Túc Trì tay xách một đống đồ ăn vặt, trên người vương đầy mùi dầu mỡ, vừa quay về đã phát hiện sư muội như thế nào lại chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, gọi Khi Sương ra, lạnh giọng: “Tìm.”
Gần đây Khi Sương thường xuyên đi theo Vân Nhàn, cũng coi như quen thuộc khí tức của nàng. Có điều, rõ ràng thanh kiếm này không mấy vui vẻ với việc bị Túc Trì dùng như chó săn tìm người. Nó hơi ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn miễn cưỡng chỉ về phía trước.
Là khu náo nhiệt.
Túc Trì bước đi không ngừng, men theo phương hướng mũi kiếm đuổi tới.
~
“Muốn ăn gì? Cứ gọi.” Tiêu Nguyên nửa cười nửa không nhìn khuôn mặt gầy gò của nàng, chậm rãi nói: “Trước khi rời khỏi Đường Linh quốc, muốn ăn bao nhiêu, ta đều có thể mua cho ngươi.”
“Tương vịt.” Vân Nhàn một bụng no, giờ lại bắt đầu dở trò lươn lẹo: “Linh San với Phong Diệp cũng lâu rồi chưa ăn no, có thể mua luôn cho các nàng không?”
Tiêu Nguyên cười đáp: “Tất nhiên.”
Vân Nhàn nói: “Không biết đại sư huynh có biết chuyện này không. Còn nữa, ta đã ‘cọ’ của Tiết đạo hữu không ít linh thạch, tuy ta không định trả lại, nhưng gói ghém một chút đưa trả cũng không tính là quá đáng.”
Tiêu Nguyên gật đầu: “Có thể.”
“Chiếc đầu lâu này trông hơi thô, ta định mang nó đến chỗ mấy vị luyện khí sư đổi lấy một cái vỏ kiếm, trông đỡ hung tàn hơn chút.” Vân Nhàn do dự nói, “Không biết có được không——”
Người áo đen bên cạnh: “……”
Là tên nghèo nào từ chỗ khác mò đến Huyền Bảo Các xin cơm vậy?
“Đương nhiên là được.” Tiêu Nguyên cười cười, một câu liền kết thúc trận mặc cả.
“Số linh thạch đó khấu trừ vào phần thưởng nhiệm vụ lần này của ngươi.”
“Lạ thật.” Vân Nhàn nghiêng đầu, giọng trong trẻo, “Sao bụng ta đột nhiên lại không đói nữa nhỉ.”
Tiêu Nguyên không nhịn được bật cười.
Bà thừa biết Vân Nhàn vẫn chưa tin mình. Nếu có cơ hội, đứa nhỏ này nhất định đã sớm cuốn gói chạy biến rồi. Nhưng cái tính cách này… lại rất hợp khẩu vị bà.
Tu tiên mà, không thể sĩ diện quá. Mà đã sĩ diện, thì dễ chuốc họa.
Tiêu Nguyên khoanh tay đi trước, Vân Nhàn nối gót theo sau, tò mò hỏi: “Mẫu thân vừa rồi rời đi, sao tiểu Dì không ra chào hỏi?”
Lúc này hứng thú của nàng đã trỗi dậy, bắt đầu hỏi đông hỏi tây, muốn moi thêm chút tin tức.
Dù gì Huyền Bảo Các các chủ thần bí như vậy, không tranh thủ hỏi vài câu thì quá lãng phí cơ hội.
“Chào hỏi? Ta chán sống à?” Giọng Tiêu Nguyên mang ý cười, rõ ràng là cố tình đợi Tiêu Vu rời đi mới xuất hiện: "Mẫu thân ngươi chính là biết ta có mặt, nên mới đi dứt khoát đến thế.”
“Thật thế sao?” Vân Nhàn hơi nghiêng đầu, “Ta còn tưởng là vì đại sư huynh ở đó.”
“Đại sư huynh kia của ngươi, thật sự cũng không thể tin cho lắm.” Tiêu Nguyên kéo nhẹ vành nón, tiện tay bôi thuốc mỡ lên khóe mắt, thản nhiên nói: “Nhìn ngươi mất tích lâu như vậy, cũng chẳng thấy hắn đến tìm.”
Vừa dứt lời, người đã đến.
Tiêu Nguyên vừa quay đầu lại, đã thấy Túc Trì đứng chắn trước mặt hai người, lạnh lùng gọi: “Vân Nhàn.”
