22-2-2025
Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta : Matcha Machiato
Khi nói câu đó, trên gương mặt anh dường như còn phảng phất chút ý cười.
Bạch Tranh có phần khó hiểu, hoàn toàn không biết phải biểu cảm thế nào. Miếng thịt bò gắp sẵn trong bát, ăn thì không được, mà không ăn cũng chẳng xong. Cô dứt khoát để sang một bên, không thèm đụng đến nữa.
Nhưng trớ trêu thay, Phó Minh Tu lại là người không biết ý tứ, cứ cố tình gây sự để nói chuyện với cô.
"Ăn củ sen không?"
"Có muốn thử món này không?"
"Cốc của em sắp hết nước rồi, để anh rót thêm cho nhé."
Vân vân và mây mây.
Như thể anh ta nhất định phải ép cô mở miệng mới chịu thỏa mãn.
Lúc đầu, Bạch Tranh còn có thể ứng phó qua loa, nhưng càng về sau, Phó Minh Tu càng làm quá, thậm chí còn kéo ghế, mang cả bát đũa qua, ngồi hẳn xuống bên cạnh cô.
"......" Bạch Tranh đã sắp hết chịu nổi, nhưng cũng không định phản ứng gì.
Ngay khi Phó Minh Tu định rướn người qua nói thêm câu gì đó, cô thẳng thừng dọn bát đũa của mình, chuyển sang ngồi bên trái Đàm Khải Thâm.
Không chọc nổi, nhưng chẳng lẽ trốn cũng không xong sao?
Phó Minh Tu không ngờ cô sẽ làm như vậy, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Với sự thay đổi này, thứ tự ngồi tại bàn sẽ thay đổi.
Đàm Khải Thâm vốn ngồi ở phía gần cửa, giờ lại trở thành người ngồi giữa trong ba người. Anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thoải mái, nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt nghiêng của Bạch Tranh, sau đó hơi cúi xuống, giúp cô lau đi hạt cơm dính bên khóe môi.
Bạch Tranh khựng lại một chút, đầu ngón tay lướt qua bên môi, như chợt nhận ra, liền quay sang nở một nụ cười với anh.
Thái độ này hoàn toàn khác hẳn với lúc cô đối diện Phó Minh Tu. Tận mắt chứng kiến cảnh đó, gương mặt Phó Minh Tu lập tức sa sầm. Cảm giác bị phớt lờ cộng thêm cái tôi quá lớn khiến anh ta không thể kìm nén được cảm xúc bên trong, liền ném đũa, đứng dậy rời bàn.
Chưa kịp bước được mấy bước thì bị Đàm Ngữ Lâm ngồi đối diện gọi lại: "Minh Tu, con định đi đâu?"
Phó Minh Tu dừng chân, hậm hực đáp: "Ở đây ngột ngạt quá, con ra ngoài hít thở không khí."
Đàm Ngữ Lâm lập tức nghiêm giọng: "Vớ vẩn! Người lớn còn đang ngồi đây, mà con lại cư xử như thế, còn ra thể thống gì nữa? Mau quay lại ngồi xuống!"
"Đâu phải con muốn tới đây," Phó Minh Tu liếc sang phía Bạch Tranh một cái, giọng đầy bực bội. "Thêm hay bớt con cũng chẳng khác gì."
"Con nói linh tinh gì thế? Ngồi xuống ngay cho mẹ."
Nhưng lời nói của Đàm Ngữ Lâm hoàn toàn không ngăn được anh ta. Phó Minh Tu nhướn mày, lạnh lùng buông một câu: "Con ăn no rồi."
Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài.
"Xem ra, Tiểu Tu có chút bất mãn với dì rồi nhỉ?" Người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tọa, Tống Uyển, chậm rãi lên tiếng.
Bà đặt đũa xuống, thong thả rút một tờ khăn giấy lau miệng, giọng điệu vẫn giữ nguyên vẻ nhàn nhạt như thường ngày: "Trong lòng có gì không hài lòng, chi bằng nói ra để mọi người cùng nghe thử. Dì đây cũng có thể giúp con phân xử."
"Dì nhỏ, sao Minh Tu có thể bất mãn với dì được chứ—"
Đàm Ngữ Lâm vừa mở miệng đã bị Tống Uyển giơ tay ngắt lời: "Có những chuyện giữ trong lòng chỉ khiến mình thêm khó chịu, chi bằng nhân cơ hội này nói ra cho rõ ràng."
Một câu nói của bà khiến không ai dám phản bác thêm nữa.
Dù gì đi nữa, Tống Uyển vẫn là bậc trưởng bối. Mặc dù bao năm nay không sống ở Bắc Thành, nhưng lời nói và hành động của bà vẫn có trọng lượng nhất định. Huống chi, ngay cả một người từng trải trên thương trường, quyết đoán và sắc bén như Đàm Khải Thâm, vì nể mặt Tống Thanh mà luôn cố tránh đối đầu trực diện với bà.
