Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 12



12

Mị Ma cắm đầu chạy như điên, sau lưng loáng thoáng truyền đến tiếng quát:

 

“Đứng lại! Đừng chạy!”

 

Nàng lập tức trợn trắng mắt, quay đầu lại mắng lớn:

 

“Đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa được không?! Ngươi bảo đứng lại là ta đứng lại chắc? Ngươi tưởng ta có vấn đề thần kinh à?!”

 

Mỗi ngày đều nghe cái kiểu hét “đứng lại!” này, có ai thật sự… đứng lại bao giờ chưa?!

 

Mị Ma thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại bắt đầu đắc ý, nhìn chấm đen phía sau càng lúc càng nhỏ, nàng thầm nghĩ:

 

“Chạy nhanh tới tìm Thánh Nữ, nói rằng chuyện này… ta thật sự không làm được! Sau đó đổ vấy hết cho người khác vừa hợp lý, vừa tránh việc!”

 

Ngay lúc đang tính kế trong bụng, một giọng nữ bình tĩnh vang lên ngay bên cạnh:

 

“Ngươi là Mị Yên Liễu?”

 

Mị Yên Liễu sợ đến lảo đảo khựng bước một chút, sau đó quay phắt đầu lại:

 

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?!”

 

Người đeo mặt nạ đầu trâu, thoạt nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt, lúc này đang bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mị Yên Liễu. Trong ánh mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị, chân không ngừng chuyển động, vẫn bám sát không rời:

 

“Ta ngay từ đầu đã ở đây rồi.”

 

Bị đánh lừa!

 

Mị Yên Liễu giật mình, suýt bị bàn tay trắng trẻo kia bất ngờ chộp được, mồ hôi lạnh tuôn như suối. Nếu mà để tiểu nha đầu này bắt được thật, danh tiếng của nàng chắc chắn sẽ mất sạch!

 

“Sao ngươi lại nhanh như vậy?!” nàng thốt lên.

 

“Tập luyện từ nhỏ.” Vân Nhàn đáp lại tỉnh queo.

 

Hai người cứ một hỏi một đáp, miệng còn rảnh mà đối thoại khi vẫn đuổi bắt như điên:

“Tên kia té thảm vậy, ngươi chắc không cần quay lại xem?”

 

“Ta đang đuổi theo ngươi.”

 

“Tin ta đi, tiếp tục truy nữa ngươi chẳng được gì đâu.”

 

“Không thử sao biết được?”

 

Cứng đầu hết thuốc chữa. Rõ ràng nhanh như thế mà còn dây dưa mãi, Mị Yên Liễu không muốn tiếp tục đôi co nữa, nhanh tay móc ra một viên cầu phức tạp, vừa vận linh lực, quả cầu lập tức phát nổ. Một làn khói nhẹ mang theo ký hiệu của Ma giáo bay lên như diều gặp gió.

 

Nhưng…

 

Vân Nhàn chỉ nhúc nhích tay trái một chút. Linh lực nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy liền bị kiếm khí chặn lại chính xác, trên trời bỗng nhiên thay vào đó là một mảnh kiếm nhỏ bằng móng tay, không vỏ, tỏa ra khí lạnh sắc bén.

 

“Cái quái gì?! Ngươi mà cũng chặn được cái này?!” Mị Yên Liễu thật sự chấn động.

 

Vân Nhàn cũng hơi ngạc nhiên, liếc nhìn tay trái của mình rồi điềm nhiên nói:

“Đúng. Sợ chưa?”

Nam Cung Tư Uyển

 

“Sợ cái đầu ngươi!” Mị Yên Liễu cười lạnh. “Người Ma giáo chúng ta không biết sợ là gì!”

 

Vân Nhàn không nhả:

“Vậy ngươi thừa nhận là ngươi hút nguyên dương của con trai chưởng quầy Giang Tân Lâu, rồi ném hắn giữa đường là một trong năm Mị Ma?”

 

Mị Yên Liễu bắt đầu thấy có gì đó sai sai, nhưng vẫn cứng miệng:

“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ! Ta chính là Mị Yên Liễu đây, thì sao nào? Ngươi làm gì được ta?”

 

Vân Nhàn:

 

“…”

Sao tính cách của Mị Ma này khác xa với trong cốt truyện vậy trời…

 

Một người một ma tiếp tục rượt đuổi như giông bão, gió cuốn lá cây bay tơi bời, trên đường dân chúng phải tránh né, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.

