Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 65: Trở Về Loạn Tinh Thành



Không gian xoắn vặn dữ dội khi ánh sáng xanh biếc từ Truyền Tống Trận dần tan biến, để lại Nguyễn Minh Nhật, Tiểu Vũ và Nguyễn Huyền Phong đứng trên một vùng đất hoang tàn, cách Loạn Tinh Thành không xa. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi đất khô cằn và chút tà khí sót lại từ Huyền Thiên Bí Cảnh vừa sụp đổ. Minh Nhật đứng thẳng, Huyền Nhật Chân Hỏa vẫn cháy âm ỉ quanh người, ngọn lửa đỏ đen hòa quyện với ánh vàng rực của Thái Dương Thần Hỏa, nhưng khí thế Bán Phá Thiên Cảnh Đại Viên Mãn đã thu liễm đi phần nào, chỉ còn lại ánh mắt lạnh lẽo quét qua vùng đất trước mặt. Thanh kiếm không tên trong tay hắn rung động yếu ớt, linh khí đỏ đen từ Huyền Nhật Thần Mạch dần lắng xuống, nhưng máu tươi vẫn chảy dài trên khuôn mặt, từng giọt rơi xuống đất, hòa vào lớp bụi khô.

Tiểu Vũ đứng cạnh, Hắc Nguyệt Hồn Châu lơ lửng trước ngực, phát ra ánh sáng trắng bạc yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Dù thương thế đã ổn định nhờ Thanh Linh Hồi Hồn Đan, cơ thể nàng vẫn mang dấu vết mệt mỏi sau trận chiến kinh hoàng. Nguyễn Huyền Phong quỳ một gối, máu tươi chảy dài từ ngực, hơi thở yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên tia kiên định khi nhìn về phía Loạn Tinh Thành – nơi những ngọn tháp cao vút ẩn hiện trong màn sương mù xa xa.

Minh Nhật hít một hơi sâu, không khí trong lành xen lẫn chút bất an khiến hắn nhíu mày. Hắn quay đầu nhìn về phía bí cảnh vừa sụp đổ, nơi tà khí từ Hắc Ngục Viễn Cổ vẫn còn vọng lại như lời thì thầm từ bóng tối. Hình ảnh đôi mắt đỏ ngầu của Thần Huyết Chân Chủ hiện lên trong tâm trí, sâu thẳm và tà ác, mang theo lời tuyên chiến lạnh lẽo: “Ta đã trở lại…” Minh Nhật nắm chặt kiếm, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động:

“Đại kiếp nạn đã bắt đầu. Nhưng ta sẽ không để ngươi toại nguyện, Thần Huyết Chân Chủ.”

Tiểu Vũ bước tới, giọng run run nhưng đầy kiên định:

“Sư phụ, chúng ta phải làm gì tiếp theo? Hắn… hắn quá mạnh.”

Minh Nhật quay đầu, nhìn về phía Loạn Tinh Thành, giọng trầm thấp vang lên:

“Trở về Nguyễn gia trước. Chúng ta cần thông tin, đồng minh, và thời gian để chuẩn bị. Ta sẽ không để lão quỷ đó sống sót thêm lần nào nữa.”

Nguyễn Huyền Phong ho khan, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, nhưng hắn gật đầu:

“Huyền Nhật Đại Đế nói đúng. Nguyễn gia có những ghi chép cổ xưa về Hắc Ngục Viễn Cổ. Chúng ta sẽ tìm ra cách đối phó.”

Minh Nhật gật đầu, vung tay, linh khí đỏ đen hóa thành vòng xoáy, nâng Nguyễn Huyền Phong lên. Hắn bước đi, Tiểu Vũ theo sau, ba người hướng về Loạn Tinh Thành, nơi những ngọn gió lạnh lẽo thổi qua những bức tường thành cổ kính, như báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến.

Khi ba người vừa đặt chân đến cổng thành phía nam của Loạn Tinh Thành, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Những bóng người ẩn hiện trong bóng tối, sát khí ngập trời lan tỏa từ các góc khuất. Hơn chục cường giả từ các thế lực lớn – Huyết Ảnh Môn, Bách Quỷ Tông, và một số tán tu Phá Thiên Cảnh – xuất hiện, chặn đường nhóm Minh Nhật. Một lão giả áo xám từ Huyết Ảnh Môn bước lên, tu vi Phá Thiên Cảnh trung kỳ bùng nổ, giọng khàn khàn vang vọng:

“Huyền Nhật Đại Đế, nghe nói ngươi vừa từ Huyền Thiên Bí Cảnh trở về. Bảo vật trong đó đâu? Giao ra đây, ta sẽ cho ngươi một con đường sống!”

