Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 9



Kẻ sống dưới mái hiên, há dám không cúi đầu. Ba người nửa đêm còn phải quét dọn sân đình, đến sau nửa đêm mới được yên giấc, sáng sớm đã phải trở dậy dọn gạch vận thạch.

 

Vân Nhàn trong cơn mộng mị đêm qua, lờ mờ cảm giác tay trái ẩn ẩn đau nhức, tựa như có vật gì chui rúc trong da thịt. Sáng sớm tỉnh dậy xem xét, lại chẳng thấy một dấu tích nào. Nhưng chuyện ấy chẳng vướng bận nàng bao lâu, bởi đầu nàng lại hiện tại có việc phải lo lắng hơn.

 

Quả thật, ẩn nhẫn chỉ là kế tạm thời, chẳng thể cậy vào lâu dài. Ngay cả giá vật tư cũng đã khiến cả nhóm choáng váng rồi! Nói đâu xa, năm trăm lượng bạc, ở Đông Giới còn có thể mua một tòa tiểu lâu. Thế mà tại Chúng Thành, năm trăm lượng ấy cũng chỉ đủ cho mười ngày sinh hoạt. Còn là trong tình huống toàn bộ số bạc đều đem đi mua Tích Cốc Đan và Cầm Huyết Thảo.

 

Mấy món thương phẩm kia, xem ra đã trở thành vật thiết yếu. Một hồi trống nổi lên, tinh thần toàn thành lại hăng hái, bắt đầu tranh nhau gom góp giới hạn. Mỗi khi đến lúc ấy, cư dân Chúng Thành mới thực sự lộ ra vẻ đoàn kết hiếm có.”

 

Dĩ nhiên, ba người các nàng cũng có thể ngày ngày chặt du mộc ba bữa, thể nghiệm một phen “phong tình thuần chất” của Ma giáo.

 

Vừa bước ra khỏi cửa, Vân Nhàn vẫn còn thì thầm nho nhỏ:

“Ta thấy chúng ta nên đi tìm Đại sư huynh trước thì hơn.”

 

Kiều Linh San đã sống cùng nàng mấy hôm, giờ cũng nhìn thấu một ít tâm tư sau vẻ mặt nghiêm chỉnh của Vân Nhàn, liền cau mày nói:

“Tìm Túc sư huynh làm gì? Sư huynh là người điềm đạm, lạnh lùng… À không, là ổn trọng, đừng nên quấy rầy hắn thì hơn!”

 

Vân Nhàn đáp lại thản nhiên:

“Ta chỉ muốn chuyển lời của Tưởng trưởng lão thôi, không có ý gì khác.”

 

Kiều Linh San liếc nàng:

“Thuận tiện mượn hai đồng tiêu xài có phải không?”

 

“…Muội nghĩ nhiều rồi,” Vân Nhàn mặt không đổi sắc, lặng lẽ nhét thanh bội kiếm vào trong áo, giấu kín như chưa từng có chuyện gì, “Đi thôi! Chim dậy sớm mới bắt được sâu, biết đâu lại nhặt được cái gì hời!”

 

Phong Diệp vẫn ôm cây đàn ngủ ngon lành, hai người cũng không gọi hắn dậy. Không phải vì thân tình gì sâu sắc, mà bởi vì… một mình hắn cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu. Còn chưa kịp động thủ, e đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập rồi.

 

Lúc này, các đệ tử từ những môn phái khác cũng đang lục tục đổ về thành. Họ mang đến cơ hội buôn bán, nhưng cũng mang theo vô vàn phiền toái. Những người không tiện ra mặt liền tới Huyền Bảo Các treo nhiệm vụ từ đoạt bảo, hộ tiêu, đến truy sát treo giải đầu người… đủ mọi thể loại. Chỉ cần có bản lĩnh, ai cũng có thể lên bảng nhận nhiệm vụ.

 

Vân Nhàn và Kiều Linh San trà trộn giữa dòng người tấp nập nơi phố chợ. Cả hai mặc áo xám xanh nhạt, thanh kiếm bên hông cũng giấu kỹ, thoạt nhìn chẳng khác gì hai dân thường vô danh vô tướng.

