không biết hiện trường còn có người khác.
Nếu chuyện này nhắm vào cô ấy, với địa vị xã hội của Phó Minh Tu, đây là cơ hội để tạo sóng dư luận, làm cho hướng truyền thông trở nên hỗn loạn, làm sao có thể hoàn toàn tránh được anh ta, ngay cả một chút dấu vết cũng không có?
Nội tâm của Bạch Tranh rất nhanh đã có câu trả lời.
Khi Nguyễn Đào đi nghe điện thoại về, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Chị, chị Lý nói bên ngoài công ty đã bị phóng viên bao vây, nếu chúng ta muốn ra ngoài thì có lẽ phải đợi một lát."
"Ừm." Sau khi tin hotsearch được công bố, Bạch Tranh đã chuẩn bị tinh thần từ lâu, "Mấy hôm nay chắc chắn sẽ không yên ổn đâu."
"Còn nữa..." Nguyễn Đào ngồi xuống đối diện, "Chị còn nhớ chuyện của Trần Lạc Huỳnh rút khỏi cuộc thi không? Chủ đề này trước đây cũng đã gây xôn xao trên Weibo một thời gian."
Nghe đến cái tên "Trần Lạc Huỳnh", tay Bạch Tranh hơi dừng lại, "Chuyện đó không phải đã qua rồi sao?"
"Đúng vậy, chẳng biết ai miệng lưỡi quá, lại nói là do Kỳ Tinh Diệu gây sức ép với ban tổ chức, khiến cô ta phải rút lui. Mà quan hệ của chị và Tiểu Kỳ lại rất tốt, giờ chuyện này lại bùng lên..."
Nguyễn Đào nói một cách kín đáo, nhưng Bạch Tranh nghe hiểu ngay.
Những chuyện đã bị lôi ra giống như được nối liền bằng một sợi dây, mục đích dần trở nên rõ ràng.
Cô dựa lưng vào ghế, cười nhẹ, vẻ mặt không chút cảm xúc, "Trên mạng chẳng phải còn nói là tôi thổi gió bên tai Kỳ Tinh Diệu, anh ấy mới đi sao?"
"Chị làm sao biết được!" Khi đã bị đoán trúng, Nguyễn Đào không còn che giấu nữa, "Nhắc đến chuyện này em thật sự tức giận, rõ ràng là Trần Lạc Huỳnh có vấn đề, trong cuộc thi cô ta có hành động không đúng với chị, rút lui cũng là cô ta tự đề nghị, sao lại đổ hết tội lên chị được?"
"Ai mà biết được." Bạch Tranh nhắm mắt, cố tỏ ra nhẹ nhàng, "Có lẽ kiếp trước tôi mắc nợ cô ta rồi."
Trong suốt hai mươi phút ngắn ngủi mà họ trò chuyện, hotsearch bùng lên liên tục.
Có người nói Bạch Tranh yêu Kỳ Tinh Diệu để leo lên vị trí cao, có người nói Trần Lạc Huỳnh rút lui là vì Bạch Tranh quá nhiều thủ đoạn, còn có người nói Kỳ Tinh Diệu và Trần Lạc Huỳnh vốn là một đôi, Bạch Tranh là kẻ thứ ba...
Với tất cả những điều này, weibo đơn giản là sống động hơn Tết Nguyên đán.
"Ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy!" Nguyễn Đào vừa xem một bài viết nói "Bạch Tranh phá thai vì Kì Tinh Diệu", cô ấy muốn mang nó qua cho Bạch Tranh xem, rồi cùng nhau lên án những kẻ chỉ biết bình luận trên mạng. Dù sao thì ở công ty cũng chả có việc gì làm.
Khi vừa ngẩng đầu lên, cô ấy đã thấy Bạch Tranh đang khoác túi, đeo khẩu trang và kính mát, trông chuẩn bị đầy đủ.
Nguyễn Đào vội vàng bỏ điện thoại xuống, tiến lại gần nói: "Không lẽ chị định ra ngoài ngay bây giờ sao?"
Bạch Tranh đeo kính vào, liếc nhìn cô một cái, "Theo tốc độ biên soạn của đám netizen hiện nay, chẳng mấy chốc tôi sẽ thành mẹ của hai đứa trẻ mất. Tôi không chịu nổi, phải ra ngoài hít thở không khí."
"...Nhưng bây giờ dưới lầu toàn là phóng viên, mà chị Lý đã dặn em phải trông chừng chị." Nguyễn Đào nhỏ giọng nói, "Nếu chị ấy biết em để chị ra ngoài, công việc của em sẽ không giữ nổi đâu."
"Yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến em đâu." Bạch Tranh nhìn đồng hồ, bảo đảm, "Trước 12 giờ chị sẽ về."
"Vậy còn bốn tiếng nữa... Chị định—"
Nguyễn Đào chưa kịp nói hết câu, thì cửa phòng thu âm đã đóng sầm lại ngay trước mắt.