Minh Nhật đứng yên, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người. Hắn cười lạnh, không nói gì, nhưng linh khí đỏ đen quanh người bùng nổ dữ dội, Huyền Nhật Chân Hỏa cháy rực, mang theo khí thế kinh hồn từ trận chiến với Đại Sứ Thần Huyết. Chỉ một phần khí tức chiến đấu lộ ra, không gian quanh hắn rung động, đất đá dưới chân nứt vỡ, sát khí ngập trời như một lưỡi dao vô hình chém qua đám cường giả. Những kẻ yếu hơn lập tức lùi lại, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Một tán tu run rẩy:

“Đây… đây là khí tức của kẻ đã giết Hắc Thánh sao? Không thể đối đầu!”

Nhưng lão giả áo xám nghiến răng, tay vung lên, Huyết Ảnh Thiên Ma Trảo bung ra, móng vuốt đỏ máu lao tới, nhắm thẳng vào Minh Nhật:

“Đừng hòng dọa ta! Chết đi!”

Minh Nhật hừ lạnh, tay phải giơ lên, Huyền Nhật Thần Tước kích hoạt. Một nắm đấm đỏ đen khổng lồ lao ra từ hư không, ngọn lửa đỏ đen thiêu đốt không gian, đập thẳng vào móng vuốt. “Ầm!” Tiếng nổ kinh thiên vang lên, móng vuốt vỡ tan, lão giả bị đánh bay trăm trượng, đâm sầm vào tường thành, máu tươi phun trào, ngất tại chỗ. Đám cường giả còn lại hoảng loạn, nhưng không dám tiến lên, chỉ lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác.

Tiểu Vũ bước tới, Hắc Nguyệt Trảm lơ lửng trong tay, ánh trăng trắng bạc lóe lên sát khí:

“Còn ai muốn thử không?”

Minh Nhật quét mắt qua đám người, giọng trầm lạnh:

“Cút đi, trước khi ta đổi ý.”

Đám cường giả run rẩy, nhanh chóng tản ra, nhưng Minh Nhật cảm nhận được những ánh mắt âm thầm quan sát từ xa – các thế lực lớn hơn, ẩn trong bóng tối, đang chờ cơ hội hành động. Hắn hừ lạnh, quay đầu:

“Đi thôi. Loạn Tinh Thành không yên bình như vẻ ngoài đâu.”

Ba người tiến vào Loạn Tinh Thành, băng qua những con phố đông đúc, nơi ánh đèn lồng đỏ rực treo cao, tiếng người mua bán vang vọng, nhưng không khí lại mang chút căng thẳng khó tả. Khi đến Nguyễn gia – một tòa phủ đệ rộng lớn nằm giữa trung tâm thành, Minh Nhật dừng lại trước cổng chính. Những bức tường đá cao vút khắc đầy phù văn cổ xưa, linh khí yếu ớt phát ra từ trận pháp bảo hộ, nhưng không đủ để che giấu sát khí ngấm ngầm bên trong.

Nguyễn Huyền Phong được hai thị vệ đỡ vào, còn Minh Nhật và Tiểu Vũ bước theo sau, tiến vào đại sảnh chính. Bên trong, ba trưởng lão của Nguyễn gia đã chờ sẵn – Nguyễn Thiên Vân, Nguyễn Linh Hạc, và Nguyễn Huyền Dương – tu vi đều ở Phá Thiên Cảnh hậu kỳ, khí tức mạnh mẽ nhưng ánh mắt đầy lo lắng. Nguyễn Thiên Vân, trưởng lão lớn nhất, bước lên, chắp tay:

“Huyền Nhật Đại Đế, ngươi đã trở về. Huyền Thiên Bí Cảnh… đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Nhật ngồi xuống ghế chính, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ba người. Hắn kể lại ngắn gọn:

“Bí cảnh sụp đổ. Đại Sứ Thần Huyết triệu hồi ý chí Thần Huyết Chân Chủ từ Hắc Ngục Viễn Cổ. Phong ấn đã nứt vỡ, đại kiếp nạn sắp bắt đầu.”

Cả ba trưởng lão biến sắc, Nguyễn Linh Hạc run giọng:

“Thần Huyết Chân Chủ? Lão quỷ đó… thật sự thoát ra sao?”

