Vân Nhàn bị Tiêu Vu nghe tin đuổi tới, đích thân bắt về khách điếm.
Nàng ngồi yên tại chỗ, đôi mắt tạm thời mù lòa, lại vì thế mà hiếm khi an phận, không còn giống một tiểu hài hay nghịch ngợm như trước:
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?”
Khôi thủ bị nàng đeo lủng lẳng bên hông, thu hút không ít ánh mắt qua lại.
Không nói đến cái khác, chỉ riêng phối màu, hình dạng chuôi kiếm, và luồng khí đen ngòm thoắt ẩn thoắt hiện kia thôi, đã khiến người ta không rét mà run, rõ ràng là một thanh ma kiếm, không thể lầm vào đâu được.
Nhưng có Tiêu Vu tọa trấn, ai dám mở miệng bàn ra tán vào?
“Bảo bối, thanh kiếm ma… à không, thanh tân kiếm kia dùng ra sao rồi?” Tiêu Vu suýt nữa lỡ lời, vội sửa lại, ngữ khí vẫn vô cùng tự nhiên:
“Thiên giai chi binh, đều có tính tình riêng, con phải học cách hòa hợp với nó thật tốt.”
“Cũng tạm ổn.” Vân Nhàn giơ tay quờ quạng về phía chỗ quen thuộc để lấy táo, cười nói:
“Con sẽ cố gắng kết giao với nó.”
Thái Bình ở bên giận tím mặt, hét toáng lên: “Ngươi bị bệnh hả!”
“Còn nữa, chuyện trong bí cảnh…” Tiêu Vu đột nhiên đổi giọng, trầm xuống:
“Chiêu thứ mười tám đó, ta nhớ rõ là đã dạy con, không phải con vẫn luôn không luyện nổi sao?”
Vân Nhàn mặt không đổi sắc: “Lúc ấy bất ngờ ngộ ra, khí thế trỗi dậy, không khống chế kịp.”
“Ồ? Ngộ chiêu?” Tiêu Vu cười khẽ, vẻ mặt hòa ái lại khiến người ta dựng tóc gáy:
“Vậy giờ con thử thi triển cho ta xem một lần đi.”
Vân Nhàn: “……”
Tiêu Vu: “Sao tự dưng nhắm mắt lại vậy?”
“Xin lỗi, vừa rồi lỡ ngủ mất.” Vân Nhàn lập tức ngồi thẳng dậy, thần sắc nghiêm túc:
“Vết thương chưa lành, giờ mà dùng sức sợ là sẽ… ngất.”
Tiêu Vu nhìn nàng, thần sắc thoáng lộ vẻ cô đơn:
“Con gái lớn rồi, bắt đầu có bí mật giấu mẫu thân rồi.”
Trước mắt Vân Nhàn tối sầm một mảnh:
“Mẫu thân, không bằng chúng ta nói chuyện gì vui vẻ hơn chút đi.”
Xin lỗi nhé, hiện tại con vẫn chỉ biết… cày ruộng thôi.
Nói chuyện chính đi.
Tiêu Vu lần này đến đây, tất nhiên không chỉ để dọn đống bừa bãi. Bà biết Đao Tông tất có quỷ kế, nhưng trước mắt chưa tìm ra chứng cứ. Huống hồ bà cũng đoán được, sắp tới Vân Nhàn tất sẽ bị nhắm vào, vì thế mới quyết định đích thân lên Bắc Giới một chuyến quấy cho vũng nước kia càng thêm đục.
Cơ Dung Tuyết vừa mới rời đi, mà đám người Đoán Thể Môn kia cũng chẳng phải loại bình thường. Không như Kiếm Các còn phải cưỡi linh điểu, bọn họ toàn… ngồi xe về.
“Nhàn Nhi.” Tiêu Vu nhìn ra ngoài khách điếm, trời vàng óng, lá rơi tầng tầng như vũ lạc, đột nhiên hỏi:
“Con biết, thế nào là đại hiệp không?”
Vân Nhàn thoáng ngẩn ra. Sao tự dưng triết lý vậy?
Nàng đáp theo bản năng:
“Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân…”
Dù Kiếm Các không dạy văn hóa, câu trả lời mẫu này nàng vẫn nhớ kỹ.
Tiêu Vu lại hỏi: “Vậy con biết, làm sao mới có thể trở thành đại hiệp không?”
