Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 7



Dưới ánh mắt chăm chú của sáu vị kiếm linh, Vân Nhàn nhẹ nhàng vượt qua ải khó khăn nhất một cách ung dung, vui vẻ.

 

Cùng lúc đó, ở phía bên kia, giọng nói kỳ quặc từ một sinh vật nào đó vẫn tiếp tục vang lên:

“Ở đâu nha… Ta ở đây nha…”

 

Nàng cảnh giác, đưa đầu ngón tay chạm vào chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

 

Dựa vào âm thanh, có vẻ đó là một loại ma vật có chỉ số thông minh không cao.

Nhưng trong thông tin mà nàng thu thập được, chưa từng nhắc tới việc trong Đao Kiếm Chi Cảnh lại có ma vật tồn tại.

Chẳng lẽ tình báo có sai sót?

 

Tuy nhiên, tiếng động kia nghe vẫn còn rất xa, cũng không có dấu hiệu gì là đang tấn công hay nguy hiểm, nên Vân Nhàn quyết định tạm thời bỏ qua, tiếp tục thong thả bước về phía trước.

 

Chưa đi được năm bước, một luồng kiếm khí sắc bén như tia chớp đột ngột lao về phía Vân Nhàn. Nàng theo phản xạ rút kiếm chắn lại. Khi thân kiếm chạm vào luồng khí, cả người nàng bị chấn động mạnh, tay cũng run lên.

 

Cuộc khảo nghiệm thực sự đã chính thức bắt đầu.

 

Mỗi lối vào bí cảnh là khác nhau, con đường đi cũng không giống nhau. Những gì gặp phải trên đường đều thay đổi tùy theo từng người, nên vận may cũng được xem là một phần thực lực. Tất nhiên, nếu bản thân đủ mạnh, thì có hay không gặp may cũng chẳng còn quan trọng.

 

Vân Nhàn từ nhỏ đã nổi tiếng là… tay xui xẻo. Bốc thăm mười lần thì cả mười lần đều trượt giải “Đại Cát”, nên nàng cũng nghĩ mình vào bí cảnh lần này sẽ không gặp may gì. Thế nhưng, kết quả lại vượt ngoài dự đoán. Cả đoạn đường trôi qua suôn sẻ đến mức nàng còn cảm thấy khó tin.

 

“Các tiền bối,” Vân Nhàn nghi ngờ lên tiếng, “có phải là mấy người đang ngầm giúp ta không?”

 

Dù thế nào thì cũng đâu cần dọn đường rõ ràng như vậy.

 

Âm thanh vọng lại trong hang đá trống rỗng, ngoài ra chẳng có ai trả lời. Có vẻ không phải họ giúp.

 

Nàng tiếp tục tiến bước.

 

Lại một luồng kiếm khí nữa lao đến. Vân Nhàn nâng kiếm lên đỡ, nhưng cánh tay phải vốn luôn căng thẳng giờ đã bắt đầu đau âm ỉ. Trước mắt vẫn là một con đường nhàm chán, đơn điệu, sáng chói đến mức lóa mắt, nhưng nàng không thấy khó chịu gì. Nàng thậm chí còn thấy mình chịu được khá tốt.

 

Trước đây, lúc vừa xuyên tới thế giới này, Vân Nhàn còn chẳng thể cử động, không nói được, quanh năm sống trong bệnh tật. Sau này cầm đến thanh kiếm, mục đích ban đầu của nàng chỉ là để rèn luyện thân thể. Nàng chưa bao giờ có khát khao mạnh mẽ gì, cũng chẳng thể gọi là có chí tiến thủ.

 

Nhưng hiện giờ, lý do cầm kiếm của nàng đã khác. Thanh kiếm nàng mang trên người giờ gánh cả trách nhiệm lẫn quyết tâm. Tư chất của nàng trong Kiếm Các có thể xem là không tệ, nhưng ra thế giới rộng lớn bên ngoài, thiên tài nhiều không đếm xuể, nàng lại có thể tính là gì?

 

Vân Nhàn bỗng dưng cảm thấy một trận buồn bã mơ hồ.

 

Dù nàng có cố gắng bao nhiêu, khát vọng thay đổi mạnh mẽ đến đâu, thì trong thế giới bao la này, nàng vẫn chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, một sinh vật yếu ớt chẳng đủ sức chống lại vận mệnh cuồng phong vũ bão… Ơ? Không đúng? Sao lại nghĩ như vậy?

 

Vân Nhàn rùng mình, lập tức nhận ra điểm bất thường.