Minh Nhật gật đầu, lấy Thần Huyết Chi Ấn từ trong nhẫn trữ vật, đặt lên bàn. Linh khí đỏ đen từ bảo vật bùng nổ, mang theo khí tức cổ xưa:

“Đây là chìa khóa liên quan đến phong ấn. Ta cần thông tin từ các ngươi – mọi thứ về Hắc Ngục Viễn Cổ và Thần Huyết Chân Chủ.”

Nguyễn Thiên Vân thở dài, lấy từ trong tay áo một cuộn da cổ xưa, mở ra trước mặt Minh Nhật. Những dòng chữ đỏ thẫm hiện lên, mang theo khí tức lâu đời:

“Đây là ghi chép từ tổ tiên Nguyễn gia, cách đây ba vạn năm. Hắc Ngục Viễn Cổ không chỉ là nơi phong ấn Thần Huyết Chân Chủ, mà còn giam giữ hàng ngàn tồn tại tà ác khác – những kẻ từng là chúa tể của Thương Khung Thần Vực. Phong ấn được dựng lên bởi Huyền Thiên Đại Đế và ba vị tiền bối viễn cổ, dùng máu và linh hồn của họ làm nền tảng.”

Minh Nhật nhíu mày, ánh mắt lóe lên:

“Huyền Thiên Đại Đế? Có liên quan gì đến Huyền Thiên Tháp không?”

Nguyễn Huyền Dương gật đầu, giọng trầm thấp:

“Đúng vậy. Huyền Thiên Tháp là một phần của phong ấn, được xây dựng để trấn áp Hắc Ngục. Nhưng khi bí cảnh sụp đổ, tháp cũng vỡ tan. Phong ấn giờ chỉ còn dựa vào trận pháp cổ xưa bên ngoài Hắc Ngục, nhưng nó đang yếu đi từng ngày.”

Tiểu Vũ chen vào, giọng lo lắng:

“Nếu phong ấn vỡ hoàn toàn, điều gì sẽ xảy ra?”

Nguyễn Thiên Vân nhìn nàng, ánh mắt nặng nề:

“Thần Huyết Chân Chủ sẽ tái sinh hoàn toàn, dẫn theo quân đoàn tà ác từ Hắc Ngục. Khi đó, không chỉ Loạn Tinh Thành, mà cả Thương Khung Thần Vực sẽ rơi vào bóng tối.”

Minh Nhật nắm chặt Thần Huyết Chi Ấn, ánh mắt lạnh lẽo:

“Vậy chúng ta phải tìm cách gia cố phong ấn, hoặc tiêu diệt lão quỷ đó trước khi hắn thoát ra.”

Nguyễn Linh Hạc lắc đầu:

“Khó lắm. Theo ghi chép, Thần Huyết Chân Chủ từng đạt Đại Đế Cảnh đỉnh phong, thậm chí chạm đến ngưỡng bất tử. Ý chí vừa thoát ra chỉ là một phần nhỏ, nhưng đã kinh khủng như vậy. Muốn đối phó hắn, cần sức mạnh vượt xa hiện tại của ngươi.”

Minh Nhật im lặng, ánh mắt trầm xuống. Hắn nhớ lại cảnh tượng trong bí cảnh – đôi mắt đỏ ngầu của Thần Huyết Chân Chủ, tà khí kinh hoàng lan tỏa, và cảm giác bất lực thoáng qua khi đối mặt với sức mạnh viễn cổ. Nhưng hắn nhanh chóng gạt đi, giọng trầm vang lên:

“Dù khó đến đâu, ta cũng sẽ làm. Nhưng trước tiên, ta cần thời gian để đột phá Bán Bộ Đại Đế Cảnh, và thông tin về các thế lực trong Loạn Tinh Thành. Ai là đồng minh, ai là kẻ thù?”

Nguyễn Thiên Vân gật đầu, lấy ra một tấm bản đồ nhỏ, chỉ vào từng khu vực:

“Huyết Ảnh Môn và Bách Quỷ Tông là kẻ thù lớn nhất. Chúng đã âm thầm liên kết, muốn cướp đoạt bảo vật từ tay ngươi. Còn tán tu và một số gia tộc nhỏ thì dao động, có thể trở thành đồng minh nếu ngươi đủ sức thuyết phục.”

Minh Nhật gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

“Tốt. Ta sẽ khiến chúng biết, ai dám động vào ta, chỉ có đường chết.”