Vân Nhàn thành thật lắc đầu: “Không biết.”
“Không biết thì tốt.” Tiêu Vu nở nụ cười.
Vân Nhàn đợi mãi cũng không nghe thấy đoạn sau, bèn hỏi:
“Mẫu thân không dạy con làm đại hiệp sao?”
“Ta dạy con?” Một giọng trầm ổn vang lên từ xa, theo bước chân chậm rãi tiến tới.
Tiêu Vu như đã biết trước, đứng dậy, quay lại nhìn Vân Nhàn cười nói:
“Mẫu thân chưa bao giờ hy vọng con trở thành đại hiệp.”
Vân Nhàn tạm thời chưa hiểu câu ấy có ý gì.
Làm đại hiệp không tốt sao? Vừa giúp người, lại có tiếng tăm, có thực lực, người khác mới dè chừng, không dám lấn ép.
Tiếng của đại sư huynh vang lên, lạnh nhạt: “Sư nương.”
“Thời cơ không thể chậm trễ, mẫu thân cũng sắp phải đi.” Tiêu Vu nói xong, quay lại dặn Vân Nhàn:
“Thời gian tới con sẽ rất bận. Có gì không rõ, cứ để đại sư huynh chỉ dạy thêm. Nhớ kỹ, làm việc gì cũng phải nghĩ cho bản thân trước. Giờ con không còn y tu bên người, mà không phải y tu nào cũng như Tiểu Tiết, ngoài lạnh trong mềm, để mặc cho con cọ tới cọ lui.”
Mẫu thân vẫn luôn như thế, đến thì không ai hay, đi cũng chẳng ai biết.
Vân Nhàn cũng đã quen, ngẩng đầu nói:
“Được ——”
Trước khi rời đi, nàng cảm giác có một bàn tay nhẹ nhàng chạm qua trán mình.
Là lòng bàn tay quen thuộc, dịu dàng mà ấm áp, ngón tay thon dài mang theo vết chai mỏng khẽ vuốt qua gương mặt nàng.
Tiêu Vu thấp giọng nói:
“Lần sau mẫu thân gặp lại con, nhất định phải thấy con béo lên một chút.”
Gió thổi qua như lướt nhẹ, người đã đi xa.
Vân Nhàn sững người đứng tại chỗ.
Nàng vốn không thấy được, ngày thường cũng chẳng soi gương bao nhiêu, nhưng lúc này đưa tay sờ lên mặt mình, lập tức hét lên:
“A!”
Túc Trì đứng bên cạnh khựng lại, ngẩng mắt nhìn nàng.
Thật ra cũng không đến mức tệ như thế, chỉ cần ăn uống đầy đủ, vài hôm là phục hồi thôi.
Có điều đúng là… có chút thịt trên mặt nhìn vẫn sinh động, có sức sống hơn hẳn.
Hai người lặng im, đứng đơ tại chỗ, không ai nói gì.
Vân Nhàn lúc này lại thấy rối rắm.
Ở trước mặt trưởng bối, nàng luôn là phiên bản ngoan ngoãn.
Còn khi trưởng bối không ở đó, nàng mới bung lụa thả bay.
Nhưng Túc Trì thì không giống. Nói là trưởng bối… thật ra cũng chỉ hơn nàng vài tuổi. Mà nếu bảo là “có thể thả bay” thì… lại thấy không tiện lắm, cảm giác cứ kỳ kỳ.
Sao lại chẳng có người khác ở đây chứ?
Nam Cung Tư Uyển
Mẫu thân ơi, người cứ vậy mà giao con cho đại sư huynh sao?
Tuy giờ con không còn thanh tú như trước, nhưng lỡ như đại sư huynh bị khí chất và nhân cách rạng rỡ của con hút mất thì biết làm sao đây?
“À……” Vân Nhàn khách sáo cất lời, nói với không khí:
“Sư huynh, Khi Sương vẫn là nên trả lại cho huynh.”
“Thanh kiếm kia của muội, ta sửa xong rồi.”
Túc Trì đưa ra tiểu kiếm hắc kim đã được tu chỉnh, đưa lại cho nàng.
Hai người trao đổi xong, lại tiếp tục đứng yên một chỗ, cứng đờ.