Chính vì hiểu rõ điều này, Phó Minh Tu đành xoay người, quay lại bàn ăn.
Bạch Tranh vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm ngay vào ánh nhìn đầy vẻ phô bày của anh ta. Không tránh khỏi cau mày, cô cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt ấy quá rõ ràng, đến mức không chỉ cô mà cả những người xung quanh đều lần lượt nhận ra.
Thời gian trước, chuyện hôn sự của thái tử gia nhà Chí Hòa từng làm náo động khắp Bắc Thành. Khi đó, Đàm Ngữ Lâm đã dốc hết tâm tư, cố gắng sắp đặt để Bạch Tranh trở thành con dâu nhà họ Phó. Thế nhưng giờ đây, người đứng bên cạnh Bạch Tranh lại là Đàm Khải Thâm. Nguyên nhân sâu xa của sự thay đổi này, những người có mặt ở đây đều hiểu rõ.
Tống Uyển dù ở xa, ít can dự vào chuyện của đám trẻ, nhưng nhìn tình huống hiện tại, bà cũng mơ hồ đoán ra được phần nào chuyện đã xảy ra trước đó.
"Minh Tu." Người đầu tiên lên tiếng ngăn lại là Đàm Ngữ Lâm. "Đây là bữa tiệc gia đình, đừng khiến mọi người khó xử."
Tuy nhiên, Phó Minh Tu hoàn toàn phớt lờ lời cảnh báo.
Anh ta nghiêng đầu, hỏi một câu làm không khí vốn đã căng thẳng nay càng thêm bế tắc: "Mẹ, lễ đính hôn của con và Bạch Tranh mẹ định tổ chức khi nào?"
Đàm Ngữ Lâm: "......"
Câu hỏi này là cái quái gì vậy chứ?
Bạch Tranh đặt đũa xuống, vừa định đứng dậy phản bác thì cổ tay cô đã bị ai đó nắm lấy.
Cùng lúc đó, giọng nói trầm ổn, lạnh nhạt bên cạnh vang lên, như một lời đáp trả dứt khoát: "Lễ đính hôn đã bị hủy, bất kỳ lúc nào cũng sẽ không bao giờ có nữa."
Phó Minh Tu sắc mặt hơi thay đổi, đứng ở đối diện.
Bạch Tranh ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Đàm Khải Thâm vẫn giữ dáng vẻ trầm ổn như thường. Khi ánh mắt anh rơi xuống cô, đôi con ngươi vừa rồi còn sâu thẳm tựa hồ như mặt nước lặng, nay lại thoáng ánh lên chút dịu dàng. Ngón tay thô ráp khẽ miết nhẹ lên da cổ tay cô, như đang ngầm nói: "Những chuyện này không cần em phải ra mặt, để anh lo."
Ánh mắt và cử chỉ ấy khiến cảm xúc bức bối trong lồng ngực Bạch Tranh dần được xoa dịu một cách khó hiểu.
Cô siết nhẹ tay anh, mỉm cười.
Phó Minh Tu vẫn muốn lên tiếng tranh giành, nhưng Tống Uyển, người ngồi ở vị trí chủ tọa, hắng giọng một cái rồi đưa ra một cách giải quyết trung hòa để làm dịu không khí: "Chuyện này tôi cũng đã hiểu rõ. Nếu hai cậu đều có suy nghĩ giống nhau, chi bằng thử thi xem, để xem ai hiểu Bạch Tranh hơn, ai là người phù hợp ở bên con bé hơn."
"Dì nhỏ, như thế không ổn lắm." Đàm Ngữ Lâm hơi lưỡng lự. "Dẫu sao, Khải Thâm cũng là bậc trưởng bối..."
"Đừng lo." Tống Uyển liếc sang phía Đàm Khải Thâm, giọng đầy quả quyết. "Tôi thấy cậu ấy rất sẵn lòng mà."
Tống Uyển cười nhạt, tiếp lời: "Tôi nói có sai không?"
Câu hỏi ấy rõ ràng là dành cho Đàm Khải Thâm.
"Được thôi." Người đàn ông hạ mắt, cười nhạt, dáng vẻ ung dung.
Sau đó, anh quay sang nhìn Phó Minh Tu, hơi ngả người ra sau, cất giọng hờ hững: "Nhưng tôi có một điều kiện."
Chạm vào đôi mắt đó, Phó Minh Tu vô thức siết chặt nắm đấm, thẳng lưng không dám thả lỏng,"Điều kiện gì."
