Việc tiếp nhận một quả phụ làm thiếp, có thể nói là Triệu phu nhân khá độ lượng, nhưng Triệu Thanh Hà dù có tốt đến đâu, vẫn không thể bằng gia đình ta, vì vậy ta quyết định lắc đầu ngay lập tức.
Ánh mắt của Lưu ma ma đầy vẻ kinh ngạc, đứng sững lại một chút rồi nói: "Cô nương đại nghĩa, phu nhân đã nói rồi, nếu cô không muốn thì chúng ta sẽ tìm cho cô một phu quân như ý, thiếu gia sắp đính hôn với Chiêu Dương quận chúa, thực sự không thể có bất kỳ sai sót nào, vẫn xin cô nương chết tâm. Trịnh bổ khoái là một chọn lựa không tồi."
Trước khi bà mẫu ta quay lại, bà ấy vội vã nói hết câu cuối cùng: "Ngày mai ta sẽ quay lại nghe câu trả lời cuối cùng của cô. Nếu cô nương chọn vào phủ, thì hãy từ chối lời cầu hôn này. Nếu không muốn vào phủ, thì hãy nói với bà mẫu cô, rằng cô đồng ý gả."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta muốn hỏi một câu nếu như đều không chọn thì sao? Nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ trong sân, ta lại im lặng.
Khi quý nhân muốn cho ngươi chọn, tốt nhất là nên chọn, đừng có lấy trứng chọi đá
Sắp đến lúc trăng rằm rồi, ta ngồi trong sân, nghĩ về đôi tay đầy m.á.u của Triệu Thanh Hà đêm đó. Hắn đã đến nhiều lần như vậy, mà ta chưa từng hỏi một câu liệu vết thương đã lành chưa?
Cái bánh nếp đậu đỏ ấy, thực ra ta đã lén ăn một miếng, ngọt ngào, như lúc hắn giở trò mèo vặt với ta trong con hẻm, lòng ta cũng ngọt ngào không kém.
Chiêu Dương quận chúa có thể đính ước với hắn, chắc chắn cũng là một người nổi bật, nhân vật giống như ánh trăng vậy....
Ta nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa ta và hắn, nghĩ đến tất cả những gì chúng ta đã trải qua, vì qua đêm nay, ta phải đồng ý gả cho người khác, và từ nay sẽ không nghĩ đến hắn nữa.
Ngày hôm sau, Lưu ma ma đúng hẹn đến thăm. Trong ánh mắt không hiểu của bà mẫu, ta vui vẻ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Triệu phu nhân là một quý nhân hiểu đạo lý, bà ấy chọn cho ta người rất tốt.
Trịnh bổ đầu, ba mươi tuổi, vợ đã mất năm năm, sống với một đứa con trai.
Lúc đầu chúng ta chọn sống trong con hẻm này vì ngài ấy là một quan sai có trách nhiệm, cô nhi quả phụ chúng ta càng an toàn.
Trong hai năm qua, ngài ấy cũng rất quan tâm đến chúng ta, trước khi Triệu Thanh Hà xuất hiện, ngài ấy chính là người mà bà mẫu thường xuyên nhắc đến.
Người như vậy, hẳn là sẽ đồng ý hợp tác với ta để làm một cuộc hôn nhân giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngài ấy quả nhiên đồng ý.
Nghe xong yêu cầu chỉ bái đường mà không ở chung phòng, ngài ấy hiểu ngay và nói: "Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý, Liễu nương tử, ngày tháng sau này chắc chắn sẽ gặp được người tốt.
Nàng sống ngay thẳng, ta cũng không giấu giếm gì. Vì hôn sự này, phủ Quốc công đã cấp cho ta một vị trí. Con trai nhỏ của ta muốn đi học, người làm cha như ta, phải giúp nó mở đường.
Chúng ta sẽ sống chung trước, đợi sau này có biến động hãy hòa ly."
Trịnh bổ đầu đồng ý rồi, chỉ còn lại Triệu Thanh Hà.
Ta đã nghĩ ra rất nhiều lời tuyệt tình, chỉ cần hắn lại tới làm phiền, ta sẽ xả hết tất cả vào hắn, nhưng hắn đã không xuất hiện nữa.
Ngày Trịnh bổ đầu tới nhà để đính hôn, ta đã trốn trong phòng để thể hiện sự e thẹn, nhưng ngài ấy trực tiếp đẩy cửa bước vào nói: "Liễu nương tử, xảy ra chuyện rồi, ngoài kia đang đồn đại Triệu đại nhân trong lễ hội Trung Thu đã có hành động thiếu tôn trọng với Quý Phi, hiện giờ bị đánh gãy tay chân, ném vào nghĩa địa, ngay cả phủ Quốc công cũng đã xóa tên ngài ấy khỏi gia phả."
Ta không biết mình đã chạy ra khỏi nhà như thế nào, chỉ biết rằng khi đến nghĩa địa, nhìn thấy hắn đầy m.á.u nằm đó, nước mắt ta mới tuôn ra như vỡ đê.
Một người vốn dĩ thơm tho, đẹp đẽ như hắn, giờ lại nằm đó không biết sống c.h.ế.t ra sao.
Nhưng ta lại không dám tiến lên.
Gió lạnh trên đỉnh núi thổi vào, ta tỉnh lại.
Đây là người mà triều đình vứt bỏ, nếu ta cứu hắn, thì gia đình ta sẽ gặp chuyện gì? Nhưng muốn dời đi, chân ta lại không thể động đậy, ta không thể bỏ mặc hắn nằm đó.
Đang bối rối, có người đứng cạnh ta nói: "Đại muội tử, cô cũng đến cứu Triệu đại nhân sao? Thật là tội nghiệp, một viên quan tốt như vậy mà lại bị vu oan như thế rồi ném ra ngoài."
Họ là những người nông dân mà Triệu Thanh Hà đã từng giúp đỡ, từ bốn phương tám hướng kéo đến, muốn cứu mạng hắn.
Ta cuối cùng cũng nhớ lại, hắn không chỉ là người tốt, mà còn là vị quan tốt.