Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 64: Hắc Ngục Thức Tỉnh – Thoát Hiểm Trong Hỗn Loạn



Huyền Thiên Bí Cảnh chìm trong hỗn loạn đỉnh điểm, không gian nứt vỡ thành những mảnh khổng lồ treo lơ lửng giữa hư không, đất đá rơi xuống như một cơn mưa chết chóc, linh khí hỗn loạn tràn ra ngoài hòa lẫn với sát khí ngập trời, tạo thành một bức tranh kinh hoàng như ngày tận thế. Nguyễn Minh Nhật đứng giữa chiến trường tan hoang, Huyền Nhật Chân Hỏa bùng cháy dữ dội quanh người, ngọn lửa đỏ đen cuồn cuộn như sóng dữ, hòa quyện với ánh vàng rực rỡ của Thái Dương Thần Hỏa, khí thế Bán Phá Thiên Cảnh Đại Viên Mãn rung chuyển thiên địa, như một ngọn núi bất khuất chống lại uy áp kinh hồn từ Hắc Ngục Viễn Cổ. Thanh kiếm không tên trong tay hắn rung động kịch liệt, linh khí đỏ đen từ Huyền Nhật Thần Mạch chảy tràn qua lưỡi kiếm, phát ra tiếng rít sắc bén như muốn xé nát không gian. Máu tươi chảy dài trên khuôn mặt hắn, từng giọt rơi xuống đất, nhưng ánh mắt lạnh lẽo vẫn sắc bén như lưỡi dao, không chút dao động, dù cơ thể đã chịu tổn thương nặng sau những lần va chạm trước.

Đối diện, Đại Sứ Thần Huyết đứng trước cánh cổng Hắc Ngục Viễn Cổ, hắc khí quanh người tan rã một phần sau những đòn tấn công của Minh Nhật, nhưng đôi mắt đỏ rực vẫn lóe lên tia sáng cuồng hỉ điên dại. Khe nứt trên cánh cổng đen kịt khổng lồ mở rộng từng chút một, tà khí kinh hoàng trào ra như thủy triều, sâu thẳm và cổ xưa, mang theo tiếng gầm rú từ những tồn tại bị phong ấn hàng vạn năm. Không gian bí cảnh rung chuyển dữ dội, những vết nứt lớn lan rộng trên bầu trời, đất đá nứt vỡ, linh khí bị hút vào hư không, tạo thành những cơn lốc xoáy hỗn loạn. Huyền Thiên Tháp phía xa phát ra ánh sáng đỏ rực cuối cùng, như một ngọn hải đăng sắp tắt giữa cơn bão, trước khi thân tháp bắt đầu nứt vỡ, những mảnh vỡ rơi xuống, hòa vào cơn bão hỗn loạn, phát ra tiếng nổ vang vọng như sấm sét.

Minh Nhật nghiến răng, thần thức lan tỏa, cảm nhận được nguy hiểm cực hạn từ tà khí tràn ngập không gian. Mỗi luồng tà khí như một lưỡi dao vô hình, cắt qua ý thức của hắn, khiến kinh mạch trong cơ thể rung động dữ dội, linh khí vận chuyển chậm lại dưới áp lực kinh hồn. Hắn gầm lên, giọng trầm lạnh vang vọng giữa chiến trường:

“Ngươi đã làm gì, Đại Sứ? Đây là sức mạnh ngươi muốn triệu hồi sao? Ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi toại nguyện?”

Đại Sứ Thần Huyết quay đầu, ánh mắt điên cuồng, nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt đầy máu đen. Hắn giơ tay, hắc khí ngập trời bùng nổ, giọng khàn khàn như vọng từ địa ngục:

“Ngươi không hiểu đâu, Huyền Nhật Đại Đế! Đây là ý chí của Thần Huyết Chân Chủ – chúa tể viễn cổ, kẻ thống trị Thương Khung Thần Vực từ thời hồng hoang! Ngài đã trở lại, và ta sẽ là kẻ dẫn đường cho thời đại mới – thời đại của bóng tối và máu huyết!”