 

Nhưng rất nhanh, các nàng liền nhận ra quá bình thường lại hóa ra thành quá nổi bật. Thế là đau lòng móc hai lượng bạc mua ba chiếc mặt nạ “Ngưu Yêu bản” đặc sắc của Ma giáo bán lề đường. Thuận tiện mua luôn cho Phong Diệp một cái, cuối cùng cũng thành công mà “ẩn thân giữa chốn phồn hoa”.

 

Cả hai rốt cuộc đứng dưới bức tường cao bên ngoài Huyền Bảo Các, ngẩng đầu nhìn tấm hoàng bảng treo kín đặc những dòng chữ.

 

Mới có mấy tên lính đánh thuê vừa l.i.ế.m vết thương rút khỏi, trong không khí vẫn còn thoảng mùi m.á.u tanh nhàn nhạt. Cả gian sảnh đượm mùi sắt gỉ, người ra vào liên tục, nhưng lại yên tĩnh lạ thường.

 

Hoàng bảng chia làm ba khu rõ ràng: Nhân, Địa, Thiên phân cấp rõ rệt. Kiều Linh San vừa định từ khu Nhân cấp xem trước, thì thấy Vân Nhàn một bước đã rẽ sang khu bên cạnh, miệng còn lễ phép nói:

“Nhường một chút, phiền các vị nhường một chút.”

 

Tuy hai người thân hình cũng coi là cao gầy, nhưng đứng dưới cánh áo đen của một vị đại ca đầu trọc, thoáng cái trông như hai đứa trẻ bất lực.

 

Vị đầu trọc ấy sắc mặt nghiêm, tâm không ác, thấy Vân Nhàn và Kiều Linh San len lỏi bên cánh tay mình, bèn dùng giọng nói mang chút yêu thích thường thấy ở Ma tộc khi nhìn tiểu nhân loại, cười cười:

“Nhìn không tới phải không, hai tiểu nha đầu? Để ta đưa các ngươi lên.”

 

Một khắc sau, hai người đã ngồi vắt vẻo trên cánh tay hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào tấm bố cáo sáng rực kim quang trên cao.

 

【 Treo giải: Mười vạn lượng 】

 

【 Trước đại chiến, truy sát đội trưởng Đao Tông Liễu Thế, mang đầu đến đổi (bên cạnh có một trưởng lão Hợp Thể kỳ đi theo bảo hộ) 】

 

Góc phải dưới cùng của Kim Bảng có đóng một ấn ký linh khí của Huyền Bảo Các, dấu hiệu xác nhận nhiệm vụ này là thật, không phải giả truyền nhảm. Hơn nữa, phần thưởng mười vạn lượng đã được giao đủ, hoàn toàn hợp lệ.

 

Kiều Linh San trợn mắt, giọng nhỏ như muỗi:

“Có người muốn g.i.ế.c hắn thật à?!”

 

Vân Nhàn cũng hạ giọng đáp:

“Người này… không dễ g.i.ế.c đâu. Ngoài vị trưởng lão Hợp Thể kỳ âm thầm đi theo, còn có người giám sát khu vực Bắc giới lần này cũng là người của Đao Tông tu vi Phân Thần kỳ, hơn nữa còn là thân gia gia của Liễu Thế.”

 

Kiều Linh San cạn lời:

“…Tỷ không tính toán lại à? Ngay cả không tính trưởng lão, tỷ cũng đâu có đánh nổi hắn. Hôm đó ta chỉ liếc mắt một cái, đã thấy hắn sắp từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh rồi, sau lưng còn theo một đống đệ tử Kim Đan răm rắp nghe lệnh.”

 

Vân Nhàn nét mặt thản nhiên, không chút chột dạ:

“Hừ.”

 

Hai người lại đưa mắt dời xuống bảng vàng một đoạn.

 

 

【 Treo thưởng: bảy vạn lượng 】

【 Ta muốn đổi lấy áo cà sa và pháp trượng của Minh Quang đại sư. Chỉ tiếc ngài không chịu, đành phải ra hạ sách này. Đúng dịp đại chiến sắp tới, Minh Quang đại sư sẽ cùng hậu nhân Phật Hương xuất hiện. (Xin đừng làm tổn thương bản thân đại sư) 】

 

Kiều Linh San trố mắt:

“Trực tiếp cướp y phục?! Minh Quang đại sư là tiền bối Phật tu đó! Sao có thể chịu nhục thế này…”

 

Vân Nhàn thì ngẫm nghĩ, nhỏ giọng:

“Thực ra, người ra nhiệm vụ chắc chỉ muốn chúng ta… trộm thôi. Lúc đại sư tắm rửa chắc không đem cả pháp trượng xuống nước đâu nhỉ?”