Vân Nhàn hiện giờ không nhìn thấy, chuyện gì cũng có hai mặt.
Tốt là nàng không nhìn thấy mặt Túc Trì, như vậy sẽ không dễ bị sắc đẹp của hắn mê hoặc.
Nhưng hại là cũng vì thế mà không nhìn ra biểu cảm của hắn. Có điều nghĩ lại, lúc thấy rõ nàng cũng chẳng đoán được sắc mặt người này, thế thì… chắc cũng chẳng khác biệt gì.
“Đại sư huynh.” Vân Nhàn khô khốc lên tiếng,
“Bằng không phiền huynh dẫn ta đi tìm Tiết Linh Tú một chút?”
“Sao vậy?” Túc Trì bước tới gần hơn,
“Chỗ nào thấy không khỏe?”
“Muốn hỏi xem mắt ta khi nào thì có thể trị khỏi…”
Hắn không nói hai lời, vén tay áo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng dẫn đường.
Một luồng hương mát lạnh như băng tuyết bất ngờ ập đến, khiến Vân Nhàn hơi choáng đầu.
Trong lòng nàng thầm nghĩ:
Đại sư huynh này còn muộn tao hơn cả Tiết Linh Tú nữa!
Đang miên man suy nghĩ, đầu óc nàng bỗng nhiên như bị lỗi một nhịp, lỡ lời nói thẳng:
“Sư huynh… huynh thật thơm.”
Nói xong, bản thân nàng cũng c.h.ế.t lặng.
Vân Nhàn: “……”
Túc Trì: “……”
“Ta có phải lỡ lời rồi không?”
Vân Nhàn nghiêm mặt trấn định:
“Sư huynh, ta không cố ý.”
Nàng chỉ là phạm phải lỗi mà nữ nhân khắp thiên hạ đều có thể mắc phải.
“Không có gì.”
Túc Trì khẽ ho một tiếng, không rõ là thật sự không có chuyện gì, hay chỉ đang giả vờ thản nhiên:
“Đi thôi.”
Vân Nhàn bị hắn nhẹ nhàng dắt đi, giống như một người mù lần mò đường về, nhưng trên thực tế cũng không loạng choạng là bao.
Hễ phía trước có bậc thang hay hố nhỏ, Túc Trì đều sẽ kịp thời nhắc nàng một tiếng.
Đi được một đoạn, bản tính hiếu động lại trỗi dậy, Vân Nhàn bắt đầu vừa đi vừa nhảy nhót, hoàn toàn không để ý rằng mình đã thu hút không ít ánh mắt nhìn theo.
Đông Giới chiến thắng, Vân Nhàn giờ chính là tân tinh chói lọi, vừa ra trận đã vô địch thiên hạ, ai đụng vào cũng bỏng tay.
Người ta thường nói, không phải ngươi tìm chuyện, thì chuyện cũng sẽ tìm đến ngươi.
Tiếp theo đây, chắc chắn sẽ có vô số kỳ ngộ lẫn phiền toái ập đến.
Còn về phần nàng có thể tiếp tục đi được bao xa trên con đường kiếm tu này, e là còn phải xem vận khí cùng bản lĩnh.
Nhìn cách nàng vội vã rời Bắc Giới cũng đủ hiểu chuyện này chưa yên đâu.
Một người đơn độc, đối kháng cả một thế lực khổng lồ, dù tiền đồ có sáng lạn đến đâu, cũng phải cẩn trọng từng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tu chân giới này, chưa bao giờ thiếu tân tinh đoản mệnh giữa đường.
Đi được nửa đoạn, Túc Trì chợt cảm thấy sau lưng có lực cản.
“Chuyện gì vậy?”
Hắn quay đầu lại, thấy Vân Nhàn đang ngồi xổm xuống đất, bày ra dáng ăn vạ.
Không hề nổi giận, hắn chỉ bình tĩnh hỏi:
“Muốn gì?”
Lúc mới đến Chúng Thành, Vân Nhàn trong túi chẳng có lấy một xu, mấy món ăn vặt đặc sản cũng chỉ dám liếc mắt nhìn Ma giáo du da một cái, rồi thôi.
Hiện tại tuy vẫn chẳng có tiền, nhưng có đại sư huynh ở đây… nàng liền mặt dày mở lời:
“Sư huynh, ta muốn mua chút gì ăn nhưng mà…”
Túc Trì hiểu ngay.