 

Tự dưng lại nghĩ mình không phải thiên tài là sao? Nếu thật sự bình chọn top thiên tài kiếm giả hiện tại thì ngay cả Túc Trì cũng chỉ hơn nàng một chút thôi mà?

 

Ngay khoảnh khắc ý nghĩ ấy xuất hiện, tầm nhìn của nàng bỗng trở nên sáng rõ. Những cảm xúc tiêu cực ban nãy liền biến mất như chưa từng tồn tại.

 

Vân Nhàn: “……”

 

Hảo gia hỏa, vậy mà còn có công kích tinh thần! Đúng là xem thường các ngươi rồi!

 

Chắc mấy vị kiếm linh chuyên phụ trách “gây nhiễu” không ngờ được rằng Vân Nhàn lại có tâm lý vững như tường đồng vách sắt, mặt dày đến mức đỡ không nổi. Còn chưa kịp tung chiêu đã bị nàng ung dung vượt qua, đi thẳng tới đoạn cuối, nơi có một bức tường đá, bên cạnh đó đặt một thanh tiểu kiếm.

 

Trong khung cảnh đơn điệu này, một thanh tiểu kiếm nhỏ bé nằm dựa vào vách đá lại vô cùng nổi bật. Kiếm phong lóe sáng lộ hẳn ra ngoài, lại không thấy bao kiếm đâu. Vân Nhàn nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cảm thấy rất quen mắt, như thể đã thấy ở đâu rồi… nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.

 

Nàng bước tới, giữ một khoảng cách vừa phải rồi ngồi xổm xuống. Chưa kịp đưa tay chạm vào, thì tiểu kiếm kia đã lên tiếng giọng nói còn rất kiêu ngạo:

 

“Tránh ra! Ta không chơi với ngốc tử!”

 

“Không chơi với ngốc tử?” Vân Nhàn ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi: “Ai là ngốc tử? Không phải ta chứ. Với lại, ngươi còn nhỏ như vậy đã bị gọi ra làm việc rồi à?”

 

“Đồ hỗn đản!” thanh tiểu kiếm lại la oai oái. “Ta là… là báu vật trấn phái của Kiếm Các, Thái Bình kiếm! Năm xưa một kiếm c.h.é.m vạn quân, phong thái vô song…”

 

Vân Nhàn nghiêng đầu, “Hả?”

 

Tiểu kiếm không để ý, vẫn tiếp tục hùng hồn: “Đồ hỗn đản! Ta là…!”

 

Cái chuôi kiếm nhỏ lắc lư, ánh sáng lập lòe, vừa lảm nhảm vừa hét mấy câu kỳ quặc như “Ta là Thái Bình nè!”, “Thả ta ra ngoài đi!” khiến Vân Nhàn bật cười không nhịn được. Trong không gian tĩnh lặng của Đao Kiếm Chi Cảnh, bỗng tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

 

Thấy lối ra đã gần kề, lòng tốt nổi lên, Vân Nhàn bèn tiện tay nhét thanh tiểu kiếm đang “chưa trưởng thành” này vào trong túi:

“Được rồi, ta mang ngươi ra ngoài gặp chưởng môn. Đừng lảm nhảm nữa.”

 

Vì đi gấp, nàng không để ý rằng phía sau có hai luồng kiếm khí mang sát khí cực mạnh đang lao tới. Nhưng đúng lúc đó, chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ phát ra từ trong túi, tiểu kiếm khẽ phát ra một âm thanh và hai luồng kiếm khí lập tức tan biến như chưa từng tồn tại.

 

Tại lối ra, làn nước d.a.o động như gợn sóng cuốn lấy nàng, không gian quay cuồng một hồi. Khi đứng vững lại, nàng đã đặt chân xuống nền đất cứng rắn của hiện thực, trước mắt là ánh mắt ngỡ ngàng, phấn khởi của mọi người trong Kiếm Các.

 

Nén hương tính giờ chỉ mới cháy được hai phần ba – vẫn còn một đoạn nữa mới hết.

 

“Ra rồi! Nhanh vậy sao!”

 

“Còn nhanh hơn cả đại sư huynh ngày trước!”

 

“Xem ra lần này đại chiến Tứ Phương, chắc chắn là Tiểu Vân sư tỷ đại diện rồi!”

 

“Không nghi ngờ gì nữa. Giờ chỉ còn xem ai đứng thứ hai thôi, chắc là Kiều sư tỷ quá…”

 

“Ê ê, nói nhỏ thôi, coi chừng Kiều sư tỷ nghe được lại nổi giận!”

