Hoàng đế liền ôm chặt nàng vào lòng, vùi mặt vào cần cổ nàng hít sâu một hơi:
“Vẫn là hương thơm của Nguyệt nhi khiến người ta say mê.”
Quý phi làm ra vẻ thẹn thùng:
“Lẽ nào Thục phi muội muội không thơm sao? Nàng trẻ trung xinh đẹp, còn thần thiếp thì đã già nua phai sắc rồi.”
Hoàng đế như đang hồi tưởng, trầm ngâm giây lát rồi nói:
“Không biết tại sao, mấy ngày đầu nàng ấy vào cung trẫm còn thấy thuận mắt. Thế mà hôm nay đến cung nàng ta, cứ cảm thấy không thoải mái. Có lẽ… trẫm đã quen với mùi hương ở Tây Nguyệt Cung rồi.”
Dứt lời, hắn vỗ vai Quý phi như trấn an.
Những câu còn lại… đều bị nuốt chặt sau cánh cửa đóng kín.
Chẳng mấy chốc, bên trong truyền ra âm thanh uyển chuyển triền miên.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Quý phi dựa người lười biếng hỏi ta:
“Loại hương ngươi dùng rốt cuộc là gì vậy? Thục phi không phải đứa ngu, nếu mùi hương thật sự khó ngửi, nàng ta hẳn đã sớm phát hiện.”
Ta cúi đầu, dịu giọng đáp:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Mùi hương ấy rất nhạt, nhưng vẫn dễ chịu. Chỉ là… nó xung khắc với mùi hương ở Tây Nguyệt Cung này. Bệ hạ đã quen ngửi hương nơi đây, nên mới không thể chịu được hương bên cung Thục phi.”
“Ý ngươi là, nếu bệ hạ quen với mùi bên cung Thục phi, thì cũng sẽ không thích nổi mùi ở đây?”
Quý phi lập tức hỏi lại.
Quả nhiên, nàng ta ngu… nhưng chưa đến mức quá ngu.
“Phải. Nhưng nếu thực sự như thế, nương nương chỉ cần đổi một loại hương khác là được.”
Ta bình tĩnh đáp.
Quý phi híp mắt nhìn ta chăm chú, ánh mắt khó dò.
Một hồi lâu sau, nàng ta bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Bản lĩnh của ngươi không nhỏ. Nhưng nếu những thứ đó không thể vì ta mà dùng, ta cũng chẳng ngại hủy đi.”
Ta lập tức cúi rạp người, trán chạm đất:
“Nô tỳ trung thành tuyệt đối với nương nương.”
Ta dĩ nhiên sẽ “trung thành tuyệt đối” với nàng ta rồi —
Bởi vì ta tiến cung… vốn chính là để báo thù.
Mà ta tin, Tô Thục phi của nhà họ Tô, cũng mang cùng một nỗi căm hận ấy.
Tuy ta đã từng thể hiện lòng trung thành với nàng ta, nhưng Quý phi chưa bao giờ thực sự tin tưởng ta hoàn toàn.
Đặc biệt là sau khi có người bẩm báo: Tô Thục phi từng gặp Hoàng đế để xin người, thậm chí còn lén sai tiểu cung nữ đến tìm ta — thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, châm ngòi cho thùng thuốc nổ.
“Đồ vong ân bội nghĩa, nuôi không nổi thứ sói trắng mắt như ngươi!”