Ngay lúc đó, từ khe nứt của Hắc Ngục Viễn Cổ, một bóng đen chậm rãi bước ra. Không phải một thực thể hoàn chỉnh, mà là một bóng hình hư ảo cao trăm trượng, toàn thân bao phủ bởi hắc khí dày đặc và huyết quang đỏ thẫm, như được dệt từ máu tươi của hàng triệu sinh linh. Đôi mắt đỏ rực của nó sáng lên như hai vầng mặt trời tà ác, sâu thẳm và lạnh lẽo, mang theo khí tức vượt xa mọi tồn tại Minh Nhật từng đối mặt – một phần ý chí của Thần Huyết Chân Chủ, tồn tại cổ xưa bị phong ấn hàng vạn năm, giờ đây được giải phóng nhờ sự điên rồ của Đại Sứ. Tà khí từ bóng đen lan tỏa như một cơn sóng thần, không gian bí cảnh rung chuyển dữ dội, đất đá tan rã thành bụi, linh khí bị hút mạnh vào hư không, mọi thứ như bị nuốt chửng bởi một sức mạnh vô biên, không thể kháng cự.

Đại Sứ Thần Huyết quỳ xuống, hai tay giơ cao, giọng run rẩy vì phấn khích:

“Chủ nhân vĩ đại! Thuộc hạ đã hoàn thành sứ mệnh! Huyền Thiên Bí Cảnh đã sụp đổ, phong ấn đã nứt vỡ! Hãy ban thưởng cho ta sức mạnh của ngài, để ta trở thành cánh tay phải của ngài trong thời đại mới!”

Nhưng bóng đen không đáp lại. Đôi mắt đỏ rực quét qua Đại Sứ, không chút cảm xúc, như nhìn một con kiến hèn mọn không đáng để tâm. Đột nhiên, một luồng hắc khí từ bóng đen lao tới, hóa thành bàn tay khổng lồ, dài hàng chục trượng, quấn chặt lấy Đại Sứ như một con rắn săn mồi. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu, giọng hoảng loạn vang lên giữa không gian hỗn loạn:

“Chủ nhân… ngài làm gì vậy? Ta là kẻ trung thành nhất của ngài!”

Bóng đen phát ra tiếng nói trầm thấp, sâu thẳm như vọng từ vực sâu vô tận, lạnh lẽo đến mức khiến không gian như đóng băng:

“Trung thành? Ngươi chỉ là một quân cờ. Huyết mạch của ngươi, ta cần để hoàn thiện ý chí này. Cống hiến đi, đó là vinh dự duy nhất ta ban cho ngươi!”

“Không!” Đại Sứ gầm lên, hắc khí quanh người bùng nổ dữ dội, Huyết Ma Hóa Thân kích hoạt lần nữa. Ma thân khổng lồ cao trăm trượng xuất hiện phía sau hắn, toàn thân bao phủ bởi hắc khí và huyết quang, đôi tay vung mạnh, Huyết Ma Vô Tận Trảm bung ra, ngàn lưỡi dao đen kịt lao tới, nhắm thẳng vào bàn tay hắc khí của Thần Huyết Chân Chủ. Nhưng sức mạnh của ý chí viễn cổ quá kinh khủng, bàn tay hắc khí chỉ khẽ siết chặt, ngàn lưỡi dao tan rã trong chớp mắt, ma thân nứt vỡ như gốm sứ, máu đen phun trào từ cơ thể Đại Sứ. Hắn hét thảm, linh khí trong cơ thể bị hút mạnh, kinh mạch khô quắt lại, thân thể dần co rút trước ánh mắt kinh hãi của chính hắn.

Minh Nhật đứng giữa hư không, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cảnh tượng. Hắn cười lạnh, giọng trầm mang theo tia khinh miệt:

“Đúng là chó săn trung thành. Ngươi hiến cả mạng sống để nghênh đón chủ nhân, nhưng kết cục chỉ là một đống tro tàn. Thật đáng thương!”