 

“……”

 

Vân Nhàn đứng yên, mắt hướng về phía chưởng môn Vân Lang. Bên cạnh ông là Tiêu Vu, sắc mặt tươi cười rạng rỡ, trái ngược hẳn với biểu cảm đầy cảm xúc khó tả của Vân Lang. Nếu phải miêu tả, thì đó là: hai phần vui mừng, ba phần xúc động, năm phần nghẹn lời… thay đổi liên tục.

 

Không ai biết khi ở ngoài đợi, Vân Lang đã đấu tranh nội tâm thế nào.

 

Nhưng rất nhanh, ông trấn tĩnh lại, bước lên, trịnh trọng đặt vào tay Vân Nhàn một huy chương hình thanh kiếm biểu tượng đại diện cho Đông Giới Kiếm Các.

 

Giọng ông trầm thấp nhưng rõ ràng:

“Giao cho con.”

 

Vân Nhàn nhận lấy, đeo lên áo, khẽ đáp:

“Con hiểu.”

 

Nàng theo thói quen đưa tay sờ thử thanh tiểu kiếm kỳ lạ, nhưng sờ mãi cũng không thấy đâu, hơi nhíu mày thắc mắc.

 

Chẳng lẽ là ảo giác? Hay là mình không thật sự mang nó ra được?

 

Vân Lang còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì phía dưới có một đệ tử kiếm tu lên tiếng tò mò hỏi:

“Tiểu Vân sư tỷ ơi, rốt cuộc lúc ngộ đạo tỷ đã viết gì vậy? Các tiền bối có vỗ bàn khen hay không?”

 

“Không đến mức vậy đâu.” Vân Nhàn mỉm cười, thần thái thong dong, “Chỉ là vài dòng như 《Kiếm tu và việc tự tu dưỡng》, 《Ba câu khiến bạn yêu luyện kiếm》, hay 《Làm gì khi tu vi quá mạnh》 thôi ấy mà, đều là mấy thứ văn linh tinh, chẳng lên nổi chỗ thanh nhã.”

 

Một đệ tử kiếm tu ở bên không nhịn được tán dương:

“Tiểu Vân sư tỷ khiêm tốn quá rồi!”

 

Vân Lang đứng bên: “……”

Ông thật sự không hiểu sao nàng có thể mặt không biến sắc nói ra mấy câu này như thể không có gì.

 

Một nén hương sau, Kiều Linh San với dáng vẻ mệt mỏi và lấm lem bụi đường cũng lao ra khỏi trận. Ánh mắt đầu tiên của nàng không tìm kiếm ai khác, mà là quét khắp nơi tìm Vân Nhàn:

 

“Vân Nhàn đâu? Tỷ ấy ra chưa?”

 

Các đệ tử đáp: “Tiểu Vân sư tỷ đã ra từ sớm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Kiều Linh San chỉ ngẩn ra một chút, rồi lập tức lại lo lắng chuyện khác:

“Thế… những người khác thì sao? Có ai ra chưa?”

 

“Vẫn chưa… vẫn chưa.”

Mọi người ngừng lại một chút, rồi ánh mắt đồng loạt chuyển về phía cánh cổng bên trái. Nơi đó, họ vừa nghe thấy giọng Trọng Trường Nghiêu la hét rất thảm. Không lẽ bên trong xảy ra chuyện gì?

 

Cảm giác thật kỳ quái.

 

Cuộc tuyển chọn của Kiếm Các kết thúc. Hai đệ tử đại diện cho Đông Giới chính thức được xác định: Vân Nhàn và Kiều Linh San. Sau hai ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, cả hai sẽ phải xuất phát lên đường.

 

Đám đệ tử ngoại tông thì lặng lẽ rút lui như cách họ đã đến tay trắng trở về, chẳng thu được gì. Những lời hùng hồn lúc vào sơn môn giờ đây chỉ còn là trò cười, không ai còn mặt mũi để nói gì.

 

Nhưng thực ra, các kiếm tu cũng chưa bao giờ đặt nhiều kỳ vọng vào họ, thái độ từ đầu đến cuối vẫn vậy.

 

Bên ngoài, tình thế khắp nơi đang dậy sóng. Không thể để chậm trễ, vào sáng sớm ngày kế, Mộ Thanh đã dẫn theo Liệp Không Ưng đến tông môn để tiếp đón hai người lên đường tới nơi tổ chức đại chiến.

 

Điểm đến: Chúng Thành trung tâm của Tứ Giới.

