Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 81



Đông Giới ít ra còn nằm trong phạm vi thế lực của Kiếm Các, Bắc Giới thì lại bị kỵ húy nhiều hơn.

 

Tiêu Nguyên cười khẽ:

“Để tránh bị theo dõi, đừng ngự kiếm, quá rêu rao. Đại sư huynh ngươi chắc cũng sẽ đi cùng, nhớ che mặt cho hắn kỹ một chút.”

 

Khoảng thời gian này, Túc Trì hẳn là sẽ bám sát theo bảo vệ Vân Nhàn.

Lá thư mà Vân Lang gửi đến từ trước đã nhờ vả hắn phải chăm sóc sư muội cho tốt, cũng không thể để người có mệnh hệ gì.

 

Vân Nhàn đáp: “Ta hiểu rồi.”

 

Tiêu Nguyên đứng dậy: “Vậy thì đi thôi.”

 

“Đi liền sao?” Vân Nhàn vẫn còn luyến tiếc: “Ta còn chưa kịp từ biệt mọi người…”

 

Dù là nàng, cũng có những bằng hữu cùng kề vai chiến đấu, trong lòng dĩ nhiên khó dứt.

Nhưng cũng đúng thôi vốn chẳng cùng một giới, giữa họ chưa từng có mối liên hệ, chỉ tình cờ gặp nhau nơi chiến trường, thoảng qua như một đoạn duyên mờ nhạt.

 

Tiêu Nguyên khẽ mỉm cười, giọng nhàn nhạt:

“Tụ tán có khi, tái kiến cũng có kỳ. Biết đâu được, chẳng bao lâu nữa ngươi lại gặp lại bọn họ thôi.”

 

“Cũng đúng.” Vân Nhàn miễn cưỡng ngẩng đầu, không cam lòng nói, “Dì, vậy… tiền lộ phí với tiền trọ của ta, dì có thể—”

 

Thân ảnh Tiêu Nguyên đã biến mất trước mặt nàng, chỉ còn sót lại một câu vang vọng trong không gian:

 

“Đã nói rồi, biết đâu ngươi sẽ sớm gặp lại bọn họ.”

 

Vân Nhàn: “…?”

Người đâu rồi? Này!

 

Người áo đen đi ngang qua, vẻ mặt chẳng có gì ngạc nhiên, còn thuận tiện bổ đao:

“Không thì ngươi tưởng vì sao các chủ lại giàu như vậy? Bởi vì người cũng phải tích góp từng tí một. Được mời ăn một bữa cơm coi như còn may, biết đủ đi.”

 

Vân Nhàn: “…………”

Thời buổi này đúng là càng keo kiệt càng giàu, càng phô trương càng nghèo!

 

Ánh nắng đầu ngày rọi xuống, Vân Nhàn, Kiều Linh San và Phong Diệp thu dọn hành lý trong căn trọ tồi tàn, chuẩn bị khởi hành.

 

Vân Nhàn ngắm nghía khắp nơi, không khỏi cảm thán:

“Hồi đó nhìn căn nhà này, lúc nào cũng chê nó nát. Giờ nhìn lại… đúng là càng nát hơn. Không hiểu lúc ấy sao ta có thể ở nổi chỗ này.”

 

Kiều Linh San: “…” Có thể đừng nói ra mấy câu lạ lùng như vậy không?

 

Phong Diệp vừa ôm cây đàn cổ mới sửa xong trong lòng như báu vật, vừa hỏi:

“Đại sư huynh đâu?”

 

“Đại sư huynh không đi chung với chúng ta.” Kiều Linh San mặt không đổi sắc đáp, “Huynh ấy sẽ âm thầm bảo hộ từ xa.”

 

“Cũng đúng.” Phong Diệp lập tức tán thưởng:

“Đại sư huynh phong tư xuất chúng như thế, dù có dịch dung cũng không che nổi khí độ ấy, thật sự quá nổi bật.”

