Tô Thanh Vân là cô nương từng khẳng khái nói rằng: “Ai cũng không gả, cả đời tự do tự tại.”
Từng khiến biết bao công tử quyền quý giẫm nát ngưỡng cửa nhà họ Tô mong cưới được nàng.
Vậy mà nay, nàng ta lại cam tâm vì một người… rửa tay nấu canh.
Ngay cả một đấng chí tôn, cũng khó tránh động lòng.
Vì thế, mỗi ngày, ta đều tỉ mỉ dựng lại từng lời nói từng hành động của Tô Thục phi, lối kể cực kỳ sống động mà thuật lại cho Quý phi nghe.
Hôm nay, ta lại kể:
“Tuy Hoàng thượng không trực tiếp gặp Thục phi, nhưng lúc nàng rời đi, ánh mắt ngài vẫn dõi theo bóng lưng nàng thật lâu.”
“Chỉ là… theo nô tỳ thấy, dù Thục phi xinh đẹp thật đấy, nhưng sao có thể sánh được với sự đoan trang quý phái của nương nương? Hoàng thượng chẳng qua là thấy mới mẻ mà thôi.”
“Ngay cả khi Hoàng thượng ăn món canh quế hoa của Thục phi, cũng chưa thể nói lên điều gì — có khi là vì…Hoàng thượng đói.”
Một lần lại một lần, kiên trì nhỏ giọt như tằm nhả tơ, cuối cùng cũng có hiệu quả.
Cho đến một hôm, Quý phi không thể nhịn nữa.
“Nương nương của ta cuối cùng cũng ngồi không yên rồi.”
Ta thầm nghĩ.
“Vì sao chàng lại đi gặp Thục phi?”
Nàng ta chất vấn Hoàng đế, giọng mang đầy u oán.
“Chẳng lẽ chàng… không còn yêu thiếp nữa sao?”
Hoàng đế, vốn đang dốc sức kháng cự cám dỗ, nay lại bị đẩy đến đường cùng, oán khí chất cao:
“Nàng đúng là vô lý hết chỗ nói. Trẫm bận bao nhiêu việc quốc gia đại sự, vẫn ngày ngày tranh thủ đến chỗ nàng, nàng còn chưa thấy đủ sao?”
“Vậy vì sao chàng lại ăn món canh quế hoa của nàng ta?”
Nước mắt Quý phi lưng tròng.
“Chàng đã nói… chàng chỉ ăn món thiếp nấu. Lần đầu thiếp nấu canh, tay còn bị bỏng… Chàng thề cả đời chỉ ăn món của thiếp.”
Hoàng đế tuy bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nắm tay nàng ta an ủi:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Trẫm đã từ chối nàng ấy không biết bao nhiêu lần rồi. Nàng cũng biết, Tô gia đại diện cho thanh lưu trong triều, trẫm không thể làm quá rõ ràng.”
“Thiếp mặc kệ!”
Nàng ta không chịu buông tha.
“Thiếp đã nhân nhượng để nàng ta tiến cung, chàng không được gặp nàng ta nữa!”
Hoàng đế trừng mắt nhìn nàng:
“Tô Thanh Vân là phi tử của trẫm, sao có thể không gặp? Trẫm đã vì nàng mà đối đầu cả đám văn thần. Nàng có biết ngoài kia dân chúng đồn đãi trẫm thế nào không?”
Quý phi cuối cùng cũng chùn bước, không dám chống đối trực diện nữa, đành mềm giọng:
“Chỉ vì thiếp quá yêu chàng… Thiếp sợ chàng không thương thiếp nữa, sợ chàng… bỏ thiếp.”
Hoàng đế ánh mắt dịu lại, ôm lấy nàng ta, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng:
“Nguyệt nhi, bao giờ nàng mới chịu sinh cho trẫm một hoàng tử? Chỉ cần có con, trẫm lập tức phong nó làm Thái tử.”
Sắc mặt Quý phi chợt trở nên không tự nhiên.
Nàng ta lập tức ra hiệu cho ta.
Ta hiểu ý, vội vã đi dâng canh.
Hoàng đế liếc ta, chau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sao ả vẫn còn trong cung?”
Quý phi cười nhạt:
“Thiếp quen dùng người rồi. Hơn nữa, A Sửu thân thế đáng thương, ở trong cung của thiếp còn có đường sống. Nếu bị đuổi đi, với bộ dạng này, chẳng phải sẽ bị người ta bắt nạt đến c.h.ế.t sao?”
Hoàng đế gật đầu cười:
“Nàng đó, vẫn là quá nhân hậu.”
Ta gắng nuốt trôi cơn buồn nôn, chậm rãi lui ra ngoài.
Tô Thanh Vân đột nhiên không còn ngày ngày đến trước điện Cần Chính nữa.
Mà Hoàng đế thì sau mỗi buổi lâm triều, đều đích thân đến Tây Nguyệt Cung.
Quý phi vì thế lại càng đắc ý.
“Muội muội Thanh Vân đúng là tính trẻ con, mới kiên trì được mấy ngày đã chịu thua rồi. Không biết có phải thân thể không khoẻ không, thiếp vẫn nên đi thăm nàng một chút.”
Nàng vừa đứng sau Hoàng đế vừa xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, giọng mềm mại như tơ lụa.
Thật ra nàng ta đang lo sợ — sợ Tô Thanh Vân có thai.