Hắn nói:
“Muội ở yên đây, đừng tự tiện chạy lung tung.”
“Biết rồi.”
Vân Nhàn còn không quên nói thêm:
“Huynh chỉ đi một chút, sẽ về ngay đúng không?”
Túc Trì gật đầu:
“Ừ.”
Vân Nhàn ngồi một chỗ chờ, chán đến c.h.ế.t khiếp.
Mới qua được nửa nén hương, nàng đã thấy tay áo mình bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, rồi kéo đi.
Nhanh vậy đã quay lại?
Vân Nhàn theo phản xạ bước theo hai bước, nhưng lập tức nhận ra điều gì đó không đúng, vội giật tay lại.
Không rút ra được!
“Vị nào vậy?” Vân Nhàn giữ giọng điềm tĩnh, không hoảng loạn,
“Gặp lần đầu đã nắm tay người khác, không phải phép tắc đâu.”
“Ồ? Hung dữ vậy sao?”
Giọng nói của người lạ có chút kỳ lạ, khó phân biệt nam nữ, mang theo ý cười nhàn nhạt:
“Sư huynh của ngươi có thể nắm, ta lại không được?”
“Ngươi nói bậy.” Vân Nhàn lập tức bật lại, không chút khách sáo:
“Sư huynh ta diện mạo xuất chúng, dắt tay ta thì ta còn tình nguyện lau tay sạch sẽ để hắn nắm. Ngươi trông thế nào ta còn chưa thấy, sao có thể tùy tiện nắm!”
Người lạ: “……”
Bên cạnh, một kẻ áo đen lặng lẽ nhìn gương mặt nhỏ của Vân Nhàn, ánh mắt như muốn nói:
Nói rất có lý, không thể phản bác.
Người này tu vi cao hơn nàng ít nhất hai đại cảnh giới, vậy mà Vân Nhàn không những không phản kháng, ngược lại còn để bị kéo đi như rối gỗ.
Nàng còn tưởng mình sắp bị lôi vào hẻm vắng trùm bao tải, ai dè đối phương không những không kéo nàng vào nơi yên tĩnh, mà lại đi càng lúc càng gần khu náo nhiệt, xung quanh toàn là người.
Ở nơi đông người thế này, muốn ra tay cũng quá khó.
Vân Nhàn nhận ra y không có ý gây thương tổn, nên cũng thôi vùng vẫy, chỉ hỏi:
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Người đó chậm rãi nói:
“Ngươi biết thế nào là đại hiệp không?”
“……”
Sao dạo gần đây người nào cũng thích hỏi câu này vậy?
Chẳng khác nào kiểu “Mày nhìn cái gì?” ngoài phố.
Vân Nhàn lười trả lời lại, nhưng vẫn buông một câu:
“Biết.”
Người đó tiếp lời:
“Vậy ngươi biết, phải làm sao mới có thể trở thành đại hiệp không?”
Vân Nhàn nhún vai:
“Nếu ta biết, thì giờ ta đã là đại hiệp rồi.”
“Vân Nhàn.”
Người kia đưa tay, ngón tay từng chút từng chút dịch xuống, lật tay áo nàng lên, nhẹ nhàng chạm vào cổ tay, nói khẽ:
“Với tình cảnh hiện giờ của ngươi… không ổn lắm đâu.”
Là bàn tay của nữ tử. Trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, vị trí lại vô cùng quen thuộc.
Người này, chẳng lẽ cũng là kiếm tu?
“Cái gì mà vì nước vì dân, mấy lời ấy tạm gác qua một bên đi.” Giọng người kia mỗi lúc một rõ ràng hơn, vẫn mơ hồ nhưng đã nghe ra được là nữ tử, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu ngươi bị Đao Tông truy sát, sau lưng lại không có thế lực nương tựa, muốn phá vòng vây là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng Kiếm Các bây giờ, chưa thể trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Kiếm Các đại diện cho Đông Giới, đây cũng chính là nguyên nhân khiến song phương ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu thật sự khai chiến, chẳng khác nào trực tiếp khiến nhị giới đối đầu, mà điều này vốn trái ngược với sách lược “tằm ăn rỗi rãi từ biên giới” mà Bắc Giới vẫn âm thầm tiến hành. Huống hồ hiện nay, Vân Nhàn đã phế bỏ Liễu Thế, mâu thuẫn càng không dễ hóa giải.