 

Còn về chuyện Trọng Trường Nghiêu bị loại thì lại càng khiến nhiều người sốc, nhất là gia tộc đã đặt kỳ vọng lớn lên hắn. Họ vốn nghĩ hắn sẽ như rồng hóa mây, không ngờ lại vấp ngã ngay vòng đầu tiên. Không còn cách nào khác, gia tộc đành cuống cuồng tìm đường xoay chuyển, cả nhà như rối loạn.

 

Lúc chia tay, Trọng Trường Nghiêu suy nghĩ mãi, cuối cùng một mình đến tìm Vân Nhàn tại điện nghỉ ngơi. Nhưng không gặp được nàng, chỉ thấy Anh Lạc đang quét dọn ngoài cửa.

 

Trong tiểu thuyết 《Nghịch Thiên: Quân Tử Sinh Ra Là Làm Vương》, Anh Lạc từng là người đầu tiên si mê hắn.

 

Mặc dù mơ hồ cảm thấy hành vi của Trọng Trường Nghiêu có hơi… không đứng đắn, nhưng phải công nhận rằng, trong ánh đèn lờ mờ, gương mặt hắn lộ vẻ mỏi mệt, sắc sảo và tuấn tú đến mức khiến lòng nàng cũng phải thổn thức. Quả là thiên tài bị trời đố kỵ. Với tư chất như hắn, nàng nghĩ, chắc chắn vẫn sẽ có người nguyện ý đồng hành cùng hắn…

 

Khi nàng còn đang ngẩn ngơ, Trọng Trường Nghiêu đã nói thẳng lý do đến đây.

 

Thì ra, hắn nghi ngờ Vân Nhàn… có phải đang cố ý phớt lờ hắn không. Dù sao thì trong nguyên tác, người vợ thứ năm của hắn cũng chính là kiểu người như thế, yêu nhau nhưng cứ thích đối đầu, tương ái tương sát, càng cãi càng yêu. Biết đâu Vân Nhàn cũng như vậy?

 

Anh Lạc: “……”

 

Chỉ trong chớp mắt, Anh Lạc tỉnh táo lại. Và thậm chí… trong lòng nàng nảy ra vài suy nghĩ không được đúng mực cho lắm.

 

Sau đó, Trọng Trường Nghiêu chờ thêm một lúc lâu nữa, nhưng kết quả chỉ nhận lại là ánh mắt phức tạp và một cái vỗ vai thở dài từ Anh Lạc.

 

“Ngươi rồi sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình,” nàng nhẹ nhàng nói, “Chỉ là… không phải cùng tiểu sư tỷ nhà ta.”

 

Ngày khởi hành khỏi tông môn đến rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc phải đi.

 

Đại môn trang nghiêm cổ kính của Kiếm Các một lần nữa mở ra. Nhìn ra xa, những dãy núi phủ sương tuyết trắng xóa, tĩnh mịch và lạnh lẽo như một bức tranh thủy mặc không lời. Trong không khí yên ắng ấy, hiện lên hai con Liệp Không Ưng to lớn đang đứng sừng sững giữa sân, trên lưng chúng là khoang nhỏ để người ngồi, trang trí bằng vải màu sặc sỡ.

 

Đây là loài linh thú hiếm có và quý giá. Mỏ nhọn, mắt đỏ, bề ngoài trông hung dữ, nhưng thật ra rất thuần tính. Tốc độ bay cực nhanh, chỉ mất ba ngày là đến được Chúng Thành trung tâm của Tứ Giới.

 

Vân Nhàn và Kiều Linh San đã sớm chuẩn bị xong, đứng đợi ngoài tông môn. Sáng sớm hôm ấy, không ai luyện kiếm, cả đám người cùng kéo đến tiễn đưa. Vân Lang và Tiêu Vu đứng hàng đầu, các trưởng lão cũng lần lượt xếp hàng bên cạnh.

 

Mộ Thanh ló đầu từ xa, mỉm cười với mọi người, sau đó giục giã: nếu trì hoãn lâu, tuyết lớn sẽ rơi, ngay cả Liệp Không Ưng cũng khó mà bay được.

 

Hai cô gái đều đã chọn xong pháp khí phòng ngự từ kho tàng của tông môn hôm trước. Vân Nhàn liếc nhìn chiếc huy chương hình tiểu kiếm cài ở cổ áo. Sau hai ngày, tâm trạng nàng cũng đã ổn định lại.

 

Giờ Mẹo sắp đến.

 

Cuối cùng, Vân Lang bước lên một bước, giọng trầm ổn:

“Nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Tiêu Vu chỉnh lại cổ áo cho nàng, nhẹ giọng nói:

“Nương tin con.”