 

Kiều Linh San suýt té ngửa:

“Cái chuyện xấu hổ như thế, tỷ nói ra được sao? Lỡ bị người ta bắt được, tỷ định làm gì để thoát thân!?”

 

Vân Nhàn chắp tay trước ngực, trông như thể đang thành tâm niệm Phật:

“Ta sẽ nói… ta chỉ là nhất thời động lòng, muốn nhìn hòa thượng tắm một cái.”

 

Kiều Linh San tức run cả người:

“Tỷ im luôn đi còn hơn!!”

 

Nhưng kế hoạch này cũng lập tức bị gạt bỏ vì người của Phật Hương lần này đến hành tung cực kỳ kín đáo, gần như không ai biết họ đang ở đâu. Huống hồ trong hàng trăm môn phái, Phật tu vốn nổi tiếng công thủ toàn diện, hành sự cực kỳ nghiêm ngặt và đoàn kết, hiếm khi rời đội. Hai người bọn họ có muốn ra tay… cũng chẳng đủ tư cách mà động nổi mấy cái tử chùy.

 

Thế là lại tiếp tục xem xuống.

 

【 Treo thưởng: năm vạn lượng 】

【 Trong vòng ba ngày, lão nương ta muốn lấy cái mạng chó của Trọng Trường Nghiêu!!! 】

 

Vân Nhàn: “…………”

Kiều Linh San: “…………”

 

Hai người vốn từ trước đến nay luôn không cùng nhịp suy nghĩ, vậy mà đúng khoảnh khắc này lại đồng lòng kinh ngạc hiếm thấy chưa từng có.

 

Ở đây sao lại có tên Trọng Trường Nghiêu xuất hiện!?

 

So với Kiều Linh San còn đang trợn mắt há mồm, Vân Nhàn đã âm thầm suy nghĩ nhiều hơn một chút.

 

Trọng Trường Nghiêu vốn dĩ là người được chọn đại diện cho Đông Giới tham gia đại chiến, chỉ là do nàng chen ngang một bước, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội. Nhưng Vân Nhàn trước nay chưa từng cho rằng như thế đã là xong chuyện. Trong lòng nàng vẫn mơ hồ cảm thấy: hắn nhất định sẽ đến nơi này.

 

Hiện tại hắn vẫn chưa thật sự “rạng danh”, cũng chưa từng gặp “mệnh định chi nữ” Tức Mặc Xu nghĩa là chưa có lý do để bị người đời biết đến. Mà nay, có người treo thưởng g.i.ế.c hắn tại Chúng Thành, nghĩa là: ở đây đã có người biết trước rằng hắn sẽ xuất hiện.

 

Dù người treo thưởng xưng là “lão nương”, nhưng Vân Nhàn nào dám chắc đó thật sự là nữ? Giả giọng, ngụy trang, thủ đoạn đánh lạc hướng trong giới tu hành xưa nay không thiếu.

 

Vậy người đó rốt cuộc là ai?

 

Vấn đề này nàng tạm thời ghi nhớ trong lòng, chưa tiện bàn sâu. Hai người tiếp tục xem xuống phía dưới bảng treo thưởng. Càng xuống dưới, phần lớn đều là những vụ việc linh tinh như:

“Xử lý Trương Tam phản đồ”,

“Đoạt lại bảo vật từ Lý Tứ”,

“Hộ tống một tên đạo tặc hái hoa bỏ trốn”…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thậm chí, Vân Nhàn còn trông thấy một mảnh giấy vàng chóe: “Treo thưởng số tiền lớn lấy cái đầu của Các chủ Huyền Bảo Các.”

Nàng lập tức rùng mình, xấu hổ thay cho chủ nhân nơi này.

 

Không rõ là vị nhân huynh kia quá gan to hay quá tự tin vào bản lĩnh của mình.

 

Xem xong khu Thiên cấp, hai người cảm tạ vị đại ca đầu trọc đang canh bảng, rồi chạy qua khu Nhân cấp. Nhưng nơi này lại càng không có gì đặc sắc, phần lớn đều là mấy vụ linh tinh cỡ nhỏ. Nhiệm vụ được trả công cao nhất chỉ là:

Giúp tú bà tìm lại con ch.ó cưng chạy trốn, thưởng năm mươi lượng miễn cưỡng đủ mua một phần mười gốc thảo dược cầm máu.