 

Ở vùng này, đệ tử các tông môn vẫn luôn là người có thể diện lớn. Trước đây, Minh Quang đại sư ngồi thiền siêu độ, quanh thân hoa sen mọc lên; y tu trị bệnh, dân chúng xếp hàng đến tận ngoài thành; đến cả kiếm tu Túc Trì cũng xuất kiếm như thần, không dính giọt máu. Dù sao thì cũng chưa từng có cảnh tượng gà bay chó sủa thế này!

 

Nhưng rốt cuộc là ai mà gây ra trận thế lớn vậy? Hóa ra chỉ là… một Mị Ma?

 

Không thấy ngại à?!

 

Vân Nhàn đâu có quan tâm mặt mũi gì, nhìn trên mặt Mị Yên Liễu như thể sáng rực ba chữ “Một nghìn lượng”! Đã nói ra lời rồi, dù nàng có chạy đến đâu, cũng không thể buông tha!

 

Chết rồi! Thoát không nổi! Mị Yên Liễu kêu thầm trong lòng. Giữa đường nàng ta đột nhiên đổi hướng, vọt sang một ngả khác, chạy điên cuồng. Lúc Vân Nhàn gần như đã áp sát, kiếm khí chỉ cách cổ nàng ta một tấc, thì…

 

Một mùi hương kỳ lạ bất ngờ lan tỏa, dày đặc như tấm sa màu tím phủ lấy tầm mắt. Mị Yên Liễu mừng rỡ ngẩng đầu, thấy nhũ yến (một loại chim) bay lượn quanh, nàng gào lớn:

 

“Thánh nữ —— ta biết ngươi sẽ không bỏ mặc ta ——!”

 

Vân Nhàn lập tức khựng tay lại.

 

Trên không trung, một làn khói tím uốn lượn như rắn, ngân chuông khẽ vang, từ trong làn hương thơm ngào ngạt ấy, một cô gái kiều diễm nhẹ nhàng hạ xuống đất.

 

Mỹ lệ động lòng người. Gương mặt nàng nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, không hề trang điểm mà vẫn thu hút vô cùng. Rõ ràng chỉ đứng yên một chỗ, nhưng cả người toát lên khí chất mê hoặc kỳ lạ.

 

Thánh nữ Ma giáo Tức Mặc Xu. Tu vi Kim Đan tầng chín, chỉ cách Nguyên Anh một bước.

 

Nàng cuối cùng cũng xuất hiện.

 

Mị Yên Liễu “soạt” một tiếng, chui ngay ra sau lưng Tức Mặc Xu như cá chui vào khe đá. Vừa hớp vừa thở, cô ta lập tức hội ngộ với bốn tên Mị Ma còn lại, chỉ tay về phía trước, la lên:

 

“Chính là nó đó! Con nhỏ đó! Ta thấy nó dùng kiếm! Nó là kiếm tu đó!!”

 

Tức Mặc Xu cau mày, bực mình như bị muỗi đốt:

 

“La cái gì mà la? Ầm ĩ muốn chết. Không phải ta bảo ngươi chờ đấy, sẽ có người tới giúp ngươi sao?”

 

Mị Yên Liễu như muốn khóc:

 

“Đâu có ai tới giúp ta đâu! Ta bị nó rượt từ đầu tây sang đầu đông! Gây chuyện lớn như thế, cả thành đều thấy. Ai mà muốn giúp thì đã nhảy vào từ lâu rồi!”

 

Tức Mặc Xu híp mắt nhìn Vân Nhàn, biểu cảm ngày càng nghiêm trọng.

 

“Có gì đó… sai sai.”

 

Ngay lúc này, Kiều Linh San và Phong Diệp cũng chạy tới, thở như bò kéo xe, mồ hôi ướt cả áo. Mới ngẩng đầu lên một cái, cả hai đồng loạt cụp mắt xuống như thấy… thứ gì không nên thấy.

 

“Cái ma nữ kia… sao không chịu mặc đàng hoàng hả trời…”

 

Nói thật chứ, nếu hai người này cố gắng chạy thêm một chút nữa, còn có thể thấy cảnh càng không mặc đàng hoàng hơn… vì cái tên ngưu yêu phía sau cũng đang lẽo đẽo theo.

 

Vân Nhàn chẳng sợ gì, ngược lại còn tò mò nhìn chằm chằm Tức Mặc Xu. Cái nhìn khiến Thánh nữ Ma giáo… bắt đầu thấy có chút mất tự nhiên.