Nhưng trong lòng hắn không chút đắc ý. Nguy cơ từ ý chí Thần Huyết Chân Chủ vượt xa mọi dự đoán, tà khí kinh hoàng lan tỏa khắp không gian, áp lực đè nặng lên linh hồn khiến kinh mạch trong cơ thể rung động dữ dội, linh khí vận chuyển chậm lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hắn nghiến răng, thần thức lan tỏa, cảm nhận được từng luồng tà khí như những sợi xích vô hình, quấn chặt lấy ý thức của hắn, khiến đầu óc đau nhức như bị kim châm. Hắn biết, nếu không hành động ngay, không chỉ bí cảnh mà cả thế giới bên ngoài sẽ rơi vào bóng tối vĩnh cửu. Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn thấy một mảnh ngọc bích lấp lánh rơi ra từ tay Đại Sứ trong lúc giãy giụa – phần còn lại của Truyền Tống Trận! Đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi cơn ác mộng này.

Hắn lao tới, Huyền Nhật Cửu Biến tầng tám kích hoạt, linh khí đỏ đen bùng nổ dữ dội như một cơn lốc ngập trời, kinh mạch trong cơ thể vận chuyển điên cuồng, từng luồng sức mạnh được đẩy đến cực hạn. Huyền Nhật Vô Tận Diệt bung ra lần cuối cùng – chiêu thức liều mạng đốt cháy toàn bộ Huyền Nhật Chân Hỏa. Ngọn lửa đỏ đen bùng nổ từ cơ thể hắn, hóa thành kiếm quang hủy diệt dài ngàn trượng, xuyên phá không gian, nhắm thẳng vào Đại Sứ đang bị cắn nuốt. “Ầm!” Kiếm quang va chạm với bàn tay hắc khí của Thần Huyết Chân Chủ, không gian nứt vỡ thành từng mảnh lớn, sóng xung kích bùng phát dữ dội, đất đá bay tứ tung. Minh Nhật nghiến răng, máu tươi phun trào từ miệng, kinh mạch trong cơ thể như muốn vỡ tung dưới áp lực kinh hồn, nhưng tay phải vung mạnh, linh khí đỏ đen hóa thành vòng xoáy, kéo mảnh ngọc bích về phía mình trước khi Đại Sứ bị nuốt chửng hoàn toàn.

Đại Sứ hét lên thảm thiết, thân thể khô quắt lại như một xác chết khô, linh khí bị rút cạn, linh hồn tan rã trong tiếng gào tuyệt vọng. Cuối cùng, hắn hóa thành một đống tro bụi trong bàn tay hắc khí, không còn chút dấu vết nào sót lại. Ý chí Thần Huyết Chân Chủ quay đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Minh Nhật, giọng trầm thấp vang vọng như sấm sét:

“Ngươi dám cướp đồ của ta? Tiểu tử, ngươi sẽ là kẻ đầu tiên chết khi ta hoàn toàn thức tỉnh! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì sự ngạo mạn này!”

Minh Nhật nắm chặt mảnh ngọc bích, máu tươi chảy dài trên tay, nhưng ánh mắt không chút dao động. Hắn cười lạnh, giọng trầm vang vọng:

“Muốn giết ta? Ngươi cứ thử xem! Nhưng trước đó, ta sẽ khiến ngươi nhớ mãi cái tên Huyền Nhật Đại Đế!”

Hắn quay đầu, lao về phía Tiểu Vũ và Nguyễn Huyền Phong, nơi Truyền Tống Trận đang được kích hoạt. Tiểu Vũ đứng trước vòng tròn trận pháp cổ xưa, linh khí trắng bạc từ Hắc Nguyệt Hồn Châu bao phủ quanh người, ánh mắt sắc lạnh nhưng lo lắng nhìn về phía Minh Nhật. Nàng vung tay, Nguyệt Hồn Thiên Băng Diệt bung ra, cơn bão tuyết trắng bạc lan tỏa, đóng băng những mảnh đất đá rơi xuống như mưa, bảo vệ trận pháp khỏi sụp đổ. Nguyễn Huyền Phong quỳ một gối, máu tươi chảy dài từ ngực, nhưng tay vẫn nắm chặt bản đồ, giọng yếu ớt vang lên giữa tiếng nổ kinh thiên:

“Tiểu Vũ, nhanh lên! Đưa mảnh ngọc cho ta! Bí cảnh không trụ được nữa rồi!”

