Để Lại Hậu Duệ Cho Tử Tù

Chương 9



Ta đứng sững tại chỗ, ngây người một lúc, mãi đến khi Triệu Thanh Hà đầy mồ hôi mở cửa, vẻ mặt đau khổ nói: "Miên Miên, ta bị ghét bỏ rồi, nàng không an ủi ta một chút sao?"

Nhìn gương mặt giả vờ bi thương của hắn, ta bỗng dưng không còn sợ hãi nữa.

Triệu Thanh Hà không biết, hắn từng là thần thánh trong lòng ta.

Vào dịp Tết Nguyên Tiêu năm ấy, phu quân qua đời, nhà phu quân nhà mẹ đẻ tranh nhau muốn bán ta đi, bà mẫu vẫn còn chìm trong nỗi đau thương không có sức lực để lo cho ta.

Trong lúc hoang mang đó, ta đã chạy trốn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta nghĩ mình đã sống đến tuổi này mà chưa từng biết thế nào là hạnh phúc.

Nghe nói hội đèn lồng trong thành là nơi gia đình đoàn tụ, mọi người đều vui vẻ, vì vậy ta đã đi xem, chỉ để nhìn một chút rồi tìm một nơi sạch sẽ để kết thúc cuộc đời này, coi như cuộc đời này đã sống xong.

Nhưng hội đèn lồng đông người quá, chen chúc nhau, và rất nhiều người bị đẩy ngã xuống đất.

Triệu Thanh Hà tình cờ ở bên cạnh ta, hắn theo phản xạ liền che chở ta, hắn mặc đẹp như vậy, nhưng không chút ghê tởm mà dùng cánh tay của mình ôm lấy ta, dùng một giọng dịu dàng mà ta chưa từng nghe thấy an ủi ta, hắn nói:

"Cô nương, đừng sợ, người của nha môn sẽ đến nhanh thôi. Qua hôm nay, về sau cuộc đời sẽ bình an và thuận lợi."

Câu nói "bình an thuận lợi" đã cho ta chút dũng khí để sống tiếp, sau đó bà mẫu cho ta thêm chút dũng khí, Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ cho ta thêm chút nữa, cứ thế, dần dần, cuộc sống của ta thật sự đã có hương vị.

Lúc đó ta nghĩ chúng ta là những người ở hai thế giới khác nhau, chắc chắn chỉ có duy nhất một lần gặp gỡ này.

Nhưng ông trời lại tặng ta một trò đùa lớn, sáu năm sau, ta gặp lại hắn trong tử lao.

Mỗi thời khắc gặp hắn, ta đều cầu nguyện với trời, cầu xin ông trời để hắn sống sót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn không chỉ sống sót, mà còn ngày càng trở thành một phần trong cuộc sống của ta.

Càng gần hắn ta càng sợ, ta luôn cảm thấy họ đều là người trên trời, so với những người bên cạnh Triệu Thanh Hà, về tài năng, gia thế, ta đều không bằng họ, nếu ta đồng ý, không may một ngày hắn phát hiện ta chẳng có gì, ta sẽ phải đối mặt thế nào?

Nhưng ngay lúc này, ta đã nghĩ thông suốt.

Hành động của vị Chiêu Dương quận chúa này mặc dù không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng nếu là ta, giống như ta không thể bỏ bà mẫu và Tiểu Nguyên Tiểu Hỷ, nếu ta đã chọn Triệu Thanh Hà, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ hắn, sau đó lại sỉ nhục hắn.

Ta nghĩ ta và Triệu Thanh Hà đều là người tốt, nếu vậy, hắn yêu ta là vì hắn có con mắt tinh tường, là thiên tình địa ý, là ta xứng đáng, là căn bản không có lý do gì để sợ hãi về tương lai.

Nhón chân lên, ta hôn hắn một cái: "Triệu Thanh Hà, ta muốn gả rồi, chàng cưới hay không?"

--------------

Khi vị thần y hỏi mức độ nghiêm trọng của việc gãy tay chân, Triệu Thanh Hà chọn mức độ tồi tệ nhất, trong cơn đau vì xương gãy, hắn nhớ lại những lời của Tiêu Dực.

Lúc đó, hắn vừa biết được mẹ mình đã làm chuyện gì, vội vàng chạy đi giải thích với Liễu Miên, giải thích rằng hắn không có hôn ước, giải thích rằng nếu đợi thêm một chút nữa, phủ Quốc công sẽ do hắn làm chủ, hắn sẽ công khai đón nàng và gia đình nàng vào phủ.

Tiêu Dực ngăn hắn lại, nói: "Triệu Thanh Hà, vấn đề không đơn giản chỉ là mẹ của huynh, vấn đề là chúng ta đang ở trên cao, có thể nghiền nát họ bất cứ lúc nào, còn họ ở trong thế yếu, đương nhiên sẽ sợ hãi và trốn tránh.” 

“Nếu không xóa bỏ nỗi sợ này, Liễu Miên sẽ mãi không thể tiếp nhận huynh. Huynh cho rằng lúc đầu Trân Nhi dễ dàng chấp nhận ta sao? Nếu không tự hủy đi sự kiêu ngạo của mình trước mặt họ, huynh sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đến gần họ đâu."

Triệu Thanh Hà đã nghe lời, vì vậy trong kế hoạch tranh đoạt quyền lực của Tiêu Dực, hắn chọn làm vai trò tồi tệ nhất, trở thành một kẻ tàn tật bị gia đình đuổi khỏi nhà, để kẻ thù lơ là, nghĩ rằng Tiêu Dực ngay cả cánh tay phải cũng không thể bảo vệ được.

Triệu Thanh Hà nghĩ, nếu như những đau đớn này có thể khiến Liễu Miên cảm thấy thương hắn một chút, thì mọi thứ đều đáng giá.

Nhưng kết quả còn tốt hơn hắn tưởng, hắn được sống trong cái viện nhỏ có Liễu Miên mà hắn luôn mong nhớ, khi tập đi, có thể nắm tay nàng, đói thì có nàng tự tay nấu ăn cho, đêm đến, có thể ngủ dưới cửa sổ của nàng, ngay cả gia đình nàng dường như cũng đã mặc nhiên chấp nhận sự tồn tại của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com