 

“Ê, ngươi kia. Phải, ngươi đó, cái đứa mang mặt nạ đầu trâu bên phải. Ngươi.”

 

“Có chuyện gì?” Vân Nhàn hỏi.

 

Tức Mặc Xu khoanh tay, hỏi thẳng:

 

“Nói cho ta biết, Trọng Trường Nghiêu đang ở đâu?”

 

“???” Vân Nhàn đơ nhẹ. “Mấy người… gặp hắn rồi à?”

 

“Cái gì mà ‘gặp rồi’? Bộ ngươi biết tên đó à?” Tức Mặc Xu lập tức áp sát, giơ tay ra định lột mặt nạ của Vân Nhàn: “Nói!”

 

Vân Nhàn nhẹ nhàng né tránh, bình thản trả lời:

 

“Ta chỉ thấy hắn ở Huyền Bảo Các thôi.”

 

Tức Mặc Xu nhíu mày, nhìn chăm chú như muốn đoán tâm can, nhưng không thấy gì đặc biệt. Mặt dần dần lạnh như nước đá.

 

Ma giáo đứng phía sau thì toát mồ hôi lạnh. Ai cũng biết Thánh nữ của họ tính tình khó lường không vừa ý là xử luôn. Nhìn thấy sắc mặt đó, ai cũng sợ Vân Nhàn ăn đòn tới nơi.

 

Ngay lúc không khí đang căng như dây đàn, Kiều Linh San cuối cùng cũng lấy lại hơi thở, cất cao chính nghĩa:

 

“Các ngươi! Các ngươi hút sạch nguyên dương của người ta! Giờ hắn nằm liệt một chỗ sống c.h.ế.t chưa rõ, quá đáng thật sự!”

 

Tức Mặc Xu nhướng mày, quay đầu cười như hoa xuân nở:

 

“Bọn ta là người Ma giáo mà~” Nụ cười xinh đến chói mắt, nhưng lại mang mùi nguy hiểm rõ ràng.

 

Kiều Linh San hơi khựng, nhưng vẫn gồng mình chính nghĩa:

 

“Là người Ma giáo thì cũng không thể vô cớ hại mạng người được!”

 

Tức Mặc Xu bĩu môi, giọng càng lúc càng lười để ý:

 

“Ngươi là Ma giáo hay ta là Ma giáo? Ngươi định dạy ta sống à?”

“Hắn mà không đi tìm đường chết, thần tiên cũng hại hắn sao được. Tự làm tự chịu. Chết đáng.”

 

Phong Diệp run rẩy chen vào:

 

“Cũng… cũng không nên nói chuyện kiểu đó chứ…”

 

Tức Mặc Xu liếc qua:

 

“Im.”

 

Phong Diệp: “.”

Đúng là lời chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đè c.h.ế.t tươi.

 

Tức Mặc Xu lạnh lùng tuyên bố:

 

“Không tìm được Trọng Trường Nghiêu, mấy người các ngươi cũng chẳng còn giá trị gì.”

“Người đâu! Lôi hết ra bờ sông, quăng xuống làm mồi cá!”

 

Phía sau lập tức có người đáp khẽ:

 

“Rõ.”

 

Ngay lúc ấy, tên ngưu yêu đi theo sau bất ngờ mở miệng can ngăn:

 

“Thánh nữ, xin người bớt giận. Không cần phải truy cùng diệt tận như thế.”

 

Tức Mặc Xu nghiêng đầu nhìn hắn, giọng lười biếng:

 

“Ồ? Vì sao?”

 

Ngưu yêu trịnh trọng nói:

 

“Bởi vì… người mang mặt nạ đầu trâu ấy, nhìn là biết… tính cách không đến nỗi tệ.”

 

“……”

Tức Mặc Xu vừa mới hạ hỏa, nghe xong câu kia lại muốn nổi điên. Cô nén không được mắng:

 

“Cút ngay, mấy đứa não bò này mang quần vào rồi lăn hết đi!!”

 

Đám Ma giáo đệ tử với ngoại hình quái lạ liền như sói đói vây lại sát rạt, khí thế hầm hầm. Vân Nhàn thì lúc này cánh tay trái lại đột nhiên co giật đau nhói như bị chuột rút, vừa định rút kiếm thì…

 

Soạt!

Một tiếng kiếm ngân vang vọng từ chân trời truyền đến!

 

Tầng mây nơi xa như bị xé toạc, một bóng dáng thanh mảnh mang kiếm sau lưng cuốn theo gió lốc lao đến như thần tiên giáng trần.