Đêm buông xuống, Loạn Tinh Thành chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh trăng mờ nhạt chiếu lên những con phố lạnh lẽo. Trong Nguyễn gia, không khí yên tĩnh bất thường, nhưng sát khí ngấm ngầm lan tỏa từ những góc khuất. Minh Nhật ngồi trong mật thất, tay cầm Thần Huyết Chi Ấn, linh khí đỏ đen vận chuyển, cố gắng cảm nhận sức mạnh ẩn sâu bên trong. Hắn thì thầm:

“Nếu ngươi là chìa khóa, ta sẽ tìm cách khai phá ngươi…”

Nhưng ngay lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên vang lên từ phía đông phủ đệ. Minh Nhật mở mắt, ánh mắt sắc lạnh, lao ra ngoài. Tiểu Vũ chạy tới, Hắc Nguyệt Hồn Châu rung động, giọng gấp gáp:

“Sư phụ, có kẻ phản loạn! Chúng tấn công từ bên trong!”

Minh Nhật quét thần thức, cảm nhận được hơn chục bóng người ẩn trong bóng tối, sát khí ngập trời. Một gã áo đen đứng trên mái nhà, tu vi Phá Thiên Cảnh trung kỳ, tay cầm trường đao, cười lạnh:

“Huyền Nhật Đại Đế, ngươi nghĩ Nguyễn gia là nơi an toàn sao? Chúng ta đã cài người từ lâu. Giao Thần Huyết Chi Ấn, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây!”

Minh Nhật cười lạnh, linh khí đỏ đen bùng nổ, Huyền Nhật Chân Hỏa cháy rực. Hắn lao tới, Huyền Nhật Trảm Thiên kích hoạt, kiếm quang đỏ đen xé nát không gian, chém thẳng vào gã áo đen. “Ầm!” Gã vung đao chống đỡ, nhưng trường đao vỡ tan, thân thể bị chém đôi, máu tươi bắn tung tóe. Đám phản loạn hoảng loạn, nhưng Minh Nhật không dừng lại. Hắn vung tay, Huyền Hỏa Vô Tận Trảm bung ra, ngàn lưỡi kiếm lửa lao tới, xuyên phá không gian, tiêu diệt toàn bộ kẻ địch trong chớp mắt. Tiếng nổ vang vọng, khói bụi mịt mù, máu chảy thành sông.

Nguyễn Thiên Vân chạy tới, ánh mắt kinh hãi:

“Là nội gián từ Huyết Ảnh Môn! Chúng đã trà trộn vào từ trước!”

Minh Nhật đứng giữa đống đổ nát, ánh mắt lạnh lẽo:

“Rửa sạch Nguyễn gia đi. Ta không muốn lũ chuột này sống sót thêm phút nào.”

Khi bình minh ló dạng, Minh Nhật đứng trên đỉnh tháp cao nhất của Nguyễn gia, nhìn về phương xa, nơi tà khí từ Hắc Ngục Viễn Cổ vẫn còn sót lại trong không khí. Gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác bất an, nhưng ánh mắt hắn không chút dao động. Hắn nắm chặt Thần Huyết Chi Ấn, thì thầm:

“Đại kiếp nạn đã bắt đầu. Nhưng ta sẽ là kẻ kết thúc nó.”

Lời kêu gọi ủng hộ từ tác giả:

Các đạo hữu, Minh Nhật vừa trở về Loạn Tinh Thành, nhưng đại kiếp nạn từ Hắc Ngục Viễn Cổ vẫn đang rình rập! Muốn nhảy vào truyện làm đồng minh của Huyền Nhật Đại Đế hay trở thành nội gián để “ăn kiếm”? Chỉ cần ném một chén trà đá qua tài khoản dưới đây, chương mới sẽ bay đến nhanh hơn Huyền Nhật Trảm Thiên! Ủng hộ càng nhiều, cơ hội hóa thân thành bá chủ càng cao – nhưng đừng để Minh Nhật phát hiện, hắn không thích kẻ phản bội đâu nhé! 😎

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🔗 Paypal:

🔥 Vinh danh đạo hữu đã ủng hộ:

"Vô Danh Nhân" donate 5.000 VNĐ: “Tiểu đạo hữu chỉ là hạt cát nhỏ, nhưng nguyện theo tác giả chinh chiến tiên hiệp!”

"Nguyễn Trung Tú" donate 7.000 VNĐ: “Chén linh trà này cho Minh Nhật, mong tác giả ra chương nhanh hơn”

Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta tiếp tục viết nên những trận chiến kinh thiên động địa! Hẹn gặp lại ở chương sau! 🔥


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com