Dưới màn đàm phán dai như đỉa đói của Vân Nhàn, cuối cùng chưởng quầy cũng chịu khuất phục, cắn răng chốt giá 1.000 lượng.
Theo thỏa thuận:
Trước tiên tạm ứng 750 lượng
Nếu có thể bắt được Mị Ma và báo cáo kết quả rõ ràng, thì sẽ thanh toán 250 lượng còn lại
Mà lúc hai người rời đi, nhìn sắc mặt chưởng quầy đen như đáy nồi, chắc chắn con số kia cũng là có ẩn tình đau lòng khó nói.
Vân Nhàn và Kiều Linh San mang theo 750 lượng bạc trở về phủ, lòng phơi phới như vừa nhặt được kho báu.
Về đến nơi, chỉ thấy Phong Diệp vẫn còn ngủ say như chết, chẳng khác nào bị trúng mê dược.
Hắn đúng là người có tâm lý siêu cấp vững vàng:
Hôm qua vừa mới đến, còn than vãn chê nơi này bẩn không chịu nổi, không thèm bước chân ra ngoài nửa bước.
Thế mà hôm nay, lại đang nằm co ro trên ghế dài đầy bụi, ôm đàn ngủ say đến mức gió mưa cuồng loạn, chỉ thiếu mỗi chuyện… chảy nước miếng ra gối.
Trong nhà chỉ có hai gian phòng nhỏ. Kiều Linh San nhất quyết không chịu ngủ chung giường với Vân Nhàn, vì thế… chỉ có thể ủy khuất Phong Diệp bị đẩy ra ghế dài.
Vân Nhàn chẳng có tí xíu thương tiếc nào, bước tới xách cổ áo hắn dựng dậy, miệng quát như sấm nổ bên tai:
“Dậy mau!”
Phong Diệp giật mình bật dậy như bị quỷ ám:
“Cái gì gì gì?!”
“Bọn ta vừa nhận một nhiệm vụ treo giải thưởng.” Vân Nhàn nói thẳng vào vấn đề. “Có thể lát nữa sẽ cần đến ngươi.”
“Treo giải thưởng á?” Phong Diệp vẫn còn mơ màng. “Chẳng phải chúng ta đâu có thiếu tiền? Có chuyện gì mà cần tới tiền?”
…
Nhìn cái bộ mặt mơ hồ của hắn, ai mà không muốn đấm?!
Phải biết, trong bí cảnh, thứ quý nhất là linh thạch, không phải vàng bạc gì. Linh thạch hấp thu linh khí trời đất, giúp tu luyện tăng tốc, còn vàng bạc? Ở trong bí cảnh chỉ là… sắt vụn ve chai!
Tuy nhiên, người ta vẫn dùng vàng bạc đổi linh thạch vì linh thạch cực kỳ quý hiếm, nhất là loại linh khí tinh thuần, dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng khổ nỗi bây giờ họ đến tiền cũng chẳng có. Đừng nói linh thạch, đến mua cơm còn phải ngó ví trước!
Phong Diệp đúng là đi chơi chứ không phải đi hành sự, toàn bộ tài sản trên người có vỏn vẹn… 500 lượng.
Kiều Linh San trước kia chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì thiếu tiền mà đau đầu, giờ cũng phải bắt đầu tính toán chi ly. Phải mua Tích Cốc Đan, dược liệu, phí bảo dưỡng kiếm cho đại chiến, còn phải thuê chú kiếm sư tế phùng ma nhận…
Tính tới tính lui, nhiệm vụ bắt Mị Ma được trả 1.000 lượng cũng chẳng đủ. Nếu muốn vừa đủ dùng, ít nhất phải có thêm 1.000 lượng nữa, mới dám mơ sống sót bước vào bí cảnh.
Quả thật nghèo đến phát điên.
Nhất là cái đám chú kiếm sư, c.h.é.m giá như bổ củi. Khó trách kiếm tu bây giờ đua nhau chuyển nghề, vì nghề này đúng là nuôi không nổi!
⸻
Lúc này, tay trái của Vân Nhàn lại đau âm ỉ, nhức buốt lan tỏa khiến cô cau mày, nhưng vẫn im lặng chịu đựng. Đợi cơn đau lắng xuống, cô chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ:
“Đi. Tới Liễu Thanh phố xem thử.”
⸻
Liễu Thanh phố hay còn gọi là xóm cô đầu, thật đúng là náo nhiệt đến phi phàm.