 

“Chú ý lời nói.” Vân Nhàn vừa đội chiếc nón tre được Tiêu Nguyên đưa, vừa nghiêm giọng, “Ngươi là đệ tử Cầm Phường, hắn không phải đại sư huynh của ngươi. Gọi là Túc đại nhân cho ta.”

 

Nam Cung Tư Uyển

Vân Nhàn vừa mới vất vả thu xếp mọi việc, thông báo với mọi người rằng mình sắp trở về Đông Giới.

 

Dĩ nhiên, nàng không phải tự cho mình quan trọng gì chỉ cảm thấy rằng nếu mình rời đi, chắc chắn mọi người sẽ cực kỳ đau lòng. Kết quả, Kỳ Chấp Nghiệp chỉ hờ hững nói đúng một chữ:

“Ờ.”

 

“Gì cơ? Chỉ ‘ờ’ một tiếng thôi á?” Vân Nhàn không tin nổi, “Ngày thường ta cho ngươi ăn bao nhiêu quả táo mà?”

 

Dạo gần đây Kỳ Chấp Nghiệp đàng hoàng đội mũ che mặt, nhưng Vân Nhàn thừa biết tính hắn, chắc chắn bên dưới là cả một núi son phấn do Minh Quang đại sư đánh lên. Hắn liếc nàng khinh thường, giọng dửng dưng:

“Có phải là không gặp được nữa đâu. Chẳng lẽ ta còn phải khóc lóc níu kéo ngươi đừng đi?”

 

Thôi bỏ. Vân Nhàn quay sang Tiết Linh Tú, hy vọng được chút cảm xúc, ai ngờ còn lạnh hơn:

“Biết rồi.”

 

“Chỉ ‘biết rồi’ thôi á?”

 

“Đông Giới, Đường Linh quốc, đúng không?” Tiết Linh Tú đáp gọn.

 

“Sao ngươi biết được? Ta nói với ngươi hồi nào?”

 

“Ta nói ‘biết rồi’ mà, giờ ngươi có thể đi.” Nói xong còn phất tay như đuổi ruồi.

 

Một đám vô tâm! Không bằng nửa phần nhiệt tình của tiểu thư Cơ Dung Tuyết. Người ta trước khi đi còn nắm tay nàng nhéo một hồi hết tay đến má. Bực mình, Vân Nhàn đội nón tre lên đầu, giận dữ leo lên xe:

“Đi thôi!”

 

Ba người họ dự định đi vòng biên giới để vào Đông Giới. Họ thuê một chiếc xe ngựa ngoài thành, phu xe là một lão đầu lèm nhèm, mắt mờ mà vẫn chạy xe.

 

Xe ngựa chậm hơn phi kiếm, nhưng thắng ở chỗ kín đáo, tiện lợi, lại rẻ đến không ngờ.

 

Vân Nhàn ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc ngoài đường từ từ thay đổi, hứng thú thò đầu ra ngoài ngắm cảnh.

 

Nói thật, kiểu du hành thế này cũng hay. Trước giờ nàng và Kiều Linh San chỉ loanh quanh Kiếm Các, mới xuống núi chưa bao lâu đã lao ngay vào chiến trường, có bao giờ được thong thả ngắm nhìn thế giới bên ngoài?

 

Thu về, lá phong đỏ rực nhuộm vàng cả mặt đất. Qua một quán trà ven đường, lão phu xe dừng lại nghỉ, lau mồ hôi, liếc nhìn cô gái đang ló đầu ra khỏi xe mà cười cười:

“Cô nương, cô chẳng lẽ là…”

 

Kiều Linh San lập tức kéo nón tre của Vân Nhàn xuống, che kín gương mặt.

“Điệu thấp thôi! Không được để lộ thân phận!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Nhàn thì điềm nhiên như không, thậm chí còn chẳng thèm tránh:

“Ta chẳng lẽ là sao?”

