Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 6



Khi mọi người đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tiến vào tầng cuối cùng của “Đao Kiếm Chi Cảnh”, thì Mộ Thanh lại mang đến một tin dữ.

 

“Cứ tưởng trận đại chiến Tứ Phương lần này đã đủ rối ren rồi, ai ngờ…” một nam tử trung niên, khuôn mặt gầy gò, lo lắng đến cực độ, nói: “Không biết vì sao, bên Ma giáo cũng bắt đầu có động tĩnh, mà còn là động tĩnh rất lớn! Nghe nói vị Thánh nữ trăm năm mới xuất hiện một lần. Người được Giáo chủ của họ cưng như trứng giờ cũng bị thả ra để rèn luyện.”

 

“Các môn phái khác muốn làm gì, chúng ta còn có thể đoán được đôi chút. Nhưng người của Ma giáo thì lại hành động bất chấp, thích gì làm nấy, hoàn toàn không theo lẽ thường, muốn đoán cũng đoán không nổi!”

 

Theo lời người truyền tin, vị Thánh nữ kia khi xuất hiện đã mặc trang phục rất nhẹ… mà thật ra là quá nhẹ, trên người gần như không có mấy mảnh vải. 

 

Nàng vốn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, đáng lý sẽ thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng thực tế, người khiến người ta chú ý nhất lại không phải nàng mà là tên Ngưu yêu phía sau nàng, chỉ mặc đúng một chiếc khố bằng vải bố.

 

Giữa ban ngày ban mặt mà lắc qua lắc lại như vậy, thật sự là vô cùng phản cảm, chẳng khác nào bôi nhọ thuần phong mỹ tục!

 

Tóm lại, một đoàn người hùng hổ kéo đến bí cảnh đại chiến Tứ Phương, sát khí ngút trời, không biết ai sẽ là kẻ xui xẻo tiếp theo.

 

Vân Nhàn sau khi nhận được tin này, chỉ thầm nghĩ: “Ai xui thì xui, chắc chắn không phải Trọng Trường Nghiêu.”

Dù sao Tức Mặc Xu cũng coi hắn như tròng mắt bảo bối, cho nên Vân Nhàn mới tranh thủ lúc còn dễ động vào, dằn mặt được chút nào hay chút đó. Lỡ như vào bí cảnh, có Thánh nữ chống lưng, thì có mà đụng tới hắn cũng khó như lên trời.

 

Nghĩ đến đây, Vân Nhàn thở dài, rồi thu quyển 《Ngây Thơ Ma Nữ Nóng Bỏng》 về lại nhẫn trữ vật.

Trọng Trường Nghiêu nhất định rồi cũng sẽ ăn cơm mềm chỉ là sớm hay muộn thôi.

 

Lúc này, Mộ Thanh chạy tới báo tin:

“Đệ tử Đao Tông cũng đã xuất phát, là huynh đệ nhà họ Liễu dẫn đội. Đoán Thể Môn thì là đại tiểu thư kia… Phật Hương phái cũng lên đường rồi, dắt theo mấy chục tiểu hòa thượng, khí thế hừng hực! Bên Diệu Thủ Y Tu thì đang thuê cao thủ, đúng kiểu có tiền là có quyền, bảo vệ mỗi người tốn năm ngàn lượng!”

 

Sau đó, hắn chợt nhíu mày:

“Cầm Phường đâu? Đồng minh chúng ta đâu! Sao chẳng thấy tăm hơi gì?”

 

Nam Cung Tư Uyển

Đúng lúc đó, trong đại điện, một thiếu niên mặt tròn tròn, đang ngái ngủ suýt rớt cả cây đàn cổ, giật mình bật dậy:

“Ai… Ai gọi ta đó?”

 

Mộ Thanh: “???”

 

Thiếu niên mặt nộn dụi mắt, mơ màng nói:

“…Hay là ta đàn cho ngài một khúc nhé.”

 

Mộ Thanh: “…”

 

Aaaaa!!! Trời cao thật sự muốn hủy diệt Kiếm Các rồi! 

 

Bất kể vị cầm tu tên Phong Diệp này có bao nhiêu không đáng tin, có chán đời cỡ nào, nhưng có còn hơn không. Dù sao phái cầm tu tồn tại đến nay, đều nhờ câu thần chú bất hủ: “Có kéo theo vẫn hơn bỏ mặc ở nhà.”