Tay trái hắn vẫn xách theo một đống đồ ăn vặt đủ màu sắc hình thù, tay phải đã đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt b.ắ.n thẳng tới.
Không khí đột nhiên đóng băng.
Quả nhiên, khó chơi thật.
“Thôi được, coi như ta chưa nói gì.” Tiêu Nguyên cười khẽ, “Sư huynh ngươi vẫn là rất đáng tin.”
“Vân Nhàn.” Túc Trì đứng cách đó không xa, ánh mắt đảo một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận không có thương tích nào mới lên tiếng, “Người này là ai?”
Vân Nhàn chưa kịp đáp, chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người bị cuốn lấy, bốc lên giữa không trung bay vút về một phương hướng.
Đại đạo Chúng Thành ngựa xe như nước, phố xá lùi dần lại phía sau trong tầm mắt, gió lớn vù vù bên tai.
Thân pháp của người kia vô cùng linh hoạt, tựa như yến xuân bay lượn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đến cả một ánh mắt chú ý cũng không hề có.
Vân Nhàn nhìn xuống dưới, dưới chân là một thanh bảo kiếm màu xanh nhạt, chuôi kiếm khắc mấy đóa sen thanh thoát, sống động như thật, hương nhè nhẹ thoảng qua mũi.
Ừm, nàng nghĩ, thanh kiếm này hình như là cùng một đôi với kiếm của mẫu thân, mà thân pháp kia cũng là tuyệt học Khinh Yến điểm phổ, không thể giả được.
Vậy thì người trước mặt, khả năng rất lớn chính là… tiểu dì thật sự rồi?
“Tương vịt, còn ăn không?” Tiêu Nguyên truyền âm tới, “Coi như lễ gặp mặt.”
Vân Nhàn quay đầu nhìn đại sư huynh phía sau hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo, im lặng một lát, rồi đáp dứt khoát: “Ăn!”
Chớp mắt sau, nàng đã ngồi trong nhã gian tầng cao nhất của tửu lâu sang trọng bậc nhất Chúng Thành.
Tương vịt bày đầy một bàn, lại thêm một bàn đóng gói sẵn. Tiêu Nguyên thì chẳng hứng thú với mấy thứ đó, chỉ ôm bầu rượu, hỏi: “Uống rượu không?”
“Không uống.” Vân Nhàn miệng bóng nhẫy, vội vàng xua tay.
“Vì sao không uống?” Tiêu Nguyên cười, “Rượu là thứ tốt mà.”
“Không ngon. Đắng chết.”
Người áo đen ngồi cạnh từ đầu tới cuối không hé răng, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là cái đứa miệng còn hôi sữa.
Hắn cũng chẳng tin bộ mặt kia của các chủ là thật. Trước đây, bị bộ dạng kia lừa gạt không phải chín thì cũng mười người, không ai có kết cục tốt.
Huống hồ, các chủ đâu chỉ giỏi dùng kiếm, mấy công pháp khác cũng chẳng thiếu môn tinh thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiêu Nguyên thì không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, mà đang nhìn xuống dưới lầu.
Túc Trì vẫn đứng ngoài cửa, hai mắt giao nhau trong thoáng chốc rồi rời đi.
Không biết Vân Nhàn có nhận ra hay không, nhưng xem chừng hắn thì đã nhận ra.
Tiêu Nguyên biết một chút tin đồn về người này. Hắn là loại người chỉ tin vào kiếm của chính mình.
“Kia Đường Linh quốc,” Vân Nhàn vừa ăn vừa hỏi, “Còn có thêm tin tức gì không?”
Tiêu Nguyên thoáng khựng lại, cười: “Nhanh như vậy đã đồng ý rồi?”
Vân Nhàn không đáp.
Ngay khi Tiêu Nguyên lấy ra bức họa kia, nàng đã biết đối phương không có ác ý.
Bởi vì, cho dù không nhờ ai nhắc nhở, thì kế hoạch tiếp theo của nàng cũng chính là đến nơi đó.
Sau trận đại chiến Tứ Phương, nàng nằm liệt trên giường suốt bao ngày, không kịp theo dõi tin tức của Tức Mặc Xu và Trọng Trường Nghiêu. Đến khi tỉnh lại, mới phát hiện hai người kia đã hoàn toàn biến mất.