 

“Nhìn hơi giống cái cô gì đó… khôi thủ Tứ Phương đại chiến ấy, tên gì nhỉ… À, Vân Nhàn! Kiếm tu đó!” Lão già gật gù, rồi lại lắc đầu, “Nhìn kỹ thì không giống lắm. Vân Nhàn tròn mặt hơn, cô gầy hơn. Đúng là thời nay, ai cũng gầy đến phát sợ.”

 

Kiều Linh San: “……”

 

“Vậy à? Có thể giống nàng ấy thì đúng là vinh hạnh!” Vân Nhàn mặt dày đáp, “Lão nhân gia thật có mắt nhìn!”

 

Phong Diệp lo lắng nàng lại lỡ lời chọc nghi ngờ, nhưng không ngờ Vân Nhàn càng nói càng hăng.

 

Phu xe ngựa hỏi: “Hai vị đệ tử này là bạn đồng hành của cô nương à? Một người tu kiếm, một người tu cầm, cách phối hợp này…”

 

Vân Nhàn cười đáp: “Vừa hay tạo thành chữ ‘hảo’ đấy, đúng không? Hai đứa nhỏ nhà ta lớn lên trông chẳng giống ta lắm, cũng hơi buồn lòng.”

 

Phu xe trợn mắt: “Đây là con cô?!”

 

Vân Nhàn thản nhiên: “Ta năm nay đã sáu mươi rồi, chỉ là trông trẻ hơn tuổi thôi.”

 

Phu xe: “?!?”

 

“Cô muốn đi chỗ nào ở Đông Giới thế?”

 

Vân Nhàn đáp: “Ta muốn đi tìm người trượng phu khổ mệnh đã thất lạc nhiều năm của ta, năm ấy chàng mới sáu tuổi thì… đã mất rồi.”

 

Phu xe: “???”

 

Lão già câm nín, ngơ ngác tiếp tục đánh xe, bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ chứng mắt mờ của mình đã bắt đầu ảnh hưởng đến cả tai rồi.

 

Vân Nhàn lừa người xong, ngồi trong xe ăn bánh đường, rút tờ báo mua dọc đường ra đọc.

 

Quả nhiên, ngòi bút của văn nhân cũng có thể g.i.ế.c người. Chuyện Tứ Phương đại chiến sớm đã truyền khắp bốn giới, ban đầu còn gây được chút kinh ngạc, nhưng sau đó thì trở thành màn kịch quen thuộc, hai bên thi nhau… phun mực!

 

Đao Tông lần này đúng là mất cả chì lẫn chài, đã không trộm được gà còn mất luôn nắm gạo, ném đi đại diện quan trọng nhất, lại còn ném luôn cả thủ lĩnh. Giờ đây không chỉ bị ba giới còn lại mắng như chó, mà ngay cả người nhà Bắc Giới cũng chửi đến mức gọi thành “chó chết”. Từ đầu đến chân bị tấn công không thương tiếc, tuy không một chữ tục nhưng lời lẽ cực kỳ cay nghiệt, làm gì cũng bị nói sai. Có lẽ mấy năm tới bọn họ cũng không dám làm gì lớn, trái lại Đoán Thể Môn thì danh tiếng dần khởi sắc, xem ra việc Cơ Dung Tuyết mới trở về quả thật mang lại hiệu ứng không nhỏ.

 

Vân Nhàn nhìn thấy phần tin tức bàn luận chuyện Đao Tông có dính líu đến Ma giáo, nghĩ thầm: “Chắc giờ này Liễu Xương đang đau đầu muốn nứt trán ra rồi.”

 

Tâm trạng nàng vô cùng sảng khoái, vừa ăn bánh đường vừa đọc hết loạt bài mắng chửi Bắc Giới, rồi mới bắt đầu tìm đến phần có tên mình.

 

Các tờ báo lá cải thường hay xếp hạng giới hiệp sĩ, ví như lần trước Đại sư huynh còn lọt top “Mỹ nam tử của năm”. Loại tiểu báo này là nơi nắm rõ nhất mọi biến động giang hồ. Quả nhiên, lần này Vân Nhàn nhanh chóng thấy tên Cơ Dung Tuyết xuất hiện trên “Bảng Tân Tinh” (Bảng Ngôi Sao Mới).