Đàm Khải Thâm chơi đùa với ngón tay của Bạch Tranh, nói với giọng trầm và êm dịu:"Nếu thua, sau này gặp Tiểu Bạch, không thể gọi cô ấy bằng tên, phải gọi cô ấy là mợ."
Phó Minh Tu sắc mặt tái xanh, cắn chặt răng hàm, tựa hồ đang ở trong kẽ răng nhịn xuống những lời này: "cháu thắng thì thế nào?"
Vẻ mặt của Đàm Khải Thâm không thay đổi giọng điệu kiên quyết: "cháu không thể thắng."
"......"
-
"Được rồi, bắt đầu."
Sau khi thỏa thuận xong, Phó Minh Tu được Tống Uyển sắp xếp ngồi bên cạnh Đàm Khải Thâm, còn Bạch Tranh và Đàm Ngữ Lâm xem như khán giả, ngồi đối diện hai bên.
"Tôi chuẩn bị khoảng 20 câu hỏi. Trả lời đúng một câu được tính một điểm, cuối cùng ai có điểm cao hơn thì là người chiến thắng." Tống Uyển giải thích ngắn gọn luật chơi. "Mọi người đã rõ chưa?"
Nghe đến chuyện tính điểm, Phó Minh Tu lập tức ngồi thẳng lưng, nét mặt nghiêm nghị, gật đầu chắc nịch: "Hiểu rồi ạ."
Đàm Khải Thâm thì nhíu mày, đưa tay xoa nhẹ thái dương, giọng có chút thiếu kiên nhẫn: "Mau bắt đầu đi, lát nữa tôi còn một cuộc họp."
"Thằng nhóc này, bận hơn ai chắc." Dù nói vậy, Tống Uyển vẫn nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Nghe rõ đây, câu hỏi đầu tiên: Trái cây mà Tiểu Tranh thích ăn nhất là gì?"
Đàm Khải Thâm: "Cam."
Phó Minh Tu: "Cam."
Tống Uyển gật đầu: "Được, mỗi người một điểm."
Câu đầu tiên dễ dàng qua được, Phó Minh Tu phấn khởi ra mặt, cằm cũng hơi hếch lên một chút.
Nhưng người còn lại chẳng hề để tâm. Tống Uyển tiếp tục: "Câu thứ hai: Sinh nhật của Tiểu Tranh là ngày nào?"
Lần này, Phó Minh Tu cứng họng, cố lục lọi trong trí nhớ, chỉ mơ hồ nhớ rằng Bạch Tranh thuộc cung Cự Giải. Trong lúc anh ta đang vắt óc suy nghĩ, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp: "Ngày 25 tháng 6 năm 1997."
Tống Uyển liếc qua Phó Minh Tu, thẳng thắn phán định: "Câu này Tiểu Tu không trả lời được, không tính điểm."
Sau khi phán xét, Phó Minh Tu vô cùng hối tiếc, buồn bực đá nhẹ vào chân bàn như để trút giận.
"Câu hỏi thứ ba là thời tiết mà Tiểu Tranh ghét nhất."
Phó Minh Tu trả lời trong một giây: "Mùa đông."
Đàm Khải Thâm nhìn Bạch Tranh đang ngồi xa xa, bình tĩnh nói: "Ngày mưa."
"Câu hỏi thứ tư là môn học mà Tiểu Tranh không thích nhất khi còn học trung học."
Phó Minh Tu :"Tiếng Anh."
Đàm Khải Thâm: "toán học "
"Tiểu Tranh thích ăn tào phớ mặn hay phớ tào ngọt "
Phó Minh Tu :"Tào phớ mặn"
Đàm Khải Thâm:"Tào phớ ngọt "*
* Miền Nam Trung Quốc người ta thường ăn tào phớ ngọt là nước đường nâu và gừng, miền Bắc Trung Quốc người ta thường dùng tào phớ với nước tương hoặc muối, ngoài ra còn ăn chung với thịt.........
Khoảng mười lăm phút sau, phần hỏi đáp kết thúc.
Sau khi tổng hợp kết quả, Tống Uyển phát hiện ngoài câu đầu tiên mà Phó Minh Tu may mắn trả lời đúng, tất cả các câu còn lại anh ta hoặc trả lời sai, hoặc hoàn toàn không biết đáp án. Bà thẳng thắn kết luận: "Kết quả thế này thì không còn gì để bàn cãi."
"Không công bằng!" Phó Minh Tu không chấp nhận sự thật này. "Họ đã ở bên nhau lâu như vậy, biết những điều đó là điều hiển nhiên. Nếu con cũng có thời gian ở cạnh Bạch Tranh lâu như thế, chắc chắn con cũng sẽ biết!"
Đàm Ngữ Lâm lên tiếng: "Minh Tu, không trả lời được thì là không trả lời được, thua phải chịu."