Tức Mặc Xu vốn cùng đám người Ma giáo một mực hành tung thần bí, nay bỗng dưng biến mất cũng không quá lạ. Là địch của thiên hạ, dù người trong Chúng Thành không truy sát họ, nhưng các môn phái từng bị thiệt hại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội báo thù.
Thế nhưng.
Tức Mặc Xu khi ấy thương thế nghiêm trọng, trong người bị cổ trùng cắn trả, toàn thân huyết nhục bị nuốt từng chút, thật không biết liệu còn sống sót nổi hay không.
Còn về Trọng Trường Nghiêu.
Trong thoại bản, hắn đại diện Đông Giới tham chiến, nhanh chóng đoạt được lòng tin phe Tức Mặc Xu, thậm chí nhờ Mỹ Yên Liễu dâng thân mà phi tốc tiến giai Nguyên Anh kỳ.
Hắn nhảy vọt qua tất cả đối thủ, dẫn đầu Đông Giới ép chế Bắc Giới phản kháng, trong tuyệt cảnh xoay chuyển càn khôn, đoạt lấy ngôi đầu, từ đó danh chấn thiên hạ, đặt nền móng đầu tiên cho con đường tu tiên huy hoàng về sau.
Hiện tại, hắn đi theo Tiết Linh Tú của Nam Giới, trong giai đoạn đầu còn có chút danh tiếng nhờ thành tích ở cuộc thi đơn đấu, nhưng kể từ khi kết thúc, lại rớt từ tuyến đầu xuống hàng chót, trở thành một kẻ gần như vô hình. Là một cao thủ nửa bước Nguyên Anh, vậy mà lại mờ nhạt đến mức người ta chẳng buồn nhớ tới.
Vân Nhàn không dám đoán người khác thế nào, nhưng riêng loại người như Trọng Trường Nghiêu, nếu rơi vào tình cảnh như vậy, e rằng còn khó chịu hơn cả chết.
Khi trao giải nhất kết thúc, hắn lẽ ra nên đi nghỉ cùng đoàn Nam Giới, nhưng sao lại đột ngột biến mất vào lúc đó?
Hắn đi đâu?
Thoạt nhìn như đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực ra chỉ là một ý niệm lóe lên rồi vụt qua. Vân Nhàn ngẩng đầu, thấy Tiêu Nguyên đang thong thả mở ra một tờ giấy bản lớn, trải lên bàn, quanh đó là đầy ắp các món ăn.
Chỗ đó là Đường Linh quốc, một vùng bồn địa hẻo lánh phía Đông Giới.
Trong phạm vi ngàn dặm, linh mạch hoàn toàn cạn kiệt, trăm năm không sinh ra nổi một kẻ có linh căn, từ đó trở đi, toàn bộ dân chúng nơi này đều vô duyên với con đường tu tiên. Không phải chưa từng có tu sĩ đến điều tra, nhưng không ai có thể ở lại lâu. Thiên địa không linh khí, đối với tu sĩ chẳng khác nào tự chặt đứt cánh tay mình. Như chim gãy cánh, sao có thể bay? Ở lại nơi đó quá lâu, tạp chất trong thân thể càng lắng đọng, thậm chí có thể làm hỏng luôn linh căn.
Một vùng đất quỷ dị, tựa như bị nguyền rủa.
Vân Nhàn cầm chân vịt, chuyên chú nhìn vào nét mực trên giấy.
Không sai, hoàn toàn trùng khớp với ghi chép trong thoại bản.
Đường Linh quốc quận chúa Đường Vô Khả, chính là nữ tử đầu tiên được Trọng Trường Nghiêu thu vào hậu cung sau khi hắn đại thắng Tứ Phương.
Khi ấy, Trọng Trường Nghiêu khí thế như rồng, tại Huyền Bảo Các cùng người đánh cược, tiếp nhận một nhiệm vụ cấp Thiên Giai. Hắn một thân một mình tiến về Đông Giới. À không, không hoàn toàn một mình. Tức Mặc Xu vẫn luôn âm thầm đi theo sau hắn.
Hắn nhận nhiệm vụ với lý do muốn lấy Đãng A thảo chữa thương cho Tức Mặc Xu. Nhưng khi đó hắn mới chỉ vừa bước vào Nguyên Anh kỳ, mà đối thủ được đồn là Ma Tôn một tên ma tu ở Phân Thần kỳ. Bất cứ ai cũng đều cho rằng hắn là đi chịu chết. Quản sự phụ trách của Huyền Bảo Các còn không nể mặt mà công khai giễu cợt hắn trước đám đông. Trọng Trường Nghiêu tức đến mặt tím ngắt, liền rút ra chiêu bài kinh điển của hắn:
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng coi thường thiếu niên nghèo!”
