Ngày hôm đó, khi Chiêu Dương đến, hắn rất vui, hắn nhìn thấy trong mắt Liễu Miên có chút ghen tuông, hắn cố nhịn đau, đi đến trước cửa, muốn trêu đùa nàng, nhưng ông trời lại nói rằng hạnh phúc sẽ không bao giờ báo trước, hắn bị cái hôn và câu nói đó làm choáng váng.
Triệu Thanh Hà ước gì có thể ôm Liễu Miên quay vòng đến cùng trời cuối đất, nhưng tay chân hắn vẫn không làm được, hắn chỉ có thể dùng miệng mình thề: "Miên Miên, trời đất làm chứng, thân này và trái tim này chỉ dành cho nàng, nếu có phản bội, trời tru đất diệt."
Nhưng sau khi thề xong, Triệu Thanh Hà bắt đầu lo lắng, về việc hắn sớm muộn gì cũng phải trở về, hắn là kẻ vô liêm sỉ nên đã kết hôn trước, hay chọn một ngày tốt đẹp, khi vết thương tay chân còn có thể cầu xin sự cảm thông, rồi vung kiếm quyết định tất cả?
Hắn đột nhiên hơi nhớ Tiêu Dực, muốn đi tìm hắn để xin ý kiến.
-------------------
Việc phát hiện ra Triệu Thanh Hà nói dối là ngoài ý muốn.
Ngày hôm đó là sinh nhật của Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ, ta và bà mẫu không ra quầy, còn dỗ hai đứa nhỏ ra ngoài, chuẩn bị làm chút bánh ngọt đẹp mắt để làm món quà bất ngờ cho chúng.
Nhưng ta quên không nói với Triệu Thanh Hà, vì thế ta nhìn thấy hắn đang đứng trong sân cùng với một người rất quý phái, thảo luận xem làm thế nào để nói sự thật với ta.
Trước khi rời đi, người đó còn đe dọa: "Mọt sách, đại nghiệp đã đến thời khắc quan trọng nhất rồi, huynh phải mau chóng quay về giúp đỡ. Nếu ta ngã, e rằng huynh thật sự không cưới được thê tử đâu."
Bà mẫu ta dừng tay nhào bột, lo lắng nói: "Trước đây chỉ cho rằng nhà ngài ấy có chút tiền của, nào ngờ lại là nhân vật tôn quý như vậy, phủ Quốc công à, nếu ngài ấy thực sự quay về, con còn dám theo nữa không?"
Ta thở dài một tiếng: "Mẹ, cứ cho là giáng chức chỉ là tạm thời, bị đuổi khỏi nhà cũng là giả, nhưng tay chân chàng ấy thật sự đã gãy nát, m.á.u thịt be bét.”
“Những đêm sốt cao đau đớn ấy, là con đã ở bên cạnh nhìn chàng ấy vượt qua. Nếu chàng ấy có thể vì con mà chịu đựng đến mức này, có lẽ người sợ hãi hơn trong mối quan hệ này, lại chính là chàng ấy."
Ta đã tha thứ cho hắn, nhưng lại không muốn nói với hắn rằng, hình như ta có chút thích cái dáng vẻ lo lắng vì ta của chàng.
Khi đối diện với ta, Triệu Thanh Hà thực sự có chút ngốc nghếch.
Khi hắn dạy Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ quân tử phải giữ chữ tín, ta nghiêm túc nói dù là lời nói dối vì ý tốt, thì sớm nói ra vẫn là chính đạo, hắn chột dạ cúi đầu, nhưng lại không nhân cơ hội này để thú nhận.
Thẩm nương kế bên vì phu quân nói dối mà náo loạn đòi hòa ly, ta nhận xét thực ra có những lời nói dối, tùy trường hợp có thể lượng thứ, hắn ấp úng hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.
Người mà chúng ta thấy phía xa kia, người nam nhân phong thái cao quý mà ta từng gặp đang đi bên cạnh nàng ấy, vừa dạo phố vừa trò chuyện vui vẻ, trông rất ấm áp.
Triệu Thanh Hà nắm lấy tay ta, nói: "Vị nương tử kia tên là Lưu Trân. Trước đây cuộc sống không tốt, gả nhầm cho một tên cặn bã. Nhưng nàng không cam chịu, một mình trốn đến kinh thành, gặp được một người. Người đó không chỉ muốn cưới nàng đàng hoàng, mà mai này dù bước lên ngôi báu, bên cạnh cũng chỉ có nàng ấy mà thôi.
Một mẫu nghi thiên hạ có thể là nữ nhân tái giá, nhà ta chỉ là một phủ Quốc công nho nhỏ, thì có gì không thể chứ?
Vậy nên, Miên Miên, nàng có thể tin tưởng ta được không? Có thể nghe ta giãi bày không?"
