Để Em Ở Trong Lòng

Chương 48: Tin em, cũng tin vào mắt nhìn người của anh



8-2-2025

Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

Beta : Matcha Machiato

Vào ban đêm, trên sàn phòng thu không có ai, mọi thứ đều rất yên tĩnh.

Bạch Tranh đi thang máy xuống tầng 8, chuyển sự chú ý của mình khỏi Weibo, chuyển sang WeChat để gửi tin nhắn cho Đàm Khải Thâm.

Hôm nay Tống Uyển sẽ đến, buổi tụ họp này đã được Đàm Ngữ Lâm hẹn với họ từ tuần trước. 

Nếu không phải nhờ vào nhắc nhở trong danh sách việc cần làm trên điện thoại, Bạch Tranh suýt nữa đã quên mất. 

Theo kế hoạch ban đầu, Đàm Khải Thâm sẽ đến đón cô đi cùng, nhưng anh đột nhiên có một cuộc họp e rằng không thể đến kịp giờ, nên đã sắp xếp cho Vu Tín thay anh đến đón. 

Thang máy tiếp tục đi xuống, cửa mở rồi lại khép. Khi dừng ở tầng 4, chỗ phòng thu, vài nhân viên vừa tan ca bước vào, khiến không gian trong thang máy vốn đã không rộng rãi nay càng thêm chật chội. 

Để tránh bị nhận ra, Bạch Tranh khẽ thu vai lại, rụt người về phía trong, sau khi xác nhận khẩu trang vẫn đeo chắc chắn, cô mới yên tâm tiếp tục tập trung vào điện thoại. 

Tin nhắn vừa gửi đi đã nhận được hồi âm. Đàm Khải Thâm gửi định vị qua, vị trí là ở tầng hầm để xe của công ty. 

Bạch Tranh gửi lại một biểu tượng "OK", trong đầu nghĩ chắc là Vu Tín đã đến rồi, liền đổi nút bấm tầng thang máy sang B2. 

Để đảm bảo hành tung của nghệ sĩ không bị lộ, công ty Nhạc Âm đã đặc biệt thiết kế hai tầng hầm để xe. Tầng B1 dành riêng cho nhân viên, còn tầng B2 là khu vực đặc biệt dành cho nghệ sĩ của công ty, được bảo mật nghiêm ngặt và chỉ nghệ sĩ mới có thể vào bằng thẻ quẹt. 

Vì lý do đó, từ lâu Bạch Tranh đã làm sẵn một bản sao thẻ ra vào, đưa cho Đàm Khải Thâm giữ, phòng trường hợp cần dùng đến. 

Đằng sau, mấy nhân viên đi cùng vẫn rôm rả bàn tán về những chuyện vặt vãnh, Bạch Tranh lùi sang phía bên trái, vừa khéo chắn đi bảng nút bấm tầng thang máy. 

"Này, các cậu có xem hot search trên Weibo hôm nay chưa?" 

"Cậu nói cái vụ của Kỳ Tinh Diệu hả? Xem rồi, tôi lướt trang chủ cả chục lần rồi ấy chứ." 

... 

Mấy giọng nói cứ thế vang lên ngay sau lưng, muốn không nghe thấy cũng khó. 

"Bây giờ scandal của mấy ngôi sao nhiều quá, tôi còn chẳng biết phải xem cái nào. Mà cái người các cậu nói, Kỳ Tinh Diệu, là ai vậy?" 

"Đến Kỳ Tinh Diệu mà cậu cũng không biết? Hiện giờ nổi lắm, vừa đẹp trai, năng lực lại còn đỉnh. Em họ tôi mê anh ta như điếu đổ, ngày nào cũng nghêu ngao hát mấy bài của anh ta." 

Một người khác cúi đầu tìm kiếm gì đó trên điện thoại, cho đến khi thang máy dừng ở tầng một.  Vừa bước ra, cô vừa chìa điện thoại cho ba người còn lại xem: "Cái này đúng không?" 

Người đi ngang qua Bạch Tranh tò mò ghé mắt vào, đọc to tiêu đề:  "#KỳTinhDiệuNgoạiTìnhTânBinhLàngNhạc# #BạchTranhLàNgườiThứBa#... Đúng đúng, chính cái này!" 

Kẻ đang đứng trong thang máy bị gọi là "người thứ ba" lập tức tối sầm mặt:  "..." 

Đúng là hết chịu nổi! 



"Ding——" Thang máy đến tầng b2.

Nhà để xe ngầm rộng lớn, trống trải và u ám, ngay cả tiếng giày cao gót bước trên nền cũng vang lên rõ ràng, như có tiếng vọng lại.