 

Thật ra, mấy cầm tu cũng rất biết điều. Đến lúc đánh nhau, nhiều khi chỉ cần ánh mắt trao đổi vài cái là tự hiểu, đếm “ba, hai, một” rồi cùng… ngừng tay. Dù sao có đánh thì cũng triệt tiêu nhau, b.ắ.n ra chiêu cũng như không bắn, vậy thì thôi khỏi b.ắ.n cho khỏe, vừa tiết kiệm sức, vừa được lĩnh lương, ai chẳng thích!

 

Chỉ có điều, những chuyện như thế thì họ không dám nói ra, kẻo bị trừ lương còn bị đám thô bạo lôi ra đánh hội đồng.

 

Khi ngày đại chiến Tứ Phương càng lúc càng gần, không khí trong Kiếm Các cũng trở nên căng như dây đàn. Ngay cả Vân Nhàn, người luôn nhởn nhơ giờ cũng chịu ngồi xuống tu luyện.

Anh Lạc nhìn mà tròn mắt: Đây mới là cảnh tượng ngàn năm có một! Nếu Vân Nhàn mà nói sẽ làm, thì nhất định làm thật giống như hiện tại vậy.

 

Rốt cuộc, Đao Kiếm Chi Cảnh cũng âm thầm mở ra, đúng như mọi lần mười năm một lần tại giao giới không người biết trước.

 

Năm người thắng trong đại bỉ được tập hợp trước bí cảnh, chờ chưởng môn đến dặn dò. Một nén hương sau, Vân Lang mới từ tốn đến nơi, gương mặt đầy vẻ nghiêm túc… nhưng rõ ràng là đến muộn.

 

Đao Kiếm Chi Cảnh là một bí cảnh đặc biệt, có từ thuở xa xưa trong truyền thừa Kiếm Các, thậm chí đã vận hành từ thời tổ sư Vân Lang. Nhưng nó không giống những bí cảnh khác không phải nơi chứa đựng thiên tài địa bảo hay hiểm nguy chí mạng, cũng không phải nơi dễ mất mạng như trong truyền thuyết.

 

So với “thám hiểm”, nơi này càng giống một loại “khảo nghiệm”.

 

Ngay từ cửa vào đã thể hiện rõ điều đó.

Trấn giữ nơi này là kiếm linh, chính là linh thể của các thanh kiếm từng theo chân những trưởng lão, đệ tử xuất sắc của Kiếm Các qua các đời. Sau khi chủ nhân của họ qua đời, kiếm được đưa về, linh tính vẫn còn, thậm chí nhiễm luôn cả tính cách và… khẩu khí của chủ nhân.

 

Đặc biệt là mấy kiếm linh từng theo trưởng lão. Khỏi nói, cái gì cũng biết lý sự, nói nhiều không kém gì người, đôi khi còn… cằn nhằn hơn!

 

Mỗi ngày bọn họ (kiếm linh) cứ ở đó luyện kiếm luyện kiếm, không thì làm thơ, không thì đọc sách, câu đối thì lệch tông hết cả. Đúng là văn hóa bỏ xó!

 

Nói chuyện thì lắp ba lắp bắp, mặt dày không biết ngượng!

Thế là chẳng biết từ khi nào, mấy kiếm linh này bắt đầu… đam mê văn học, yêu cầu tất cả đệ tử muốn tiến vào Đao Kiếm Chi Cảnh phải nộp một bài văn.

Chủ đề? Muốn viết gì thì viết.

Số lượng? Không giới hạn.

Tiêu chuẩn đánh giá? Duy nhất một điều: chúng nó vui là được.

 

Nếu chúng nó vui, ngươi chỉ cần viết cái nhật ký luyện kiếm vài dòng là được cho qua.

Còn nếu không vui, thì dù có viết tám ngàn chữ 《Vịnh Kiếm》, 《Luận Tình Với Kiếm》 hay 《Đêm Tĩnh Tư Kiếm》 cũng bị đá bay khỏi cổng.

 

Khó đoán như lòng người, trúng hay trượt là hên xui!

 

Nhân tiện nhắc tới, kỷ lục “không thèm viết bài nào mà vẫn vào được” hiện vẫn thuộc về Đại sư huynh, người duy nhất dám chống đối có tổ chức.

Khi bị đòi nộp bài, hắn lạnh lùng đáp: “Không viết.”

Sau đó im lặng một lúc, rồi tuốt kiếm xông thẳng vào!

 

Mấy kiếm linh lúc ấy hoàn toàn không ngờ có đệ tử nào lại… “tôn sư trọng đạo” bằng cách đòi chém luôn cả kiếm sư, nên ngơ người ra, vội chạy đi ngăn.

Kết quả? Không ngăn nổi, bị ép phải mở cửa.

 

Sau khi dặn dò sơ qua về điểm quan trọng, Vân Lang đưa cho mỗi người một miếng ngọc bội.