Tiểu Vũ nhận mảnh ngọc từ Minh Nhật, lao tới đặt vào trung tâm trận pháp. Linh khí trắng bạc dung hợp với ký tự trên ngọc bích, vòng tròn trận pháp rung động dữ dội, ánh sáng xanh biếc bùng nổ từ những đường vân cổ xưa, như một ngọn lửa hy vọng giữa bóng tối ngập trời. Nguyễn Huyền Phong ho ra máu, tay run rẩy đặt bản đồ lên trận pháp, linh khí yếu ớt từ cơ thể hòa vào, kích hoạt từng ký tự. Ánh sáng xanh biếc lan rộng, Truyền Tống Trận bắt đầu khởi động, không gian quanh trận pháp xoắn vặn, phát ra tiếng rít sắc bén.

Minh Nhật đứng sau, ánh mắt sắc lạnh quét qua chiến trường tan hoang. Thái Dương Thần Hỏa cháy âm ỉ quanh người, thanh kiếm trong tay rung động, linh khí đỏ đen cuộn trào, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy cơ nào. Hắn quay đầu, nhìn về phía Hắc Ngục Viễn Cổ, nơi tà khí kinh hoàng vẫn lan tỏa không ngừng. Khe nứt trên cánh cổng mở rộng hơn, một con mắt đỏ ngầu khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, sâu thẳm và tà ác, nhìn thẳng ra thế giới bên ngoài. Tà khí từ con mắt lan tỏa, mang theo tiếng gầm rú từ những tồn tại cổ xưa, như báo hiệu thời đại đại kiếp nạn đã bắt đầu. Minh Nhật nghiến răng, cảm giác bất lực thoáng qua trong lòng, nhưng ý chí chiến đấu vẫn cháy bỏng:

“Thần Huyết Chân Chủ… Ngươi muốn tái sinh? Ta sẽ quay lại, và lần này, ta sẽ chôn ngươi vĩnh viễn!”

Ý chí Thần Huyết Chân Chủ gầm lên, bàn tay hắc khí lao tới lần nữa, dài hàng trăm trượng, mang theo khí tức tử vong ngập trời, nhắm thẳng vào Minh Nhật. Hắn vung kiếm, Huyền Nhật Luân Hồi Kiếm chém xuống, kiếm quang đỏ đen ngàn trượng mang khí thế luân hồi bùng nổ, đối kháng trực diện với hắc khí. “Ầm!” Không gian nứt vỡ, sóng xung kích bùng phát, đất đá tan rã, nhưng Minh Nhật không chờ thêm. Hắn lao về phía Truyền Tống Trận, kéo Tiểu Vũ và Nguyễn Huyền Phong vào trung tâm. Ánh sáng xanh biếc bùng nổ dữ dội, trận pháp kích hoạt hoàn toàn, không gian xoắn vặn như một cơn lốc, cả ba biến mất trong chớp mắt giữa tiếng gầm rú kinh hồn từ Hắc Ngục Viễn Cổ.

Khi Minh Nhật mở mắt lần nữa, hắn đã đứng trên một vùng đất hoang tàn bên ngoài bí cảnh. Không khí trong lành nhưng vẫn mang theo cảm giác bất an, như thể tà khí từ Hắc Ngục vẫn len lỏi đâu đó trong thiên địa. Hắn quay đầu nhìn lại, Huyền Thiên Bí Cảnh rung chuyển dữ dội, những vết nứt lan rộng trên bầu trời, đất đá rơi xuống như mưa, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn trong một tiếng nổ kinh thiên động địa. Từ đống đổ nát, bóng đen của Thần Huyết Chân Chủ chậm rãi hiện lên, cao lớn hơn trước, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía chân trời, khí tức tà ác lan tỏa khắp không gian, như thể cả thế giới sắp rơi vào bóng tối vĩnh cửu. Tiếng gầm rú từ Hắc Ngục Viễn Cổ vang vọng, mang theo lời thì thầm cổ xưa:

“Ta đã trở lại… Nhân gian sẽ là của ta…”

Minh Nhật nắm chặt thanh kiếm, máu tươi vẫn chảy dài trên tay, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động:

“Ngươi đã thức tỉnh… Nhưng ta sẽ là kẻ chôn ngươi lần nữa, Thần Huyết Chân Chủ!”

Tiểu Vũ đứng cạnh, ánh mắt lo lắng nhìn về phía sư phụ, giọng run run:

“Sư phụ, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Hắn… hắn quá mạnh!”

Minh Nhật quay đầu, nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi ánh sáng yếu ớt của mặt trời đang cố xuyên qua tầng mây đen kịt. Hắn hít một hơi thật sâu, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian hoang tàn:

“Chuẩn bị, Tiểu Vũ. Đại kiếp nạn đã bắt đầu. Chúng ta cần tìm đồng minh, luyện hóa bảo vật, và tăng cường sức mạnh. Ta sẽ không để lão quỷ đó sống sót thêm lần nào nữa!”

Nguyễn Huyền Phong quỳ một gối, máu tươi chảy dài, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia sáng kiên định:

“Huyền Nhật Đại Đế, Thương Hội Nguyễn sẽ đứng sau ngài. Nhưng chúng ta cần thời gian… và thông tin về Hắc Ngục Viễn Cổ.”

Minh Nhật gật đầu, ánh mắt quét qua vùng đất hoang tàn, cảm nhận được tà khí yếu ớt vẫn còn sót lại trong không khí. Hắn nắm chặt Thần Huyết Chi Ấn trong tay, linh khí đỏ đen rung động, như một lời nhắc nhở về sức mạnh tiềm tàng mà hắn vẫn chưa hoàn toàn khai phá. Hắn thì thầm:

“Thời gian… Ta sẽ khiến ngươi trả giá bằng máu, Thần Huyết Chân Chủ.”

Xa xa, tiếng gầm rú từ Hắc Ngục Viễn Cổ vẫn vọng lại, như một lời tuyên chiến từ bóng tối, báo hiệu một cuộc chiến lớn hơn đang chờ đợi phía trước.

Lời kêu gọi ủng hộ từ tác giả:

Các đạo hữu, Hắc Ngục Viễn Cổ đã mở, Thần Huyết Chân Chủ đang ngáp dài chờ đối thủ xứng tầm! Muốn nhảy vào truyện làm kẻ thách thức Minh Nhật hay hóa thân thành tay sai của lão quỷ kia để “ăn hành”? Chỉ cần ném một chén trà đá – hoặc cả hũ linh thạch nếu khí phách ngút trời – qua tài khoản dưới đây, chương mới sẽ đến nhanh hơn Huyền Nhật Trảm Thiên! Donate càng nhiều, cơ hội làm trùm cuối càng cao, nhưng cẩn thận, Minh Nhật không thích kẻ yếu đâu nhé! 😎

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🔗 Paypal:

Hẹn gặp đạo hữu ở chương sau, đừng để ta “tu luyện” trong đói khát nhé! 🔥

🔥 Vinh danh đạo hữu đã ủng hộ:

"Vô Danh Nhân" donate 5.000 VNĐ: “Tiểu đạo hữu chỉ là hạt cát nhỏ, nhưng nguyện theo tác giả chinh chiến tiên hiệp!”

"Nguyễn Trung Tú" donate 7.000 VNĐ: “Chén linh trà này cho Minh Nhật, mong tác giả ra chương nhanh.”

Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta tiếp tục viết nên những trận chiến kinh thiên động địa! Hẹn gặp lại ở chương sau! 🔥


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com