Bạch Tranh cất điện thoại, bước ra ngoài, tháo kính râm, định tìm xe của Đàm Khải Thâm theo biển số.

Thế nhưng, sau khi đi vòng quanh khu vực thang máy hai lần mà vẫn không thấy kết quả, Bạch Tranh đành từ bỏ, trực tiếp gọi điện cho Vu Tín. 

Cùng lúc đó, chiếc BMW màu đen đỗ ở lối đi phía bên kia đột nhiên nháy đèn hai lần. Vì góc nhìn bị hạn chế, Bạch Tranh không thể thấy rõ biển số xe, chỉ đành theo hướng ánh đèn mà tiến lên vài bước. 

Tầng hầm B2 không có tín hiệu, cuộc gọi chưa kịp kết nối đã bị ngắt. Biển số xe dường như cố ý làm khó cô, vài con số bên phải lại bị cây cột che khuất. 

Không còn cách nào khác, Bạch Tranh tiếp tục đi về phía trước. Đi được một đoạn, cô chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. 

Theo lý mà nói, nếu trong xe là Vu Tín, thì anh ta đáng lẽ đã sớm xuống xe đứng chờ bên cạnh rồi, làm gì có chuyện chỉ nháy đèn mà không thấy bóng người. Nhưng trong bãi xe này chẳng có ai bước xuống, thang máy dành riêng cho nghệ sĩ cũng không thấy dấu hiệu có người sử dụng. Nếu không phải đến để đón cô, vậy thì người này là ai? 

Mang theo thắc mắc này, Bạch Tranh tiếp tục tiến về phía chiếc BMW. Lúc này, cô đã có thể nhìn rõ đường nét của cửa xe, nhưng đáng tiếc thay, tấm kính chắn gió phía trước lại bị che bởi một tấm bìa cứng, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong. 

Nhìn thấy cô bước vào, cửa hai bên chiếc BMW đồng thời bị đẩy mở, ống kính máy ảnh tình cờ lộ ra một góc phía trên cửa.

"...." Bạch Tranh thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng phản ứng, bình tĩnh quay trở lại.

Tiếng giày cao gót chạm sàn vang lên, tiếng bước chân phía sau dần dần đến gần.

Hai phóng viên đứng gác phía sau nhìn thấy cô đi quá nhanh, chuẩn bị cầm máy ảnh lên gọi tên cô.

Đột nhiên, mọi thứ trở nên tối tăm.

Toàn bộ bãi đậu xe trong nháy mắt tối sầm.

Sự thay đổi đột ngột này đã khiến họ dừng bước, cũng khiến Bạch Tranh sợ hãi. Cô vội vàng cúi xuống cởi giày cao gót, từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị bật đèn, cô cảm thấy một bóng đen đang tiến lại gần.

Bạch Tranh vô thức sử dụng các kỹ năng tự bảo vệ để chống lại.

Không ngờ, chưa kịp hoàn thành nửa động tác đã bị đối phương phản công, khóa cổ tay.

Thời gian trôi qua, khoảng cách lập tức rút ngắn lại.

Ngước mắt lên, ánh mắt cô tình cờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm đó.

Ánh mắt của người đàn ông chứa chút ý cười, Bạch Tranh vừa buông lỏng cơ thể chưa kịp lên tiếng đã bị anh ôm vào lòng, rồi nhanh chóng biến mất giữa biển xe. Chẳng bao lâu sau, phía sau vang lên hai ánh đèn sáng, phát ra từ đèn pin của điện thoại.

Trong không gian bí mật, mọi cử động sẽ được phóng đại vô hạn.

Bạch Tranh nắm lấy vạt áo của Đàm Khải Thâm nín thở lắng nghe chuyển động của bước chân bên kia.

Lúc này, từ phía bên kia cách họ không xa vang lên tiếng giày cao gót chạm đất.

Ống kính máy ảnh vốn đang ở gần trong tầm tay dừng lại, sau đó quay người hướng về phía lối vào bãi đậu xe.

Sau đó tiếng bước chân rời đi.

Trong bóng tối, Bạch Tranh dựa vào ngực anh thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn đang cầm đôi giày cao gót trên tay, vì chênh lệch chiều cao nên trán cô chỉ có thể chạm vào cằm anh.

Sau cơn hoảng sợ, toàn thân Bạch Tranh mềm nhũn, chẳng buồn cử động, cứ thế dựa vào lòng anh, "Sao anh lại đến? Không phải nói họp muộn mới xong à?" 

"Lo em không ra được, nên anh đến đón." Đàm Khải Thâm vòng tay ôm lấy cô, khẽ dùng sức nâng cô lên, "Đặt chân lên đây, đừng để lạnh." 