 

“Sau khi bước qua cổng, sẽ có 180 đạo kiếm khí tấn công từ mọi hướng. Càng vào sâu, kiếm khí càng mạnh.” Giọng ông nghiêm khắc.

 

“Mỗi người thể chất khác nhau, nếu cảm thấy không chịu nổi, lập tức bóp nát ngọc bội, bí cảnh sẽ đưa các ngươi ra ngoài.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được cố quá, tuy không c.h.ế.t người, nhưng nếu bị tổn thương căn cơ thì hối không kịp. Đã hiểu chưa?”

 

Năm người đồng thanh: “Hiểu rồi!”

 

Vân Lang gật đầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại rất lâu trên người Vân Nhàn, khẽ thở ra một hơi:

“Vậy thì… bắt đầu đi.”

 

Theo lệ thường, người đoạt giải nhất đại bỉ được chọn cửa vào trước.

Vân Nhàn đứng trước năm cánh cửa gỗ cổ xưa, ánh mắt dừng lại trên từng cánh một, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

Phía sau, Trọng Trường Nghiêu nắm chuôi kiếm đến trắng cả tay, mồ hôi lấm tấm trên thái dương.

“Nàng sẽ chọn cửa nào? Có phải… nàng cũng đoán được kịch bản của ta, muốn giành lấy cơ duyên của ta?”

 

Giữa không khí im lặng, Vân Nhàn bỗng ôm kiếm, mũi chân nhẹ điểm mặt đất, không nói một lời lao thẳng vào cửa ở chính giữa.

Cửa gỗ trong suốt lóe lên trong chớp mắt, rồi nhanh chóng khép lại. Thân ảnh nàng cũng biến mất ngay trước mắt mọi người.

 

Trọng Trường Nghiêu âm thầm thở phào, còn chưa kịp nở nụ cười thì đã thấy Kiều Linh San chậm rãi chọn cửa, như đang bắt điểm binh bố trận, lẩm bẩm:

“Ta vốn dĩ cũng định chọn cửa giữa…”

 

Rồi nàng lao về phía cửa… bên phải.

 

Trọng Trường Nghiêu: “…”

 

Không sao.

Chỉ cần ta lấy được trấn phái chi kiếm, sau này cả Kiếm Các… cũng sẽ nằm gọn trong tay ta.

Nhịn một chút.

 

Năm người đã tiến vào Đao Kiếm Chi Cảnh, bề ngoài tông môn có vẻ yên tĩnh hơn hẳn, nhưng trong đại điện thì không biết từ lúc nào, lại có thêm một đợt người mới tụ tập đến.

 

Ảnh chiếu mờ ảo giữa không trung chậm rãi xoay tròn, màn hình vẫn là một mảnh tối om, nhưng ánh mắt mọi người vẫn dán chặt vào đó, cực kỳ chăm chú.

 

“Đều vào hết rồi à? Sao mãi chưa thấy động tĩnh gì vậy?”

 

“Vội gì, còn chưa bắt đầu viết bài nữa kìa! Ít nhất cũng phải đợi đến hai nén hương!”

 

“Phu tử nói Kiều sư tỷ văn chương xuất sắc, không lo. Nhưng mà Tiểu Vân sư tỷ… có viết nổi không đấy? Lần trước ta thấy tỷ ấy đọc sách vẫn còn là 《Ngây thơ ma nữ nóng rát》 mà…”

 

“Hú hú hú! Nhỏ giọng thôi! Lục trưởng lão còn ở đây đấy, đệ muốn ăn đòn à!!”

 

“Cái gì ngây thơ ma nữ cơ?? Sách gì vậy? Này này, hai người bên kia kia, đừng có chạy! Lại đây nói cho rõ nào!”

 

Cả đám người tụ tập lại xem hình chiếu, náo nhiệt như hội làng.

Ngũ trưởng lão vuốt chòm râu bạc, bị ồn ào đến choáng đầu, đảo mắt thấy dưới đất có chiếc nệm mềm, vừa định ngồi xuống, thì nghe giọng chưởng môn vang lên đầy u sầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Trưởng lão, ngài đang giẫm lên tấm đệm của ta.”

 

“?!”

Ngũ trưởng lão suýt nữa nhảy dựng lên, lúng túng cười khan:

“A… ha ha, chưởng môn đúng là… quả thật… quá tiết kiệm…”

 

Nhưng Vân Lang lúc này chẳng còn lòng dạ đâu mà đấu khẩu.

Hàng lông mày ông nhíu chặt, trong lòng như tơ vò, không dứt được suy nghĩ.