Khắp nơi đều là lầu xanh, tửu quán, tiếng đàn ca nhộn nhịp, người qua kẻ lại, rộn ràng không kém gì lễ hội. Vân Nhàn đi trước, đeo mặt nạ, vừa quan sát vừa thở dài:
“Cái quy mô này, cũng coi như… hoành tráng quá rồi.”
Bên trái là thanh lâu với tiếng ca múa rộn ràng.
Bên phải thì chia ra vô số nam phong quán nghe tên là biết nơi tiếp khách nữ.
Ở cửa có vài thiếu niên Yêu tộc, đôi mắt trong suốt long lanh, lông mi cong cong. Có một con hồ yêu… cái đuôi thế mà bị cụt.
Cách đó không xa là mấy tên tráng sĩ đô con, cơ bắp bóng loáng, dáng người cực chuẩn.
Mỗi người đều đẹp trai theo phong cách… hổ báo, nhưng không hiểu vì sao, cả khu vẫn phảng phất mùi… mồ hôi nồng nặc.
Nữ tu thật sự thích kiểu này sao? Vân Nhàn cảm thấy thế giới thật quá kỳ quái.
Cô vẫn chuộng tuấn tú nhã nhặn, có phong độ thư sinh hơn. Nhưng mà… ánh mắt vừa quét qua đã thấy ngay một phú bà khí thế bức người, đang rút linh thạch nhét vào lưng quần một anh tráng hán trước mặt.
Tên tráng hán kia còn làm bộ e lệ, ra vẻ chống cự, miệng thì hét:
“Phu nhân, thật là xấu quá đi!”
…
Vân Nhàn: “…………”
Thế giới bao la, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra…
Phong Diệp thì đang gắng gượng đọc từng tấm bảng hiệu treo ngoài quán, vừa nhìn vừa thì thầm dịch lại:
“Cái này phục vụ nữ tu sĩ… cái kia thì dành cho nam tu… cái bên trái là chuyên cho nữ tu… À, đều có quyền chọn khách, vô duyên xin đừng cưỡng ép… Dám gây chuyện thì cỏ trên mộ cao năm trượng rồi nhé… Ặc.”
Kiều Linh San không nói gì, chỉ cắm cúi bước thật nhanh về phía trước, như thể sợ bị ai nhận ra.
Vân Nhàn liếc nhìn thấy tai nàng đỏ bừng, nghĩ thầm:
“Quả nhiên, hài tử da mặt vẫn còn mỏng quá… Với dạng này thì sao xông pha đại chiến cho nổi? Xem ra, nhận nhiệm vụ này là đúng rồi.”
Ba người hòa vào dòng người tấp nập giữa xóm Liễu Thanh, chuẩn bị tìm người bị hại, hỏi chút tình hình xem sao.
Giữa lúc người đông như hội, chợt từ đằng xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, theo sau là một cỗ xe ngựa xa hoa đến chói mắt, viền vàng lấp lánh, tua bạc rủ xuống, chầm chậm đi tới rồi lại rẽ vào lối khác, tựa như ngạo nghễ khoe của giữa chợ.
Trên xe treo một tấm huy chương linh thảo viền vàng, rủ rèm theo gió mà vẫn lặng như có pháp lực.
Vân Nhàn bỗng nhiên có linh cảm xấu người ngồi trong xe… tám chín phần là Tiết Linh Tú, nam tử ăn mặc như củ hành tây kia, đệ tử của Diệu Thủ Môn ở Nam Giới.
Đường có thể đi bộ được, vậy mà hắn nhất định phải ngồi xe khoe mẽ, thật sự khiến người ta phẫn nộ đến muốn đ.ấ.m vào mặt. Có kẻ chịu không nổi lẩm bẩm:
“Cái tên Tiết Linh Tú này đúng là thích khoe của quá đáng…”
Vân Nhàn thoáng nhíu mày cái tên này, nàng vừa mới nghe qua không lâu.
Ra là, người bỏ ra mười vạn lượng để mua cái đầu của Liễu Thế, chính là tên y tu này?
Vậy là giữa hắn và Liễu Thế có ân oán gì đó?
Gió khẽ lay động, vô tình vén nhẹ tấm rèm cửa xe, và ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Vân Nhàn lập tức bắt được một cái bóng quen thuộc Trọng Trường Nghiêu.
Chỉ thoáng nhìn lướt qua, nhưng nàng chắc chắn không nhìn nhầm. Tuy chỉ là sườn mặt mơ hồ, hơi lạnh và nghiêm nghị, nhưng nàng đã nhận ra.
Quả nhiên hắn đã tới.
Nhưng mà… hắn và Nam Giới có quan hệ gì? Chẳng lẽ cũng là do cái gọi là “quân tử chi khí” của hắn mà được người ta trọng dụng?