Bạch Tranh ngoan ngoãn nhón chân đặt lên, "Nặng không?" 

Anh bật cười, "Không nặng." 

"Nói vậy, mấy chuyện trên Weibo anh đều biết rồi à?" Cô không nhịn được ngẩng đầu hỏi. 

Đàm Khải Thâm: "Xem qua một chút rồi." 

"..." Nghĩ đến những chủ đề do fan tưởng tượng lan truyền trên mạng mà anh có thể đã nhìn thấy, da đầu Bạch Tranh bỗng tê rần. Nhớ lại lần trước bị hiểu lầm, lần này cô vội vàng giải thích, đưa ba ngón tay lên ngang tầm mắt, nghiêm túc thề thốt, "Em thề, những chuyện đó em không hề làm, tất cả đều là bịa đặt." 

"Anh biết." Anh đáp. 

Hả? Phản ứng này sao khác với những gì cô tưởng tượng vậy? 

Bạch Tranh tiến lại gần hơn, cẩn thận quan sát anh, "Anh thực sự tin em như vậy sao?" 

Vừa dứt lời, ánh đèn trong bãi xe đột ngột bật sáng. 

Ánh sáng lấp lánh, khi cô bắt gặp ánh mắt thẳng thắn và chân thành của anh, Bạch Tranh sững người trong giây lát. 

Rồi, cô nghe thấy anh nói: "Tin em, cũng tin vào mắt nhìn người của anh." 

Tuy những lời này hàm chứa nghi ngờ khoe khoang nhưng Bạch Tranh vẫn rất vui vẻ.

Cơ hội hiếm có nên cô đưa tay đặt lên vai anh, muốn nghe thêm vài lời hay ý đẹp, "Chúng ta đã nhiều ngày không gặp, anh không sợ nếu em thay đổi, sẽ làm những điều đó sao?"

Đàm Khải Thâm khẽ cúi đầu, bật cười trầm thấp, thuận theo dòng suy nghĩ của cô, "Những chuyện đó anh không sợ." 

Bạch Tranh chớp chớp mắt, cảm giác như anh còn chưa nói hết, bèn kiên nhẫn chờ. Nhưng đợi một lúc lâu, người đàn ông vẫn không mở miệng nói thêm gì. 

Mãi đến khi ngồi vào trong xe, Bạch Chanh vẫn còn suy nghĩ về chủ đề vừa rồi. 

Đàm Khải Thâm cúi người giúp cô mang giày vào, thì cảm giác cánh tay bị ai đó chọc hai lần. Anh quay đầu, liền thấy cô nàng nghiêm túc nhìn mình, hỏi:  "Anh lúc nãy có phải chưa nói hết gì đó đúng không?" 

"Chưa nói gì cơ?" Anh hỏi lại. 

"Anh nói không sợ mấy chuyện kia." 

Đàm Khải Thâm ngồi thẳng lại, bình thản đáp, "Ừ." 

"Vậy anh sợ gì?" Cô khó mà tin được trên đời này lại có điều gì khiến anh phải sợ. 

Sợ em không thích, sợ em buông tay.

Câu nói ấy xoay một vòng trên đầu lưỡi của anh. 

Ngay lúc anh định mở miệng, thì chiếc điện thoại đặt trên đùi Bạch Tranh bất ngờ reo lên, buộc cô phải chuyển sự chú ý. 

"...Dì nhỏ." Giọng cô mềm mại ngọt ngào vang lên bên cạnh, "Dì đến nơi rồi sao? Bọn con chắc khoảng 20 phút nữa..." 

Sau cuộc trò chuyện, Đàm Khải Thâm cảm thấy một phần trái tim vốn trống rỗng của mình dường như được lấp đầy bởi một thứ gì đó.

Anh mỉm cười rồi nhắm mắt lại, nắm lấy tay cô.

Đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện, Bạch Tranh tranh thủ lúc nghe điện thoại mà quay lại nhìn anh một cái, trong đôi mắt cong cong của cô ánh lên thứ ánh sáng còn rực rỡ hơn cả những vì sao.



Với sự giúp đỡ của Đàm Khải Thâm,hành trình từ gara của công ty trở nên vô cùng suôn sẻ.

Lúc rời đi, Bạch Tranh nhìn đám phóng viên đứng gác ở cửa công ty, trong lòng vừa sợ hãi, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Địa điểm dùng bữa tối là do Đàm Ngữ Lâm đặt trước từ sáng, nằm trong một trung tâm thương mại ven sông thuộc khu trung tâm thành phố. Nhà hàng xoay nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà Tinh Huy, không chỉ sang trọng mà còn có tầm nhìn tuyệt đẹp. 