“Minh Quang ở Tây Giới , chẳng qua chỉ là một Phân Thần cảnh nhỏ nhoi, vậy mà cũng không ai dám tùy tiện động đến lão.”
Nàng nói, “Vì sao ư? Bởi vì Phật Hương có thực lực, lão lại làm không ít chuyện tốt cho dân, có danh vọng, người người tôn kính. Nếu tùy tiện sỉ nhục lão, tức là sỉ nhục cả đám người đó, Bắc Giới nếu muốn ra tay với lão, e rằng phải gánh cả làn sóng dư luận phẫn nộ.”
Vân Nhàn: “……”
Phân Thần cảnh… nhỏ nhoi. Người này, hiện tại ngươi đã dám mở miệng gọi Phân Thần là “kẻ nhỏ nhoi”, vậy tiếp theo không biết còn muốn phun ra lời kinh người cỡ nào nữa đây…
“Làm sao để nuôi lớn thế lực của chính mình, giành được uy vọng?” Người kia tựa như không hề biết rằng những lời mình vừa thốt ra đáng sợ tới mức nào, chỉ thản nhiên tiếp lời: “Bốn giới, mỗi thời mỗi khắc đều đang diễn ra chiến tranh, tử vong, c.h.é.m giết, cướp bóc. Đại hiệp tồn tại, chính là để kiềm chế những thứ ấy, nói theo cách thô tục dễ hiểu là vậy, đúng không?”
Hiểu nôm na, chính là dùng một tiêu chuẩn thống nhất để đánh giá: nếu ai đó hoàn thành một việc gì có cấp độ ngang với nhiệm vụ thiên giai của Huyền Bảo Các, thì người đó có thể thay mặt môn phái nhận được một chiếc kim linh đang. Kim linh bản thân tuy không đáng giá, nhưng hàm nghĩa mà nó mang lại thì ai cũng hiểu, các môn phái đều sẽ dựa vào đó để đánh giá thực lực lẫn uy danh.
Tỷ như Phật môn Tây Giới, có mười ba chiếc kim linh, 130 chiếc chuông bạc, còn chuông đồng thì nhiều đếm không xuể.
Kim linh không chỉ là biểu tượng của danh vọng, mà còn là điều kiện để các môn phái bước vào những sự kiện trọng đại. Ba tháng nữa, Võ Đấu Càn Khôn và Linh Lung Bát Nghệ sẽ đồng loạt tổ chức, chỉ những môn phái có kim linh mới được phép tham dự.
Tiện thể nói luôn, đến hiện tại, Kiếm Các mới chỉ có mười chiếc chuông đồng, trong đó còn có một chiếc là nhờ Vân Nhàn tham chiến, g.i.ế.c được Mị Ma mới có.
Nói tóm lại, căn bản không thể dùng chữ “vô danh” để hình dung, đúng là cạn kiệt tới đáy nồi rồi.
“Huyền Bảo Các hôm qua vừa mới tiếp nhận một nhiệm vụ.”
Người kia vừa dứt lời, Vân Nhàn còn đang mải nghĩ, suýt chút nữa đ.â.m đầu về phía trước thì cảm thấy có một đôi tay lạnh như sương phủ lên hai mắt mình. Linh quang lóe lên.
Vân Nhàn thấy tê rần hai mắt, ánh sáng như tràn vào khắp đồng tử.
Người áo đen thu tay lại, trước mắt nàng là một tờ giấy dài, trên đó vẽ chân dung một nam tử.
Ngũ quan sâu sắc, tuấn mỹ vô song. Chỉ là nhìn cách ăn mặc đã biết, hắn thuộc kiểu lạnh lùng thờ ơ, không khác gì hiệu quả Tức Mặc Xu mang lại.
“Gần đây Đông Giới xa xôi…”
Trong một thung lũng, có người phát hiện động tĩnh. Trong hoàng thất tiểu quốc xảy ra nội loạn, lửa cháy ba ngày ba đêm, quận chúa mất tích, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác.
Các chủ Huyền Bảo Các ấn ngón tay lên tờ giấy, nói: “Chuyện này hao tâm tổn trí lắm. Người khác mất tích thì thôi, nhưng nếu quận chúa không tìm ra, Ma Tôn đại hôn liền không ai tới. Đến lúc ấy hắn sẽ tức giận, mà đã giận thì… tiểu quốc kia có khi cũng không còn.”