“Vân Nhàn, tỷ đang nhìn gì vậy?” Kiều Linh San nghi ngờ hỏi, rồi nhanh chóng rời mắt khỏi mấy gian kỹ quán hoa lệ đỏ chói xung quanh.
“Nhiều nơi như vậy, làm sao biết đám Mị Ma kia trốn ở đâu…”
Chưa kịp nói hết câu, phía trước bỗng vang lên một tiếng rầm trầm đục, mọi người thoáng giật mình không ai hoảng hốt, cũng chẳng bu lại, chỉ thản nhiên né sang một bên, như thể quá quen thuộc với chuyện này rồi.
Thì ra là… lại có người bị ném ra ngoài đường.
Ở cái phố này, ngày nào chẳng có người bị đánh lăn ra đường? Kỹ nghệ không bằng người, thua thì bị quẳng ra ngoài là chuyện quá bình thường. Vận tốt thì có bạn tới đỡ, xui xẻo thì tự mình lết dậy, miễn không c.h.ế.t là được.
Nhưng Vân Nhàn cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức tiến lên xem kỹ.
Nam tu bị ném ra, mặt trắng như tờ giấy, tinh thần tiều tụy, cả người giống như ngọn đèn cạn dầu, sắp lụi tắt.
Kỳ lạ là trên người hắn hoàn toàn không có ngoại thương.
Nhưng cơ thể mềm oặt như bùn, giống như bị cán nát.
Vân Nhàn nghiêm mặt lại, nói chắc nịch:
“Là do Mị Ma gây ra. Nhìn đi, giống hệt như lời chưởng quầy nói như thể bị xe ngựa nghiền qua vậy.”
Phong Diệp nhìn thấy trên mặt người kia hằn rõ một vết bánh xe sâu hoắm, không khỏi rùng mình:
Nam Cung Tư Uyển
“Vân Nhàn, hắn hình như thật sự bị xe nghiền qua.”
Kiều Linh San cũng cau mày nói:
“Chắc là chiếc xe ngựa vừa mới chạy qua đấy.”
Vân Nhàn: “……”
Mấy người nhà giàu này rốt cuộc là muốn nghịch thiên tới mức nào?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba người vội nhét cho hắn một viên “viên sâm đan”, coi như kéo hắn khỏi Quỷ Môn Quan. Sau đó cũng thiện tâm mà dìu hắn từ giữa đường lết ra ven đường, chờ người thân hoặc bằng hữu nào đó tới… thu người.
Vân Nhàn lúc này thì trầm ngâm.
Trọng Trường Nghiêu vẫn xuất hiện.
Điều này chứng minh rằng, dù mọi chuyện có lệch đi ít nhiều, thì cốt truyện tổng thể của thế giới này vẫn đang đi theo hướng cũ.
Mà Vân Nhàn để tâm đến vụ Mị Ma, không chỉ bởi vì hiện tại đói đến không có tiền ăn cơm, mà còn vì nàng muốn biết mình có còn gặp lại Trọng Trường Nghiêu hay không. Để rồi xem hắn sẽ giải thích chuyện cũ với Tức Mặc Xu thế nào.
Rõ ràng, Mị Ma là thuộc hạ thân tín nhất của Tức Mặc Xu, vậy mà sau cùng lại giải độc cho Trọng Trường Nghiêu trong bí cảnh, còn truyền hết công lực một đời giúp hắn đột phá tu vi, thẳng tiến Nguyên Anh kỳ.
Từ đó về sau, trong lòng Trọng Trường Nghiêu, nàng ta gần như trở thành “bạch nguyệt quang” ánh trăng sáng mãi mãi không chạm tới.
Vân Nhàn nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi Tức Mặc Xu làm sao mà chịu nổi?
Ngay cả nếu không nói từ góc độ tình cảm nam nữ, thì việc một thuộc hạ thân cận quay lưng lại với mình để nâng người ngoài lên cũng là chuyện khiến người ta nghẹn họng tức chết!
“Tay chân thân tín lại quay sang giúp kẻ khác, còn nâng hắn lên Nguyên Anh… thì là cái lý gì chứ?!”
Chưa kịp nghĩ xong chuyện đó, thì lại có chuyện khác tới làm phiền.
Phía bên kia phố Liễu Thanh là sòng bạc lớn nhất Chúng Thành, hôm nay lại đúng dịp đặc biệt. Một trận cá cược lớn đang bắt đầu. Phiên giao dịch đầu tiên, náo nhiệt đến mức người người chen chúc, hò hét điếc tai.