 

Ông lấy vợ khi 30 tuổi, coi như báu vật trời ban, thương yêu vợ con còn hơn cả mạng sống.

Vân Nhàn từ nhỏ đã thông minh, linh căn tuyệt hảo, nhưng trước năm tuổi lại yếu ớt vô cùng, tay không nắm nổi kiếm, sinh khí mong manh như sắp c.h.ế.t yểu.

Ông vì con gần như bạc cả đầu, khắp nơi cầu y tìm dược, chính trong khoảng thời gian đó mới tình cờ gặp được đại đệ tử Túc Trì.

 

Thời trẻ ông từng có ý lập truyền nhân, nhưng đối với Vân Nhàn, ông lại chẳng thể ép buộc điều gì.

Giống như biết bao bậc cha mẹ khác: chỉ cần con gái khỏe mạnh bình an, thì với ông, đó đã là hạnh phúc lớn nhất.

Dù phong ba mưa gió gì, ông và Tiêu Vu cũng sẽ đứng ra gánh vác.

 

Nhưng bây giờ.

Ông nhớ lại ánh mắt kiên nghị của Vân Nhàn đêm ấy, lại thấy trong lòng trỗi lên một niềm chờ mong mà chính mình cũng không ngờ tới.

 

Vân Lang lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Là Vân Nhàn… Liệu con bé có thể không? Có thể thực sự chạm tới ước vọng ấy không?

 

Trong khi đó, Vân Nhàn hoàn toàn không biết bên ngoài đang náo loạn thế nào, cũng chẳng hay phụ thân đang âm thầm bất an vì mình.

 

Khi nàng mở mắt ra, trước mặt là một khung cảnh khiến nàng ngẩn người:

Rõ ràng là bí cảnh, vậy mà trước mắt lại là… một bộ bàn ghế bày ngay ngắn, giấy bút mực sẵn sàng, bàn còn trải tờ giấy tuyên trắng tinh, bên cạnh dựng một chiếc bình phong phức tạp vẩy mực, cả căn phòng mang đậm phong cách nhã nhặn và thanh tĩnh như thư phòng của thi nhân.

 

Nàng thu kiếm vào vỏ, bước lên vài bước, còn chưa kịp nhìn kỹ.

 

Từ trên đỉnh đầu bỗng truyền xuống một tràng ríu rít:

 

“Mười năm rồi! Cuối cùng cũng có người tới! Là nữ hài đó! Là nữ hài kìa!”

 

“Các huynh đều là tiền bối Kiếm Các, có thể ổn trọng một chút không? Bội kiếm nàng ta đeo tuy không tệ, nhưng so với ta năm xưa thì còn kém vài phần nha~”

 

“Nữ hài thì càng tốt! Nữ hài thường hay làm thơ hay hơn!”

 

“Thì… thì cũng chưa chắc mà… Có điều nam hài đúng là hay làm màu nhiều hơn thật…”

 

“Ừ, ta thấy nàng thuận mắt đấy. Phải làm khó nàng một phen mới được.”

 

Vân Nhàn: “……”

 

Đám lão kiếm linh này rõ ràng cho rằng nàng không nghe thấy bọn họ nói gì. Hoặc cũng có thể… vốn dĩ là không nên nghe được?

 

Nhưng nàng là người lòng dạ hiền lành, không đành lòng khiến các tiền bối mất mặt, nên cứ tỉnh bơ mặt không biến sắc, làm ra vẻ đúng là không nghe thấy gì cả. Tay nàng chậm rãi cầm lấy cây bút lông, trầm ngâm suy nghĩ.

 

Lúc này chắc Trọng Trường Nghiêu đã bắt đầu vung bút như rồng bay phượng múa, viết đầy một trang về tâm đắc luyện kiếm của hắn rồi. Trong nguyên thoại bản, hắn vì một kỳ ngộ mà vào muộn, nên đến sau Kiều Linh San một chút.

 

Vân Nhàn còn chưa kịp chấm mực thì từ tận cùng động phủ đã truyền tới một tràng âm thanh lạ lạ, như thể có thứ gì đó đang lết dưới đất, còn kèm theo tiếng vọng mơ hồ:

“Ở đâu nha… Ta ở đây nha…”

 

Vân Nhàn nghiêng tai lắng nghe, nghe ra là một giọng nam.

Ngay lập tức, mấy kiếm linh trên đầu nàng lại bắt đầu ríu rít như cái chợ:

 

“Cả nhà mau về hướng tây! Thái Bình bảo bên đó có ngốc tử đáng xem!”

 

“Thật á? Ngốc tử ở đâu? Mau mau!”