 

Một xu khó c.h.ế.t anh hùng hảo hán.

 

Vân Nhàn trầm mặc hồi lâu. Kiều Linh San nhìn thấy vẻ mặt im lìm của nàng mà thấy lạ, đang định mở lời an ủi thì đã thấy Vân Nhàn chậm rãi vuốt cằm, ngẫm nghĩ:

 

“Ta chợt phát hiện… hình như ta không biết đại sư huynh rốt cuộc trông ra sao…”

 

Kiều Linh San lập tức nổi giận:

“Đừng có nhớ thương tên đại sư huynh nhà tỷ nữa!!”

 

Một câu lỡ miệng, âm thanh không khống chế nổi mà cao vút cả lên. Những người đang đứng xem bảng xung quanh đồng loạt ngoái đầu nhìn lại. Tiểu cô nương mặt đỏ bừng như tôm luộc, từ cổ đỏ tới tận mang tai, vội cúi đầu gắt giọng:

 

“Cho dù có gặp được… cũng không được tìm hắn đòi tiền!!”

 

Dù sao người được cử làm đại diện Kiếm Các vốn là Túc Trì người danh tiếng vang xa. Nếu để người ngoài thấy môn hạ nữ đệ tử đi rêu rao đòi bạc, thật mất mặt biết bao! Nhưng Vân Nhàn thì khác hình như trong đầu nàng chẳng hề có khái niệm “mất mặt” là gì.

Nam Cung Tư Uyển

 

Vân Nhàn còn chưa kịp buông vài câu “Biết rồi, biết rồi”, thì bỗng nhiên bên trong Huyền Bảo Các truyền đến một trận âm thanh binh khí va chạm, leng keng chấn động.

 

Tiếp đó, cánh cửa lớn vốn đang khép hờ bị một cước đá tung, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài chiếu rọi thẳng vào.

 

Trong ánh phản quang, một thân ảnh nam tử ngông nghênh xuất hiện, sau lưng mang theo loan đao còn vương máu, trên lưỡi đao ẩn hiện sát khí lạnh lẽo.

 

Đao Tông, Liễu Thế.

~~

 

Trong thoại bản ở bảng nhiệm vụ, từng cái tên, từng mục tiêu đều như đang dựng sẵn bẫy g.i.ế.c người, rõ ràng nhằm tận diệt người Đông Giới.

 

Quả đúng như lời đồn, Liễu Thế là kẻ sau trận Tứ Phương đại chiến đã chủ động dẫn quân nam hạ, thiêu rụi cả một tòa thành biên giới mang tên “Kiêu Hùng”. Tàn nhẫn, ngông cuồng, không ai sánh kịp.

 

Mỗi lần giăng bẫy, hắn chẳng cần quá nhiều mưu kế. Đám đệ tử trẻ tham gia đại chiến phần lớn còn non tay, chưa từng trải giang hồ m.á.u lửa. Liễu Thế chỉ cần túm lấy vài tên cùng tông làm mồi dụ là đủ. Chẳng hạn hôm hắn làm trọng thương Kiều Linh San, vì bắt không được Trọng Trường Nghiêu, hắn liền bóp nát Kim Đan của đệ tử yếu nhất Đao Tông, vứt xuống ven đường cho người khác “nhặt về”. Đơn giản, tàn nhẫn.

 

Ngay cả lúc phế bỏ linh căn của Kiều Linh San, hắn cũng không thèm chớp mắt một cái.

 

Sau lưng Liễu Thế là một lão giả áo đen thần bí, mặt mũi che kín, nhưng khí tức quanh người mênh mông, hiển nhiên là một cao thủ Hợp Thể kỳ.

 

Toàn bộ Huyền Bảo Các tức khắc im phăng phắc, đến nỗi một cây kim rơi cũng nghe thấy.

 

Liễu Thế nhếch môi cười, giọng nói ngang ngược:

“Chư vị. Nhường Liễu mỗ một con đường, không làm phiền chứ?”