Trong tiếng ồn ào, Vân Nhàn nhạy bén bắt được vài câu mấu chốt:
“Ngươi ngu à, còn đi cược Nam Giới? Bên đó toàn là y tu, ngươi nhìn cái tên Tiết Linh Tú hôm nay kìa… Có nhặt được cái gì cũng chẳng biết đường mà nhặt!”
“Muốn cược thì cược Tây Giới đi, bên đó còn đáng tin chút.”
“Đáng tin cái đầu ngươi! Muốn cược Tây Giới chẳng bằng cược Đông Giới, đám hòa thượng kia lợi hại thì có lợi hại, nhưng đánh một cái thua một cái, cứ bị người ta dắt mũi mãi, lại còn xuống tay nhẹ như vỗ muỗi, đánh kiểu đó đòi thắng ai?”
“Thế sao ngươi không cược Đông Giới đi?”
“Ngươi nghĩ đầu óc ta có bệnh chắc? Ném tiền xuống lỗ nước cống còn đỡ xót hơn!”
Vân Nhàn: “……”
Kiều Linh San: “……”
Phong Diệp tức muốn học m.á.u nhưng không dám cãi lại:
“Cũng… cũng không đến mức kém cỏi như thế đâu chứ……”
Xem ra, ấn tượng của dân chúng Chúng Thành đối với Đông Giới giờ đây chỉ gói gọn trong mấy từ: “yếu đuối, bất lực, như gà con”.
Không cần nhìn bảng cược cũng biết Đông Giới có tỷ lệ cược thấp nhất, còn Bắc Giới thì cao ngất ngưởng.
Cũng đúng thôi. Lần trước Bắc Giới ra trận thì ngang ngửa nghiền ép toàn trường, còn Đông Giới… ừm, đúng là không dám nhìn!
Trận đại chiến này còn tới bảy ngày nữa mới bắt đầu, thời gian này không chỉ để các đệ tử tham chiến chuẩn bị, mà có lẽ còn là để những người ngoài cuộc như dân chúng hay người chơi cược ngẫm nghĩ, cân nhắc lựa chọn của mình.
Cũng phải thôi, phải quan sát kỹ càng thực lực của các môn phái, rồi mới dám đặt cược chứ?
Không nghi ngờ gì, hiện tại nổi bật nhất chính là hai dạng phái tu luyện đao tu và y tu. Chỉ có điều:
Đao tu thì mạnh mẽ áp đảo,
Y tu thì… dựa vào tiền, một đằng là cường quyền, một đằng là kim ngân!
Ba người lại ngồi xổm ở một góc tường nghe ngóng thêm một lúc. Quả nhiên, hẻm nhỏ bên đường chính là nơi “mỏ tin tức” tốt nhất.
Phía sau họ là một thanh lâu, cửa sổ mở hé, bên trong đang bàn tán về Kiếm Các và vị sư huynh thần bí Túc Trì, cái tên đã được nhắc tới không biết bao nhiêu lần.
“Túc Trì vẫn chưa đến sao? Lần trước ta tình cờ gặp hắn ở Tây Bắc rừng rậm, lúc đang trừ yêu chỉ liếc một cái thôi mà ta thề, cả đời này chưa từng gặp ai đẹp đến vậy!”
“Nghe nói lần này hắn sẽ đại diện Kiếm Các ra trận. Chủ sòng cá cược hình như ôm hy vọng rất lớn, dám đặt 500 lượng bạc vào Đông Giới thắng. Trời ơi, lần trước Đông Giới còn bị đánh cho thảm như vậy cơ mà…”
“Ta hiểu được tâm tư của bà chủ. Người có thể xuất thân từ môn phái như thế, ắt hẳn môn phái đó không tầm thường.”
“Đúng đúng. Chỉ cần nghe cái tên ‘Kiếm Các’, chẳng phải lập tức có cảm giác thanh cao, chính trực, ghét ác như kẻ thù, gió mát trăng trong đó sao?”
“Chuẩn! Còn nữa, ta nghe nói Túc Trì lạnh như sương tuyết, không gần nữ sắc, trong lòng chỉ có kiếm, đến giờ vẫn chưa ‘chín’ đâu nha~”
Vừa nghe tới đây, chủ đề đã bắt đầu vượt mức phù hợp với trẻ em, Kiều Linh San ho khan hai tiếng cảnh báo, trong nháy mắt, cửa sổ đóng “phanh” một tiếng, chặt như niêm phong bí mật quốc gia.
Kiều Linh San cau mày, quay sang nhìn Vân Nhàn. Vân Nhàn cũng vẻ mặt nghiêm túc, nhìn lại nàng.