“Ma Tôn?” Vân Nhàn nghi hoặc, “Hắn có liên quan gì tới Giáo chủ Ma giáo?”
“Không liên quan gì. Chỉ là một ma tu Phân Thần cảnh mà thôi.” Các chủ nói: “Không mạnh, nhưng được cái là biết khoa trương.”
Vân Nhàn cảm thán: “Tự xưng Ma Tôn à? Mặt cũng dày thật.”
Còn dày hơn cả nàng nữa. Ít ra nàng – đệ nhất kiếm tu tương lai còn chưa tự nhận mình là Kiếm Tôn.
“Về phần vì sao ta muốn đưa ngươi tới nơi đó, tự nhiên cũng có lý do.”
Dưới vành nón tre, ánh mắt các chủ chợt lóe u quang: “Tiểu quốc đó dường như đã bị nguyền rủa, linh mạch đoạn tuyệt, linh căn không còn tung tích. Trăm năm nay chưa từng có người sinh ra linh căn, mà ngay cả tu sĩ bên ngoài đến đó cũng không thể dẫn động linh khí.”
“Dẫn thì dẫn được, nhưng thiên địa không có linh khí để hấp thu. Linh thạch cũng dần dần bị đồng hóa thành đá thường. Nói cách khác, linh khí mà dùng hết, thì thật sự là hết, không khác người phàm là bao.”
Vân Nhàn hiểu ra ý của nàng.
“Cho nên ngươi đang nghĩ, nếu Đao Tông đuổi theo ta đến đó ra tay…” Vân Nhàn nắm chặt tay, nói, “Ta liền kéo hắn xuống nước, đưa lên võ đài, rồi dùng kinh nghiệm phong phú của mình đánh bại hắn!”
Các chủ gật đầu khen ngợi: “Không tệ. Nếu ngươi có thể đoạt được kim linh lần này, đồng môn của ngươi liền có thể xuống núi tham gia Võ Đấu Hội.”
Vân Nhàn nheo mắt: “Thế thì vì sao ta phải làm theo lời ngươi?”
Người áo đen thoáng ngây ra.
Trong mắt nàng hiện lên sự đề phòng sắc như dao, không hề có ý định che giấu. Nàng nhìn thẳng vào mặt các chủ dưới vành nón tre.
Các chủ khẽ cười, lần đầu tiên để lộ dung mạo trước mặt người ngoài.
Mi mắt cong cong.
Người áo đen rốt cuộc cũng nhận ra điều bất thường, không phải “giống Vân Nhàn”, mà là giống Tiêu Vu y như đúc. Chỉ khác ở chỗ ánh mắt nàng ta có thêm vài phần lười biếng không để tâm, thoạt nhìn có vẻ… không lạnh lẽo như Tiêu Vu.
“Quên nói với ngươi, ta sẽ không hại ngươi đâu.” Các chủ chậm rãi cởi bỏ nón tre, nói: “Dựa theo bối phận mà tính, ngươi… có lẽ nên gọi ta một tiếng… dì?”
Tiêu Nguyên là thiên tài đệ nhất của Kiếm Các ba mươi năm trước, sau đó bỗng nhiên mai danh ẩn tích, không rõ tung tích.
“Ai biết ngươi có phải là hàng nhái không, còn dám sao chép mẫu thân ta?” Vân Nhàn thản nhiên nói, “Ngươi nói gì ta liền tin cái đó? Ta đâu có ngu.”
Tiêu Nguyên xoay tay một cái, từ nhẫn trữ vật lôi ra một đống khế nhà vàng chóe.
“Này, Tiểu Vân Nhàn.” Nàng cười nói: “Ngươi biết không, một phần ba sản nghiệp của Chúng Thành… đều là của dì đấy.”
Người áo đen thầm nghĩ: Lúc này lôi khế nhà ra làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng nó giải thích thân phận à?
“Dì!” Ánh mắt Vân Nhàn bỗng trở nên sáng rỡ, thanh triệt không ít: “Vậy chúng ta chờ ở đâu ăn cơm?”
Người áo đen: “……”
Cái quỷ gì thế này hả!!!