 

“Các người điên rồi! Có nữ hài thì không xem lại chạy đi xem ngốc tử?”

 

“Nữ hài thì mười năm lại có một lần, ngốc tử thì cả trăm năm mới thấy một tên đó!”

 

“Thế quái nào lại có lý như vậy…”

 

Một trận gió cuốn qua, đám kiếm linh xem náo nhiệt bay đi sạch hơn nửa. Còn sót lại vài vị kiếm linh râu bạc mắt sáng rực, nghiêm nghị nhìn thiếu nữ vẫn đang ngồi yên chưa hề hạ bút, đổi hẳn giọng uy nghiêm, nói:

 

“Một nén hương, nộp đáp án!”

 

Vân Nhàn nhịn không nổi bật cười khẽ, khóe môi khẽ cong lên.

Trên giấy tuyên thành, nàng viết vài chữ lớn bằng nét bút dứt khoát.

 

Sau đó nàng thu tay, đứng dậy, xách theo tờ giấy.

 

“Các vị tiền bối, vãn bối là Vân Nhàn.”

Nàng nhẹ nhàng nói:

“Vãn bối đã viết xong, phiền các ngài cho qua cửa đi? Vãn bối còn có việc gấp, cần đi tiếp.”

 

“Buồn cười! Ngươi biết ngươi đang đùa giỡn với ai không đấy!”

Một kiếm linh bị xúc phạm, giận đến nổ lông mày:

“Ngươi tưởng ngươi cũng là cái kẻ kia à…”

 

Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc đèn trường minh biểu thị cho Vân Nhàn ở trên hình chiếu thạch bất ngờ sáng bừng lên. Điều đó đồng nghĩa: nàng đã thông qua trạm kiểm tra, bước vào tầng sâu hơn của bí cảnh.

 

Bên ngoài, cả đám người ồ lên kinh ngạc, gần như không dám tin vào mắt mình.

 

Mới bao lâu chứ?

Nhang còn chưa cháy hết một phần ba!

 

Chẳng lẽ Tiểu Vân sư tỷ thật sự là kiểu giả heo ăn thịt hổ?

Ngày thường chỉ đọc mấy thoại bản tào lao, nhưng thực ra là kỳ tài ngút trời, viết văn cực hay, chỉ vài câu đã thuyết phục được cả một đám kiếm linh lão thành?

 

Hay là… nàng cũng giống Đại sư huynh, dùng bạo lực phá ải?

Nhưng sau chuyện của đại sư huynh, đám kiếm linh đã có chuẩn bị rồi mà, sao có thể dễ bị qua mặt lần nữa?

 

Đám đông nín thở chờ đợi thêm nửa nén hương, đèn trường minh của Kiều Linh San cũng chậm rãi sáng lên.

 

Lục trưởng lão trong lòng mừng rỡ, quay đầu định khen ngợi Vân Lang, nhưng lại thấy sắc mặt hắn vẫn bình thản như nước, không khỏi gãi đầu ho nhẹ:

“Chưởng môn, mau lấy bài viết của Vân Nhàn ra cho mọi người xem đi. Ở đây có rất nhiều đệ tử Trúc Cơ kỳ, chắc chắn có thể học hỏi được nhiều điều quý báu.”

 

Vân Lang hơi lúng túng:

“Cái này… ngại lắm…”

 

Lục trưởng lão nhủ thầm: ông mà còn giả bộ nữa ta tẩn ông bây giờ.

“Ngại gì mà ngại? Một kỳ tài thế này là hiếm thấy, phải chia sẻ chứ!”

 

Vân Lang đành bật dậy:

“Vậy… ừm, cũng được.”

 

Tuy ngoài mặt cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng ông cảm xúc cuồn cuộn như sóng.

Ông thật sự không ngờ Vân Nhàn lại tranh giành hăng hái như vậy.

 

Lẽ nào kỳ vọng mà ông từng buông bỏ, lại thật sự có thể đặt lên người con gái duy nhất này?

 

Lẽ nào thật sự là… trời giúp Kiếm Các?

 

Hình chiếu thạch lóe lên, tác phẩm mà Vân Nhàn tùy tay nộp được truyền tới trước mặt Vân Lang.

Tổng cộng chỉ có… sáu chữ lớn, nhưng khiến người ta khiếp động tâm thần:

 

《Phụ Thân Ta Là Chưởng Môn!》

 

Vân Lang: “……………………”

 

“Chưởng môn? Sao tự nhiên tắt hình chiếu thạch rồi? Có chuyện gì vậy?”

 

“Chắc… có chút trục trặc. Tạm thời chưa sửa được. Mọi người về nghỉ trước đi, ha ha… ha ha…”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com