 

Trích đánh giá:

“Ổn định dị thường, giữa tình cảnh đồng hành cùng một kẻ ngu xuẩn vô địch, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, sau sẽ âm thầm toả sáng, phẩm chất cao quý.”

 

“Công pháp của rèn thể sư đã đạt tới cảnh giới thuần thục, được đặc biệt ban tặng nhã hiệu: ‘Cuồng Sư’!”

 

Vân Nhàn há hốc miệng. Còn có cả nhã hiệu nữa cơ à! Trông thật ngầu ghê!

 

Nàng lại nhìn lên một chút tới phần của Kỳ Chấp Nghiệp.

 

“Phật tâm rốt cuộc có tồn tại hay không, không ai dám chắc. Nhưng ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục?”

 

“Dù trong hoàn cảnh nào, cũng luôn giữ vững bản tâm. Đặc biệt ban nhã hiệu: ‘Nghịch Liên’!”

 

Oa! Cái này còn ngầu hơn!

 

Lại nhìn tiếp lên trên tới Tiết Linh Tú.

 

Vân Nhàn ngẩn người chớp mắt một cái, nàng vốn tưởng y tu sẽ dễ bị xem nhẹ lắm cơ.

 

“Cẩn trọng như d.a.o mổ, một tay thi triển Trảm Tình Châm, xoay chuyển càn khôn. Dù phải đồng hành với một kẻ siêu cấp khiến người ta phát chán, vẫn có thể bỏ qua hiềm khích, cứu người khắp nơi.”

 

“Y giả có lòng nhân, từ bi làm gốc. Đặc biệt ban nhã hiệu: ‘Nhân Châm’!”

 

Vân Nhàn đọc mà cảm xúc dâng trào, nước mắt suýt thì rơi. Thấy sắp đến phần mình, nàng vội vàng xoa mặt cho tỉnh táo, tập trung nhìn thật kỹ.

 

Lướt lên thêm vài tên, rốt cuộc hai chữ “Vân Nhàn” to đùng đập vào mắt, xếp ngay vị trí số một trên Bảng Tân Tinh.

 

Duy nhất chỉ tên nàng được viết bằng chu sa đỏ chót.

 

Thật là quá nổi bật rồi, cần gì phải làm màu vậy chứ.

 

“Dù bề ngoài nhìn như không thể kiểm soát, nhưng thực tế tâm cơ thông tuệ, luôn biết xoay chuyển tình thế vào thời khắc then chốt. Chạy trốn giỏi nhất, ra tay tàn nhẫn sống dai nhất!”

 

“Tĩnh như thỏ chết, động như chó điên. Đặc biệt ban nhã hiệu: ‘Cẩu Cẩu Kiếm’!”

 

Vân Nhàn: “………………”

 

Là có ý gì?

 

Là có ý gì vậy trời!!

 

Ngay lúc đó, bên ngoài xe vang lên một tiếng xé gió sắc bén, một đạo ám khí b.ắ.n thẳng về phía nàng, xoẹt một tiếng cắt đôi tờ tiểu báo, rồi găm thẳng trước mặt nàng, bị linh khí chắn lại, không tiến thêm được chút nào.

 

Kiều Linh San thu tay về, gấp gáp nói: “Có người tới!”

 

Xem ra Tiêu Nguyên đoán không sai Đao Tông quả thật là không thể đợi thêm một khắc nào nữa.

 

“Tới cũng tốt thôi.” Vân Nhàn gương mặt vô cảm chưa bao giờ rõ ràng đến vậy, yếu ớt đứng dậy, túm lấy tờ báo lá cải không biết từ đâu bay tới, vo viên nhét luôn vào miệng Thái Bình, hít sâu một hơi, thở dài nói:

 

“Khỏi phải xé nữa!”