Hai người nhìn nhau trong lòng đều hiểu ý.
Cuối cùng, Vân Nhàn nghiêm nghị hỏi:
“Đại sư huynh… năm nay bao nhiêu tuổi?”
Kiều Linh San nổ tung:
“Tỷ nghe cả đoạn hội thoại, chỉ nhớ đúng mỗi câu cuối cùng đó à?! Aaaa!”
Ngay khi ba người còn đang chuẩn bị tranh cãi một trận, thì cách đó không xa, một nữ tử nhẹ nhàng bước tới, dừng lại trước mặt họ.
Nữ tử này ăn mặc giản dị, váy lụa không trang sức, mặt mộc thanh tú, hàng mi thanh mảnh, đôi môi nhỏ nhắn, nhìn qua trông có vẻ yếu đuối đáng thương, bước đi run rẩy, y như vừa trải qua biến cố.
Vừa thấy nam tử bị bẹp dúm ven đường, nàng kêu lên một tiếng:
“Ưm ~~Tướng công! Tướng công khổ mệnh của thiếp ơi~~!”
Rồi xông tới ôm lấy người đàn ông gầy yếu, lắc lay thảm thiết.
Vân Nhàn nhướng mày.
Ủa? Phản ứng này không đúng với thiết lập dự kiến nha?
Tướng công chạy đi chơi thanh lâu, bị vắt kiệt rồi quăng ra đường, bình thường đáng ra phải hai bạt tai rồi tuyên bố đoạn tuyệt mới phải. Sao lại khóc thương như mưa gió thế này?
Nữ tử khóc xong, lau nước mắt, rồi bế lấy nam nhân, cảm kích nói:
“Đa tạ ba vị tiểu hữu. Nếu không có các người cứu giúp, tướng công nhà ta e là không qua khỏi.”
Vân Nhàn gãi gãi mặt, chỉ vào bộ dạng xanh xao như chì của người đàn ông, nói:
“Chắc là bị Mị Ma hút dương nguyên đấy, mới thành ra thế này.”
“Ta hiểu.” Nữ tử hít sâu một hơi, giận dữ nói: “Ta thề, thù này nhất định phải báo!”
Ba người: “???”
Nghiêm túc hả trời?!
Phong Diệp dè dặt hỏi:
“Ngươi… không giận sao?”
Chuyện xấu trong nhà mà bị lôi ra tận đầu phố phơi bày, lại còn chồng đi dạo thanh lâu bị hút khô như xác ướp, người ta thường là ngượng tới phát khóc chứ?
Nữ tử ngơ ngác hỏi lại:
“Ý ngươi là gì?”
Sau đó ngẫm ra mới hiểu, nàng mỉm cười dịu dàng:
“Tướng công ta cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình, ta lại chẳng giúp đỡ được gì. Chàng muốn thư giãn một chút, cũng là điều dễ hiểu thôi. Huống hồ, những nữ tử đó và ta đâu có giống nhau, chỉ là tiêu khiển… ta sao phải giành giật hơn thua với họ?”
Kiều Linh San há mồm: “……”
Choáng váng!
Cô nàng đó còn định nói thêm vài câu đạo lý kiểu “hiền thê đại độ”, nhưng ngay lúc đó người đàn ông trong n.g.ự.c nàng rung nhẹ một cái, từ từ mở mắt.
Nữ tử chưa kịp phản ứng, sắc mặt đã thay đổi rõ rệt.
Nam tử nhìn thấy nàng, mặt lập tức biến sắc, giống như thấy ma, toàn thân run rẩy, run rẩy giơ một ngón tay chỉ vào nàng:
“Chính… chính là nàng…… chính nàng hút… hút ta……!”
Lời còn chưa dứt, nữ tử lập tức quăng hắn như quăng rác, xoay người bỏ chạy với tốc độ nhanh như sấm sét!
Biến cố xảy ra quá nhanh khiến Kiều Linh San và Phong Diệp chưa kịp phản ứng, vừa đuổi theo vừa quay đầu lại theo phản xạ tìm Vân Nhàn:
“Vân ——”
Nhưng Vân Nhàn đã biến mất.
Ở đầu con phố phía xa, Vân Nhàn như quỷ mị bám sát sau nữ tử kia, tà áo bay phần phật, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một bước chân.
“So tốc độ với ta?” Vân Nhàn lạnh lùng rút kiếm, kiếm khí tỏa ra như lốc, khóe môi khẽ nhếch:
“Nếu để ngươi chạy thoát… hôm nay ta sẽ viết ngược lại tên mình!”