 

Tức Mặc Xu nhướng mày, hừ lạnh:

 

“Lại là kiếm tu! Hôm nay đúng là vận chó ngáp trúng ruồi.”

 

Vân Nhàn lại chẳng hiểu mô tê gì:

“Gì? Ai vậy?”

 

Tức Mặc Xu: “???”

 

Người kia đáp xuống nhẹ nhàng như tuyết, lông mi còn vương chút sương lạnh, ánh mắt cụp xuống, toàn thân là bạch y không nhiễm bụi trần. Không có chút khí chất phàm nhân, nhìn như bước ra từ tranh thủy mặc.

 

Điểm duy nhất có màu trên người hắn là thanh kiếm sau lưng, chuôi kiếm cắm một đoá hoa nhỏ màu lam băng, cánh mỏng như sương, nhụy hoa vàng nhạt rung rinh, khiến người nhìn thấy tự dưng thấy lạnh mà đẹp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không chỉ đẹp trai theo kiểu tuấn, mà là kiểu khiến người ta muốn gọi “tiên sinh” ngay lập tức. Mặt đẹp, tóc đen, khí chất ngạo nghễ như trăng sương, không dính chút bụi trần nào.

 

Ngay cả Vân Nhàn người không mê trai đẹp cũng phải nhìn thêm mấy lần.

 

Rõ ràng là cùng cấp nghèo, nhưng một bên là người đẹp kiếm tu thần tiên, bên kia là nghèo rớt xác ma, cảm giác nó khác liền ngay!

 

Kiều Linh San nén kích động, lí nhí gọi:

 

“Túc Trì đại sư huynh!!”

 

“Hả?” Vân Nhàn ngơ ngác: “Đây là Túc Trì hả? Quả đúng như lời đồn!”

 

“Mà… sao hắn lại tới đây?”

 

Tức Mặc Xu giận đến nghiến răng:

 

“Câu đó phải để ta hỏi ngươi mới đúng! Các ngươi kiếm tu ngoài sáng một kiểu, sau lưng lại chuyên đi chọc phá!”

 

Vân Nhàn khó hiểu thật sự:

 

“Bộ ngươi có thù gì sâu nặng với kiếm tu bọn ta hả??”

“Mà ta có muốn chọc phá ai cũng đâu cần lén lút?!”

 

Lúc này, đại mỹ nam Túc Trì đã hạ xuống, không nói không rằng, khí thế như kiếm lạnh quét mọi người lùi ra. Ánh mắt hắn dừng lại trên người Vân Nhàn, người đang lem nhem như bị lăn 3 vòng dưới cống.

 

Hắn mở miệng, giọng điềm đạm:

 

“Vân Nhàn?”

 

Ngữ khí rất nhẹ, giống như đang xác nhận. Mà giọng nói đó… lại trầm thấp hơn tưởng tượng của nàng.

 

Vân Nhàn gật đầu, hắn lại hỏi:

 

“Không lo tu luyện, chạy đến đây làm gì?”

 

Một câu kiểu này, người khác nói ra thì dễ bị hiểu lầm là đang “dạy đời”, nhưng hắn nói lại… giống thật sự chỉ là muốn biết “tới đây chơi à?”

 

Vân Nhàn thành thật trả lời:

 

“Bắt Mị Ma.”

 

“Mị Ma?” Túc Trì liếc về phía ngưu yêu ở đằng kia: “Là cái này?”

 

Ngưu yêu vốn đang đứng ngoan, bị chỉ mặt liền tái xanh:

 

“Gì liên quan đến ta???”

 

“Không phải hả…” Túc Trì lại nhìn về phía con nhện tám chân sau lưng Tức Mặc Xu. “Vậy là cái này?”

 

Nhện tinh đang đứng yên bị gió thổi phất phới, tám chân rung rung, sốc nặng:

 

“???”

 

Mị Yên Liễu rốt cuộc chịu không nổi, cảm thấy nhục đến tận óc:

 

“Ê! Nhìn thế nào cũng là ta chứ?! Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo leo cây chứ?!”

 

Túc Trì chớp mắt, nghiêm túc:

“Heo… không leo được cây.”

 

Câu trả lời nghiêm túc đến độ khiến ai cũng đứng hình. Hắn không thấy xấu hổ, cũng không giải thích gì thêm. Thay vào đó, hắn rút kiếm, nghiêng đầu nói với Vân Nhàn:

 

“Ngươi trở về. Ta bắt.”