 

Khoảng cách đủ cho hắn đi qua nếu khẽ nghiêng người, nhưng hắn lại cứ muốn mọi người tránh hết ra như nhường đường trong hẻm, như kiểu hắn là vua chúa đi tuần. Có người nhíu mày, định động đậy, uy áp từ lão giả áo đen lập tức đè xuống như núi, khiến người nọ quỳ rạp xuống đất, m.á.u rỉ ra nơi khóe môi.

 

Cường giả Hợp Thể kỳ… quả thực quá đáng sợ!

 

Dưới hơi thở nặng nề, mọi người vội tránh sang một bên, có kẻ còn lặng lẽ rút lui khỏi hiện trường.

 

Liễu Thế quét ánh mắt sắc bén qua đám đông, hài lòng gật đầu, dẫn người đi về phía bảng nhiệm vụ Thiên cấp.

 

Rõ ràng hắn đã nghe được tin gì đó, lần này đến là có mục đích. Hắn bước tới, lập tức nhìn thấy ngay tấm bảng vàng treo giải thưởng chính tên mình ở vị trí cao nhất.

 

Nét chữ tuy dịu dàng, nhưng bút lông lại ẩn giấu một tia sát ý bén nhọn.

 

Liễu Thế híp mắt cười lạnh:

“A… quả thật rất chấp nhất đấy, Tiết Linh Tú.”

“Ngươi nghĩ ta không nhận ra nét chữ của ngươi sao? Chỉ mười vạn lượng mà muốn lấy đầu ta? Hừ, quá xem thường ta rồi.”

 

Lão giả áo đen ghé tai nói nhỏ:

“Thiếu Tông chủ, có thể quay về được rồi.”

 

Liễu Thế nhếch mép, cười khẩy:

“Về cái gì chứ? Nơi này thanh tịnh thế này, không vui sao?”

 

Hắn không xé bảng, chỉ liếc nhìn khắp đám người với ánh mắt giễu cợt.

“Hay là nói… các ngươi coi trọng bọn chúng quá?”

 

“Bảng này dán đã mấy ngày rồi, vẫn chưa ai dám xé xuống?”

“Là không dám, hay là… không có cái gan ấy?”

Hắn rút loan đao, cắm phập xuống đất, cười khàn khàn:

“Muốn g.i.ế.c ta? Vậy thì mau tới đi. Liễu Thế ta sẽ chơi cùng đến cùng.”

 

Chúng Thành là nơi tin tức lan nhanh như gió, không thiếu kẻ tài giỏi ẩn mình. Ấy thế mà hắn vẫn dám ngạo mạn đến công khai khiêu chiến với thiên hạ!

 

Liễu Thế vừa dứt lời, ánh mắt đảo qua đám đông hễ hắn nhìn ai, người đó đều lập tức né tránh.

 

Hắn cảm thấy mãn nguyện với sự sợ hãi và tôn kính, vừa định xoay người rút đao rời đi thì…

 

Sau lưng truyền đến một tiếng “xé bảng” rõ ràng mà thong thả.

 

Liễu Thế lập tức cứng đờ.

Một cơn giận dữ khó tả bốc lên, thẳng từ lưng đ.â.m thẳng vào óc.

 

Thú vị đấy. Rất thú vị. Quả nhiên có kẻ muốn chết.

 

Hắn quay đầu, thấy một thiếu nữ đeo mặt nạ đầu trâu, tay cầm tấm hoàng bảng vừa xé xuống, ánh mắt đen láy thản nhiên đối diện với hắn.

 

Là nữ?

 

Càng tốt.

 

Nụ cười độc ác của Liễu Thế càng thêm dữ tợn, bước đến gần thiếu nữ kia, cười lạnh nói:

“Nếu ngươi thật sự dám xé bảng, vậy ta sao có thể không giúp ngươi một tay…”

 

Nhưng câu nói mới được một nửa, hắn liếc qua nội dung trên bảng thì:

 

【 Treo thưởng: 500 lượng 】

【 Cứu mạng! Có năm con Mị Ma thay phiên hút dương khí của ta mỗi đêm! Mới ba ngày đã bị vắt kiệt thành người thực vật rồi, quỳ lạy xin người hảo tâm giúp đỡ cho ta được sống tiếp… 】

 

Thiếu nữ đeo mặt nạ:

“Ách? Thật sự có chuyện như vậy sao?”

 

Liễu Thế: “?”

 

 

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com