Vân Nhàn trong lòng thì nghĩ, câu này phạm vi dùng thật quá rộng. Có khi dùng đến tận lúc hắn xuống mồ vẫn hợp. “Đừng khinh thiếu niên nghèo! Đừng khinh trung niên trọc! Đừng khinh lão nhân hôi! Mộ phần thảo cao ba thước! Hũ tro cốt rung chuyển!”
Theo như truyền thuyết thì, hắn lấy cớ vì Tức Mặc Xu mà đi tìm tiên thảo, nhưng kết quả vừa đến nơi lại phát hiện quận chúa kia quả là tuyệt sắc giai nhân, dung mạo khuynh thành, tuy không thể sánh với Tức Mặc Xu diễm lệ yêu nghiệt, nhưng lại mang vẻ đoan trang cao quý, khiến người động lòng không thôi.
Nam Cung Tư Uyển
Thế là một lòng cứu người, cứu tới mức… cứu luôn vào phòng mình.
Vân Nhàn lật tiếp một tờ, phát hiện thậm chí còn có kịch bản kết hôn, làm rể, được ban cho cả một quốc gia. Dù nơi đó không có linh khí, nhưng tài nguyên khoáng sản lại cực kỳ phong phú. Nếu toàn bộ rơi vào tay Trọng Trường Nghiêu, hắn từ nay về sau chẳng cần lo thiếu linh thạch tiêu dùng nữa.
Không đúng.
Nội thương?
Vân Nhàn như chợt nhận ra chút đầu mối. Trong nguyên bản thoại bản, Tức Mặc Xu rõ ràng không hề trúng cổ độc, vậy vì sao lại bị nội thương?
Cũng đúng thôi, mỗi lần phát hiện manh mối đều chẳng đi đến đâu, bởi về sau truyện chỉ lo miêu tả chuyện Tức Mặc Xu và Đường Vô Khả đấu đá kịch liệt ra sao để tranh giành sự sủng ái của Trọng Trường Nghiêu, đọc đến đau cả mắt.
Tiêu Nguyên lúc này lại thản nhiên nói:
“Đường Linh quốc tồn tại đến nay không bị ai xâm lược, một phần là do linh khí nơi đây vốn đã loãng, nhưng chỉ như vậy thì chưa đủ. Còn một nguyên nhân khác chính là vì vị Ma Tôn kia.”
"Ma tu này chấp nhận bảo hộ một tiểu quốc như Đường Linh, nhưng điều kiện duy nhất là: mỗi đời công chúa, khi vừa tròn mười sáu tuổi phải gả cho hắn.”
Giỏi thật đấy! Mười sáu tuổi cũng không tha!
Vân Nhàn kinh ngạc nhướng mày: “Hắn muốn ăn thịt người à?”
Tiêu Nguyên lắc đầu: “Không rõ. Ngoài giới chỉ đồn rằng hắn háo sắc.”
“Háo sắc thì cũng không đến mức này!” Vân Nhàn không suy nghĩ đã phủ nhận ngay, “Nếu thành hôn thì hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt được đâu.”
Người áo đen: “…”
Ngươi nói cứ như ngươi rất hiểu vậy.
Tiêu Nguyên trở nên nghiêm túc:
“Nếu ngươi đã muốn đi, thì lập tức xuất phát. Chậm trễ thêm một khắc, nguy hiểm lại tăng thêm một phần.”
Bà cuộn lại một quyển giấy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường phố Chúng Thành, sương mù mịt mờ, xen lẫn vài luồng khí tức cường đại đáng ngờ.
“Nếu Đao Tông đã muốn lấy mạng ngươi, với tính cách Liễu Hân, nàng ta chắc chắn muốn ra tay càng sớm càng tốt, sẽ không để ngươi sống đến ngày mai. Đương nhiên, hiện giờ bọn họ đã rút lui, nếu ngươi thực sự xui xẻo mà gặp nạn, tuy rằng ai cũng biết là Đao Tông nhúng tay, nhưng nếu bọn chúng phủi tay chối bỏ, thì cũng chẳng làm gì được.”
Vân Nhàn gật đầu:
“Cho nên, ta quyết định về Đông Giới.”