 

Từ đầu đến cuối, Túc Trì chẳng hề biến sắc. Khuôn mặt lạnh nhạt, như tạc từ băng tuyết, không lộ ra chút sát ý nhưng lại khiến người ta rét run.

 

Mị Yên Liễu nín thở.

Tức Mặc Xu cũng không dám lên tiếng.

 

Thấy tình thế như lửa sắp bùng, Vân Nhàn vội bước ra, giơ tay ngăn lại:

 

“Khoan đã! Đại sư huynh, không cần ra tay. Việc này ta tự giải quyết được.”

 

Túc Trì nghiêng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu như vực thẳm. Hắn không nói lời nào, nhưng vẫn thu kiếm về. Gió lướt qua hàng mi dài của hắn, lạnh lẽo như sương sớm giữa trời tuyết.

 

Nghe đến danh tiếng “Một kiếm phong hầu, m.á.u không dính vạt áo” của Túc Trì, đám Mị Ma sau lưng Tức Mặc Xu vốn đã sợ hãi, lúc này càng thêm kinh hồn bạt vía, hét lên:

 

“Đừng g.i.ế.c ta!”

“Thánh nữ cứu mạng!”

“Ta chỉ g.i.ế.c vài tên nam nhân thôi mà, tội gì to tát đâu?!”

 

Tức Mặc Xu liếc mắt, sắc mặt tối sầm, thản nhiên phun ra một câu:

 

“Ồn ào cái gì mà ồn ào!”

 

Nàng vốn lạnh lùng kiêu ngạo, xưa nay không để ai vào mắt. Giờ thấy thuộc hạ mình bị coi như rác rưởi, lại bị người ta bàn ra tán vào trước mặt mình, lửa giận trong lòng cũng bùng lên. Ngón tay nàng khẽ động, một làn khói tím lượn lờ như mộng như ảo bốc lên, chỉ trong thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ quảng trường.

 

Mọi người không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, m.á.u tanh dâng lên cổ họng. Tức Mặc Xu nhếch môi, lạnh giọng:

 

“Tất cả câm miệng! Ta đã nói sẽ không để các ngươi chết, thì các ngươi sẽ không chết.”

 

Kiếm của Túc Trì khẽ chạm đất. Một luồng cuồng phong bùng lên cuốn sạch sương khói, mọi thứ trở nên thanh tĩnh trong nháy mắt.

 

Bầu không khí lập tức căng như dây đàn, chỉ chực một lời không hợp liền phát sinh đại chiến.

 

Phía Kiếm Các đứng một bên, ba người ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Ban đầu, Vân Nhàn chỉ định đưa Mị Yên Liễu về Giang Tân Lâu để chuộc lại nguyên dương cho con trai chưởng quầy, thuận tiện lãnh tiền thưởng rèn kiếm. Nào ngờ chưa gặp được Trọng Trường Nghiêu thì lại đụng phải Tức Mặc Xu. Đã vậy, Túc Trì còn từ đâu hiện thân, khiến sự việc leo thang không ngờ.

 

Giờ đây, hai bên giằng co, kiếm khí chực tuôn, sát cơ tràn ngập.

 

Kiều Linh San ghé sát Vân Nhàn, thì thầm:

 

“Đại sư huynh có nói là muốn g.i.ế.c người đâu…”

 

Vân Nhàn liếc nàng, nhếch môi:

 

“Nhưng muội nhớ lời đồn không? ‘Một kiếm phong hầu, m.á.u không vấy áo’. Câu đó nghe thôi cũng đủ khiến người ta khiếp đảm.”

 

Phong Diệp nhỏ giọng tiếp lời:

 

“Vả lại… đại sư huynh cũng không giải thích gì…”

 

Vân Nhàn quay sang, trừng mắt:

 

“Ai cho phép ngươi gọi huynh ấy là đại sư huynh?”

 

Kiều Linh San: “Vậy giờ gọi là gì?”

 

Vân Nhàn vỗ nhẹ tay nàng, cười như gió xuân:

 

“Gọi ta.”

 

Đúng lúc đó, Mị Yên Liễu còn đang run như cầy sấy, bỗng thấy nữ nhân đeo mặt nạ đầu trâu quay sang làm mặt quỷ với mình, rõ ràng ra hiệu: Chạy mau!

Cô ta ngớ người nửa khắc, rồi bỗng ngộ ra chần chờ gì nữa?

Xoay người bỏ chạy!