"Mẹ... mẹ đứng về phía nào vậy?!"
Trong lúc Phó Minh Tu vẫn đang đôi co với trưởng bối, Bạch Tranh đã kéo tay Đàm Khải Thâm, cùng anh rời khỏi phòng riêng.
Họ bước vào thang máy quan sát, đi xuống. Con số hiển thị trên màn hình phía trên đầu chậm rãi thay đổi, trong không gian chật hẹp chỉ có hai người họ. Ngoài tiếng vận hành của thang máy, không ai mở lời.
Sự im lặng này kéo dài cho đến khi cả hai bước ra ngoài tòa nhà.
Đi qua cửa xoay, Bạch Tranh khẽ ngước mắt lên nhìn qua tấm kính trong suốt, vừa hay bắt gặp ánh mắt Đàm Khải Thâm cũng đang hướng về phía mình.
Cô như nghẹn lại trong khoảnh khắc, vội cúi đầu, sải bước đi tiếp. Nhớ lại những câu trả lời rành mạch của anh trong căn phòng trên lầu, bàn tay đang nắm lấy tay anh bất giác siết chặt hơn.
"Em không ngờ anh lại hiểu rõ em đến vậy."
Giọng nói dịu dàng vang lên, hòa lẫn trong tiếng nhạc nền từ tòa nhà dần tan biến, truyền thẳng vào tai Đàm Khải Thâm.
Anh cong môi cười nhẹ: "Anh cứ xem như em đang khen anh đi."
"Đương nhiên là khen anh rồi." Bạch Tranh thẳng thắn thừa nhận. "Có những chuyện ngay cả em cũng không chắc, vậy mà anh lại nhớ rõ đến thế, thật sự khiến em bất ngờ."
Đàm Khải Thâm đáp: "Điều đó chứng tỏ anh vẫn chưa già, trí nhớ vẫn còn tốt."
"Sao anh lại nghĩ như vậy?" Bạch Tranh dừng bước, quay người đối diện với anh. "Già gì mà già, anh vừa đẹp trai lại còn dáng chuẩn thế này, nói 25 tuổi cũng có người tin."
Được người mình yêu thương khen ngợi, dĩ nhiên là niềm vui khó giấu.
Đôi mắt của người đàn ông cười càng thêm sâu, anh ngừng một chút rồi nói tiếp: "25 tuổi thì vẫn hơi nhỏ."
"Ồ? Tại sao?"
"Vì quá trẻ, sẽ bỏ lỡ em."
Câu bộc bạch bất ngờ này khiến Bạch Tranh khẽ sững sờ.
Dường như mọi cảm xúc thích thầm khi còn trẻ đều được xác nhận trong khoảnh khắc này, trở nên đầy ý nghĩa.
Ánh mắt anh dịu dàng và ấm áp, khiến cô không thể chờ thêm mà nhào vào lòng anh. Cô thì thầm: "Em sợ niềm hạnh phúc này sẽ tan biến mất."
"Ngốc quá."
Giọng nói trầm ấm từ lồng ngực vang lên, rõ ràng và chân thật, mang theo ý cười khiến lòng cô thêm an yên.
Đêm đã khuya, trăng vẫn chưa tỏ. Trong cơn gió lạnh của buổi tối, giữa khung cảnh thành phố lung linh ánh đèn, họ ôm lấy nhau như chẳng màng đến thế giới xung quanh, trái tim kề sát, chân thành bộc bạch tình yêu dành cho nhau.
Cách đó khoảng mười mét, Phó Minh Tu bước ra từ tòa nhà. Ánh mắt anh lướt qua và dừng lại nơi hai bóng lưng ấy.
Cuộc tranh cãi với người lớn khiến anh ta mệt mỏi, nhưng điều khiến anh ta kiệt quệ hơn là sự thất vọng đối với những gì bấy lâu nay anh ta vẫn tin chắc là đúng.
Anh ta từng nghĩ mình rất hiểu Bạch Tranh, nhưng đến hôm nay mới nhận ra, tất cả chỉ là những điều anh ta tự cho là vậy.
Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến anh ta câm nín, đồng thời cũng buộc anh ta phải nhìn thẳng vào thực tế.
Đàm Khải Thâm nói đúng.
Ván này, anh ta đã thua.
Phó Minh Tu thu hồi ánh mắt, gương mặt trầm xuống, chẳng còn tâm trạng để nán lại thêm giây nào.
Luồng khí lạnh từ máy điều hòa ở cửa xoay lướt qua ống quần anh ta. Vừa bước đi chưa được mấy bước, tiếng chuông điện thoại từ túi quần vang lên.
Anh ta cau mày, khó chịu lấy ra xem, thì phát hiện lại là Trần Lạc Huỳnh.