 

Vân Nhàn xúc động đáp:

“Mẫu thân… cha.”

 

Lục trưởng lão cũng tranh thủ nhắc nhở con gái mình lần cuối:

“Nương con tính nóng, cha cũng hết cách. Ra ngoài nhớ đừng hiếu thắng, phải khiêm tốn, học cách hợp tác, hòa thuận với Vân Nhàn, không được cãi nhau, nhớ chưa?”

 

Kiều Linh San bị dặn tới đau cả đầu:

“Biết rồi, biết rồi.”

 

Tưởng Tinh Diêu cũng đến, mặt mũi ngái ngủ, nhắc lại:

“Tiểu Vân sư muội, đừng quên chuyện ta giao nha.”

 

“Ừ.” Vân Nhàn gật đầu, “Nếu gặp được đại sư huynh, ta sẽ truyền đạt y nguyên.”

 

Mộ Thanh lại kiểm tra một lần cuối.

 

Vân Lang mắt đỏ hoe, cố kìm nén:

“Có chuyện gì nhớ phải gửi thư báo về, đừng có tự mình gánh vác, biết chưa? Ngàn vạn lần đừng làm thế.”

 

Ông thoạt nhìn còn xúc động hơn cả con gái mình.

 

“Con biết rồi.” (Dù đến nơi thì thư cũng có thể… lạnh mất ba ngày.)

Cảm thấy không khí hơi bi lụy quá, Vân Nhàn vội nói đùa:

“Biết đâu đến lúc con quay về, lại là con làm chưởng môn thì sao?”

 

“Không đâu, Nhàn Nhi,” Tiêu Vu nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, dịu dàng nói,

“Cha con chắc vẫn chưa c.h.ế.t sớm vậy đâu.”

 

Vân Nhàn: “?”

Vân Lang: “?”

 

Giờ Mẹo đã điểm, tiếng chuông vang vọng giữa đỉnh núi báo hiệu giờ khởi hành chính thức.

 

Không biết Tức Mặc Xu đã đến chưa, cũng không rõ có thể gặp lại Trọng Trường Nghiêu không… Liệu câu chuyện tiếp theo sẽ còn đi đúng theo kịch bản như trước nữa chăng?

 

Cả đám người đều ngẩng đầu, ánh mắt đầy mong đợi, giống như đang nhìn một con… ngỗng lớn ngốc nghếch chuẩn bị bay. Vân Nhàn bước lên vài bước, rồi bất ngờ quay lại, giọng vang vọng và đầy khí thế:

 

“Chư vị! Đừng lo cho ta! Ta nhất định sẽ đạt thành tích xuất sắc, khôi phục vinh quang cho kiếm tu, làm đại danh Kiếm Các vang dội khắp bốn phương!”

 

Lưng nàng thẳng tắp, giọng nói vững vàng, không chút do dự. Các đệ tử kiếm tu xúc động trào dâng, lập tức đồng thanh hô lớn:

 

“Ta tin tưởng Tiểu Vân sư tỷ!”

“Kiếm tu thiên hạ đệ nhất!!”

“Ai nói kiếm tu không bằng cẩu?!”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây chớ coi thường kiếm tu nghèo!!”

 

Vân Nhàn khẽ cong khóe môi, nụ cười tự tin rạng rỡ:

“Cứ chờ mà xem.”

 

Giữa những tiếng hô hùng hồn, có phần ngốc nghếch mà lại chân thành, Kiều Linh San đứng yên tại chỗ, nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt các trưởng bối, bỗng thấy một luồng nhiệt huyết dâng lên trong lòng.

 

Không ngờ, người mà nàng từng luôn xem là “ngứa mắt” lại mang trong mình chí hướng rộng lớn đến vậy.

 

Khóe môi Kiều Linh San cũng khẽ cong lên. Nàng nghĩ, nếu là như vậy… thì lần này đồng hành, không uổng.

 

Tiếng chuông ngân vang, Liệp Không Ưng cất tiếng thét dài, cánh chim đập mạnh, vút bay lên trời cao như một mũi tên, lao về phía xa. Bóng dáng Vân Nhàn dần khuất trong sương mù núi non, không để lại lấy một dấu vết.

 

Không ai có thể ngờ được.

Chỉ một thời gian ngắn sau, thế giới này sẽ bị xáo trộn đến mức trời đất nghiêng lệch.

 

Và cũng không ai ngờ, đúng là Kiếm Các sẽ vang danh khắp Tứ Giới…

Chỉ là, cách vang danh đó, lại hơi khác với những gì họ từng tưởng tượng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com