Để Lại Hậu Duệ Cho Tử Tù

Chương 8



Không còn do dự, ta hòa vào đám đông, cùng họ dựng lều, tìm thầy thuốc, băng bó tay chân cho Triệu Thanh Hà.

Ban ngày ta tránh xa, chỉ vào ban đêm, ta mới dám vào nhìn hắn, nhìn gương mặt hắn ngủ yên sau khi đã uống thuốc an thần, nhìn những cánh tay chân bị gãy, gân cốt bị xoắn lại.

Cho đến khi những người bạn cũ của hắn đến thăm, họ chắp tay cảm ơn chúng ta, sau đó nói rằng trong cung đã tha cho hắn, sau này hắn sẽ sống như một người dân bình thường, còn để lại chút bạc, ta mới hoàn toàn yên tâm.

Lúc đó đã qua trung thu hơn một tháng, ta cả đêm cả ngày không về nhà, bà mẫu ta mặc dù ngầm hiểu nhưng cũng để ta làm theo ý muốn.

Ta nghĩ mình nên về nhà dỗ dành Tiểu Hỷ ngủ, nhưng khi vừa chuẩn bị đứng dậy, một bàn tay nắm lấy ta, Triệu Thanh Hà mở mắt ra, nhìn ta với vẻ mặt tội nghiệp: "Miên Miên, ta mới vừa khỏe lại một chút, nàng đã muốn đi rồi sao?"

Đôi tay ấy không còn sức lực, ta có thể dễ dàng thoát khỏi, nhưng ta biết, ta không thể trốn thoát được nữa, ta sẽ không thể trốn thoát nữa.

Ta đã hủy bỏ hôn ước với Trịnh bổ đầu, rồi thuê một ngôi nhà khác ở nơi vắng vẻ hơn, ít người qua lại, để Triệu Thanh Hà có thể đi lại phục hồi.

Bà mẫu hỏi ta: "Vậy là con đã chọn ngài ấy rồi phải không?"

Ta không trả lời, ta luôn không tin, người như hắn có thể sống cuộc đời đơn giản với ta, nhưng hiện tại, ta không thể yên lòng để hắn một mình ở ngoài kia.

Ta đã thử tìm đến Triệu phủ, nhưng Lưu ma ma bỗng dưng biến mất, những người khác khi nghe đến tên Triệu Thanh Hà đều sợ hãi, chỉ nói rằng Triệu gia đã không còn người này nữa.

Những tin tức này, ta không nói cho hắn biết, ta không muốn phá hỏng trang thái lạc quan của hắn.

Có một thần y nghe nói về danh tiếng và số phận của hắn, đã vất vả từ xa đến kinh thành để chữa trị, nói rằng nếu hắn chăm chỉ tập luyện tay chân, vẫn còn cơ hội phục hồi.

Hiện tại, hắn mỗi ngày đều vui vẻ luyện tập các chi, cùng với Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ chọn rau, dùng đũa gắp đậu, đôi tay đã phục hồi rất nhiều, chỉ có đôi chân bị gãy quá nặng, đi một nén hương thôi là mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.

Có lúc nhìn hắn, ta bỗng cảm thấy hắn không còn xa xôi đến thế nữa.

Khi hắn đau sẽ kêu lên, khi nối xương cũng trông rất khổ sở.

Khi dạy Tiểu Nguyên viết chữ, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lộ vẻ buồn bã, như bao người bình thường trên đời này, cũng có vui buồn giận hờn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng mà tâm tư nhỏ nhặt của hắn thật sự nhiều.

Khi ở cùng Tiểu Nguyên và Tiểu Hỷ, hắn còn hỏi riêng bọn trẻ xem có muốn có một người cha không.

Tiểu Nguyên ngây ngô trả lời rằng bọn nó có cha rồi, chỉ là cha ngủ dưới đất mà thôi.

Còn Tiểu Hỷ thì lén lút đến nói với ta: "Mẹ, Triệu thúc thúc là muốn làm cha của chúng con phải không? Nếu như chân của thúc ấy hồi phục, Tiểu Hỷ đồng ý, Tiểu Hỷ thích ánh mắt lúc thúc ấy nhìn mẹ."

Cuối cùng, chính Chiêu Dương quận chúa đã giúp ta hạ quyết tâm.

Vào một buổi chiều nọ, một chiếc xe ngựa không quá nổi bật dừng trước sân.

Người bước xuống từ xe ngựa là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng vội vàng vào trong, nhìn thấy Triệu Thanh Hà liền rơi lệ nói: "Thanh Hà ca ca, Chiêu Dương đến thăm huynh."

Hóa ra đây chính là người có thể đính thân với hắn.

Ta tự giác không vào phòng, nhưng trong lòng lại có cảm giác chua xót, không thể không áp tai lên cửa để nghe.

"Thanh Hà ca ca, huynh nhìn xem, ta mang cho huynh nhân sâm, nhung hươu, còn rất nhiều loại bổ dưỡng khác, nghe nói cơ thể huynh hiện giờ yếu ớt, nhất định phải bổ sung cho tốt.” 

“Huynh biết không? Thực ra triều đình vẫn có người luôn giúp huynh viết thư, có lẽ sau này huynh vẫn có thể làm quan. Cha ta rất tiếc về chuyện của huynh, người nói nếu huynh cần giúp đỡ, gia đình ta sẽ ra sức."

Giọng của nữ tử cứ liên tục nói không ngừng, Triệu Thanh Hà lại không đáp lời, cho đến khi nàng ta im lặng, Triệu Thanh Hà mới lên tiếng: "Quận chúa, bây giờ ta chỉ là thường dân, có chuyện gì xin cứ nói thẳng, không cần vòng vo."

Khi mở miệng lần nữa, giọng quận chúa Chiêu Dương có chút lạnh lùng: "Ta biết huynh là bậc quân tử, chắc chắn không muốn cản trở tương lai của một nữ tử yếu đuối như ta, nhưng nếu không đến đây, ta sẽ không yên tâm.” 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Thanh Hà ca ca, hiện giờ huynh đã tàn phế, những lời nghị thân trước đây chỉ là tin đồn, mong rằng bất kỳ ai hỏi huynh cũng sẽ trả lời như thế."

"Được, Triệu mỗ hiểu rồi, chúc quận chúa có một tương lai tươi sáng, từ nay về sau không cần gặp lại nhau nữa."

Cứ nghĩ là tình xưa khó quên, nhưng nghe kỹ thì lại là đ.â.m sau lưng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com