Triệu Thanh Hà nói rất tỉ mỉ, nói về sự rung động của chàng, nói về mưu kế của chàng, nói về việc chàng không cam lòng từ bỏ. Cuối cùng, chàng đưa mặt ra trước ta: "Nếu nàng giận, cứ đánh ta mấy cái đi. Dù đời này có chặt đứt tay ta, ta cũng sẽ không buông tay nàng."
Ta khẽ vỗ một cái lên mặt chàng, mỉm cười nói: "Vậy thì để ta đánh chàng cả đời đi."
Cùng một kẻ ngốc nhưng chân thành như thế này sống hết đời, có lẽ sẽ là một chuyện rất thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngoại truyện
Hôm nay lại bị bà nội đánh.
Bà nói ta đang nguyền rủa cha đoản mệnh, nhưng rõ ràng ta chỉ đang thảo luận với Tiểu Nguyên về việc sau này Thanh Minh đi tảo mộ thế nào thôi.
Tiểu Nguyên nói rằng dù chúng ta chưa từng gặp cha ruột, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha đẻ, nên phải cúng bái vào buổi sáng, còn cha đành chịu thiệt một chút, xếp vào buổi chiều vậy.
Nhưng ta lại thấy không đúng, cha thương chúng ta như vậy, đương nhiên phải xếp lên hàng đầu mới phải.
Lúc cãi nhau đến cao trào nhất, bà nội đến, mỗi đứa một roi mây, công bằng không thiên vị mà quất cho chúng ta chạy tán loạn khắp nơi.
Haizz, tất cả cũng tại mẹ quá mức thu hút, một người mà lại có đến hai phu quân.
Tất nhiên, trên danh nghĩa, chúng ta vẫn là con cháu nhà họ Vương, chỉ là Vương gia lại nằm ngay sát vách phủ Quốc công, tường nhà còn đục thông nhau.
Dù sao, mỗi khi gặp ác mộng, ta sẽ đi tìm mẹ ngủ, chẳng có trở ngại gì, chỉ là ngày hôm sau sắc mặt của cha sẽ không tốt.
Nhưng ta là đứa trẻ đơn giản, vẫn là ôm mẹ ngủ quan trọng hơn, vậy nên cứ xem như không thấy gì đi.
Còn Tiểu Nguyên thì phức tạp hơn nhiều, ngày nào cũng chăm chỉ đọc sách, lúc nào cũng mơ tưởng rằng nếu một ngày nào đó cha đối xử không tốt với mẹ, thì huynh ấy phải làm quan to, mới có đủ tư cách "cướp" mẹ về.
Ta thấy cha chắc chắn không như vậy đâu, nhưng Tiêu thúc thúc lại khen huynh ấy có chí khí, thường xuyên đưa huynh ấy vào cung, cho huynh ấy vào thư viện lớn để tìm sách đọc.
Nhưng dạo gần đây, mẹ vào cung còn thường xuyên hơn cả Tiểu Nguyên. Bụng mẹ và dì Trân to lên cùng lúc, hai người có vô số chuyện để nói, đến mức cha và Tiêu thúc thúc cũng không chen vào được.
Ta từng đi theo một lần, phát hiện tính khí của dì Trân thay đổi rất nhiều, Tiêu thúc thúc chỉ cần lỡ lời một chút là bị mắng ngay.
Mẹ nói đó là vì các đại thần trong triều đang gây áp lực cho dì Trân, bắt dì ấy phải sinh một bé trai.
Cuối cùng, dì Trân thực sự sinh được một tiểu đệ đệ.
Mẹ vì quá kích động, cũng lập tức lâm bồn, làm cho cha và bà nội bận rộn tối tăm mặt mũi.
Ngay cả bà nội Triệu gia, người mà chúng ta không mấy quen thuộc, cũng đứng ngoài cửa miệng niệm “A Di Đà Phật” không ngừng.
Bận rộn đến tận tối, mẹ sinh ra một bé trai và một bé gái.
Tiểu Nguyên căng thẳng nắm lấy tay ta, nhỏ giọng hỏi: “Muội xem nhị đệ, có phải rất giống ta không?”
Ta gật đầu, rồi hỏi lại: “Vậy nhị muội có giống ta không?”
Huynh ấy cũng gật đầu: “Ta cảm thấy chúng ta có hơi ngốc, đều là song sinh do mẹ sinh ra, không giống mới là lạ chứ?”
Ta cố nhịn, cố nhịn mãi, mới không giơ tay gõ vào đầu huynh ấy.
Dù sao thì, từ hôm nay trở đi, ta phải làm một tỷ tỷ thông minh để làm gương cho hai đứa em, còn cái tên ca ca ngốc nghếch này, cứ để huynh ấy làm vậy đi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️