 

Một loạt Mị Ma phía sau cũng theo sau như gió cuốn, trong chớp mắt tẩu tán sạch trơn khỏi quảng trường.

 

Gió nhẹ lướt qua, để lại bãi đất trống và… một khoảnh khắc vô cùng xấu hổ.

 

Vân Nhàn đứng thẳng người, chỉnh lại vạt áo, thong thả nói:

 

“À, chạy rồi. Nhưng hôm nay, ta nhất định phải đuổi đến cùng!”

 

 

Kiều Linh San và Phong Diệp theo sát phía sau, vừa chạy vừa thở hổn hển:

 

“Đứng lại! Đừng chạy nữa!”

 

Mọi người còn lại chỉ biết trơ mắt nhìn, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

 

“……Chưa kịp đánh đã tan hàng rồi?”

 

Tức Mặc Xu còn đang chần chừ thì Túc Trì đã thu kiếm, thân hình hoá thành một luồng sáng, bay thẳng về chân trời.

 

 

Quả đúng như đạo lý tu hành: việc gì lo lắng nhất, thì chắc chắn sẽ xảy ra.

 

Mị Ma tuy nhanh, nhưng Vân Nhàn còn nhanh hơn. Từ nhỏ đã luyện kiếm lấy tốc độ làm gốc, đừng nói chạy, nàng muốn bay cũng được.

Kiều Linh San theo sau, nhìn thấy Mị Ma có ý định lột y phục biến hình, cuối cùng mới yên tâm thở phào:

 

“Quả nhiên là vậy…”

 

Nhưng Vân Nhàn còn không cho các nàng cơ hội cởi đồ, một đường đuổi từ Đông thành đến Tây thành, thu hút vô số ánh mắt. Cuối cùng, nàng ép toàn bộ Mị Ma vào tửu lâu, đánh gục từng kẻ một.

 

Ma tộc không như Nhân tộc, lại càng không biết giữ thể diện. Trong lúc bị đuổi, bày đủ trò bẩn, khiến hiện trường rối ren khó tả thành lời. Đúng là một mảnh hỗn loạn, phong bình bị hại.

 

 

Khi áp giải đám Mị Ma vừa khóc vừa rên quay về Giang Tân Lâu, người đi đường xôn xao cả phố:

 

“Đệ tử môn phái nào mà giỏi dữ vậy? Quậy từ sáng tới giờ.”

 

“Thiệt đó! Không ai ngăn nổi.”

 

“Trời đất ơi, đánh nhau còn không cho người ta chạy…”

 

“Tặc tặc, nhìn mà xót giùm tụi Mị Ma…”

 

Kiều Linh San mặt đã dày thêm mấy phần, dưới mặt nạ chỉ hơi đỏ chút, coi như không có gì.

 

 

Vân Nhàn vỗ tay, dặn:

 

“Đừng khóc nữa. Ta biết các ngươi đang giả bộ, nhưng mà không cho về nguyên vẹn được đâu.

Còn sống là may rồi.”

 

Đám Mị Ma nghe thế, tiếng khóc lập tức nhỏ đi.

 

Chưởng quầy Giang Tân Lâu nghe tiếng, vội vã chạy ra, thấy năm Mị Ma nằm rạp trước cửa, khóc như mưa. Ông ta suýt ngất:

 

“A… cái này…”

 

 

Trên lầu hai tửu lâu.

 

Liễu Hồn nhấp rượu, ánh mắt như cười như không:

 

“Ngươi nói xem, có phải là nữ tử sáng nay ngươi chê là hỗn láo đó không?”

 

Liễu Thế cau mày, liếc xuống:

 

“Là nàng. Mới đó mà thật sự bắt được Mị Ma? Một nữ tử… thật mất thể diện.”

 

Liễu Hồn cười:

 

“Đeo mặt nạ rồi thì ai biết là ai, còn sợ mất mặt gì?

Nhưng mà… nàng rốt cuộc là đệ tử tông môn nào?

Nếu ta là chưởng môn, có người như vậy trong môn, thật đúng là… mất hết thanh danh.”

 

Liễu Thế vừa định đáp lời thì…

 

Dưới kia, chưởng quầy vừa trao 250 lượng bạc, còn chưa kịp cảm tạ, thì nữ nhân đầu trâu đã ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu…

 

Tiếng hô vang dội như sấm:

 

“Không cần cảm ơn! Trừ gian diệt ác, ta – Đao Tông đệ tử, đạo nghĩa không thể chối từ!”

 

Liễu Thế: “???”

 

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com