Vì đây là bữa tiệc gia đình nên số người tham dự không nhiều, chỉ như một bữa cơm giản dị giữa người thân. Để ý đến tình trạng hiện tại của Bạch Tranh, Đàm Ngữ Lâm còn đặc biệt đặt một phòng riêng trên tầng cao nhất, vừa kín đáo vừa tránh bị làm phiền. 

Trước khi gặp mặt các bậc trưởng bối, Bạch Tranh tranh thủ vào nhà vệ sinh để thay bộ đồ đen cùng mũ trùm đầu. Khi cô đến phòng riêng, những người khác đã có mặt đầy đủ. 

Đập vào mắt đầu tiên là khung cửa sổ kính sát sàn, nơi ánh đèn rực rỡ của cả thành phố như một bức tranh 3D sống động hoàn mỹ. Bên cửa sổ có đặt một chiếc bàn tròn, dưới ánh đèn pha lê, Tống Uyển và Đàm Ngữ Lâm ngồi cạnh nhau trò chuyện, còn Phó Minh Tu sửa soạn ngồi ở phía đối diện. 

Ba ánh nhìn đổ dồn về phía cô, mỗi ánh mắt một sắc thái: nhiệt tình, ôn hòa, và lạnh nhạt. 

Đối diện với các bậc trưởng bối, Bạch Tranh vẫn còn có chút không quen, theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi cánh tay của Đàm Khải Thâm. Nhưng ý định này chưa kịp thực hiện thì đã bị anh nhận ra. Anh lập tức nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay vào nhau, giữ chặt trong lòng bàn tay mình. 

Ánh mắt của Phó Minh Tu quét tới, dừng lại một chút ở đôi bàn tay đang siết chặt, sắc mặt anh ta trầm xuống, rõ ràng không vui, rồi nhanh chóng quay đầu nhìn đi nơi khác. 

Bạch Tranh nhận thấy cảnh này quay đầu lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đàm Khải Thâm. Khóe môi cong lên, " không còn cử động nữa.

"Đều là người nhà cả, thế mà còn che chở kỹ như vậy." Đàm Ngữ Lâm nhìn thấu động tác nhỏ giữa hai người. 

Tống Uyển bước tới, giọng điệu bình thản thêm vào: "Người trẻ đang yêu, như vậy cũng bình thường thôi." 

"Dì nhỏ, dì đừng trêu con nữa mà." Bạch Tranh vốn đã ngại ngùng, nghe vậy vành tai lại càng ửng đỏ thêm. 

"Được, dì không trêu con." Trên khuôn mặt Tống Uyển lộ ra chút ý cười, "Mọi người ngồi xuống đi." 

Sau vài câu chào hỏi ngắn gọn, mọi người lần lượt vào chỗ ngồi. 

Vì đều là người trong nhà, bầu không khí cũng thoải mái hơn hẳn so với những buổi tiệc bình thường. 

Trong lúc ăn, Đàm Ngữ Lâm và Tống Uyển trò chuyện rôm rả về các địa điểm du lịch nổi tiếng ở Bắc Thành. Bạch Tranh thỉnh thoảng góp vài câu, còn phần lớn thời gian thì ngoan ngoãn ngồi nghe họ nói chuyện. So với sự náo nhiệt ở phía trưởng bối, bàn của họ lại có phần yên tĩnh hơn nhiều. 

Đàm Khải Thâm lo cô cảm thấy không thoải mái, thỉnh thoảng lại tìm chủ đề để nói chuyện với cô. 

Khi nhắc đến vài vấn đề chuyên môn trong công việc, mặc dù có những khái niệm hơi khó hiểu, nhưng Bạch Tranh vẫn rất vui khi được nghe anh nói. Từ khi yêu nhau, cô cảm giác khoảng cách giữa hai người đã thu hẹp lại đôi chút. Những thuật ngữ mà trước đây nghe đến là ngáp ngắn ngáp dài, giờ đây cô lại có thể hiểu lờ mờ và thậm chí còn đáp lại được vài câu. 

Có lẽ là vì những lời đó phát ra từ miệng anh.

Nghĩ vậy, Bạch Tranh đứng dậy, cầm bình decanter ở bên cạnh, từ tốn rót một ít rượu vào ly trước mặt anh. 

Vừa ngồi lại chỗ, trong bát của cô đã có thêm một miếng thịt bò do ai đó gắp vào. 

Phó Minh Tu nhẹ nhàng gắp đồ ăn đặt vào bát cô, sau đó thản nhiên nói như không có chuyện gì:  "Ăn nhiều vào, em gầy đi rồi." 

---

Tác giả có lời muốn nói:Nào nào, mọi người đến xem Phó thiếu gia lại bắt đầu làm loạn rồi đây!  - [ ]