Đế Nhật Trùng Sinh Phá Thiên Vạn Giới

Chương 70: Trí Diệt Quần Hùng – Thử Thách Minh Chủ



Loạn Tinh Thành chìm trong một buổi bình minh mờ mịt, ánh sáng yếu ớt từ mặt trời vừa ló dạng xuyên qua những đám mây đen kịt, chiếu lên đống đổ nát của quảng trường trung tâm như một bức tranh tan hoang sau cơn đại chiến. Lôi đài cao trăm trượng giờ chỉ còn là những mảnh đất đá vỡ vụn, máu tươi khô lại thành từng vệt dài, linh khí hỗn loạn sót lại từ trận chiến đêm qua vẫn lơ lửng trong không khí, hòa quyện với mùi khét lẹt của đất cháy và sát khí ngấm ngầm. Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít sắc bén như lời thì thầm của những linh hồn đã ngã xuống, tạo nên một không gian tĩnh lặng đầy áp lực – tĩnh lặng trước cơn bão tố mới.

Nguyễn Minh Nhật ngồi trên một tảng đá lớn giữa đống đổ nát, Huyền Nhật Chân Hỏa cháy âm ỉ quanh người, ngọn lửa đỏ đen hòa quyện với ánh vàng rực của Thái Dương Thần Hỏa, nhưng khí thế Bán Phá Thiên Cảnh Đại Viên Mãn đã được thu liễm, chỉ còn lại một luồng sát khí nhàn nhạt lan tỏa. Thanh Mạt Nhật Thần Kiếm cắm sâu xuống đất bên cạnh, ánh sáng đỏ đen rực rỡ từ lưỡi kiếm dần lắng xuống, như đang nghỉ ngơi sau trận chiến kinh thiên động địa. Máu tươi vẫn đọng trên khuôn mặt hắn, từng giọt khô lại trên áo choàng đen rách rưới, nhưng ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động, như một lưỡi dao sắc bén sẵn sàng chém đứt mọi thử thách phía trước.

Xung quanh, các cường giả từng đối đầu với hắn – Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao Thánh Nữ, Quỷ Hồn Tôn Giả, Thiên Cổ Lão Nhân, và Lam Thiên Kiệt – ngồi rải rác, người thì quấn băng, người thì vận công dưỡng thương. Không khí nặng nề bao trùm, không ai dám lên tiếng, ánh mắt nhìn Minh Nhật xen lẫn kính nể và e dè. Tiểu Vũ đứng cạnh hắn, Hắc Nguyệt Hồn Châu lơ lửng trước ngực, ánh sáng trắng bạc yếu ớt chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, giọng lo lắng:

“Sư phụ, người ổn chứ? Trận chiến đêm qua… quá kinh khủng.”

Minh Nhật quay đầu, ánh mắt thoáng dịu lại, nhưng giọng vẫn trầm lạnh:

“Ta không sao. Đây chỉ là khởi đầu. Lôi đài đã kết thúc, nhưng thử thách thật sự mới bắt đầu.”

Nguyễn Thiên Vân từ Nguyễn gia bước tới, tay cầm một bình ngọc nhỏ, chắp tay:

“Huyền Nhật Đại Đế, đây là Thanh Tâm Hồi Linh Đan, giúp ngài khôi phục linh khí và chữa thương. Nhưng như ngài nói, lôi đài chỉ là bước đầu. Các thế lực đã chấp nhận ngài làm minh chủ, nhưng họ muốn thử thách trí lực, tâm cảnh, và khả năng lãnh đạo của ngài.”

Minh Nhật nhận bình ngọc, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

“Đấu trí? Tốt. Ta sẽ cho chúng thấy, sức mạnh không phải thứ duy nhất ta có.”

Khi mặt trời lên cao, quảng trường được dọn dẹp sơ qua, một bàn đá lớn được đặt giữa trung tâm, xung quanh là hơn trăm cường giả đại diện các thế lực – Huyết Ảnh Môn, Thánh Linh Cung, Bách Quỷ Tông, Thiên Cổ Tông, Thiên Vân Tông, Nguyễn gia, và các gia tộc, tán tu khác. Không khí không còn đầy sát khí như đêm qua, nhưng lại mang một áp lực khác – áp lực của trí tuệ, mưu lược, và tầm nhìn. Các thế lực lớn ngồi thành vòng tròn, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Minh Nhật, như muốn xuyên thấu tâm can hắn.

Huyết Ma Lão Nhân đứng dậy đầu tiên, máu đen trên khuôn mặt đã được lau sạch, nhưng ánh mắt vẫn điên cuồng:

“Huyền Nhật Đại Đế, ngươi mạnh, ta không phủ nhận. Nhưng làm minh chủ không chỉ cần nắm đấm. Nếu phải đối đầu Thần Huyết Chân Chủ, ngươi sẽ làm gì để bảo vệ Loạn Tinh Vực? Hay ngươi chỉ biết lao đầu vào đánh nhau, rồi kéo chúng ta chết cùng?”

Minh Nhật ngồi trên ghế đá, ánh mắt lạnh lẽo quét qua Huyết Ma Lão Nhân. Hắn nhớ lại cảnh tượng trong Huyền Thiên Bí Cảnh – đôi mắt đỏ ngầu của Thần Huyết Chân Chủ, tà khí kinh hoàng lan tỏa, và lời tuyên chiến lạnh lẽo: “Ta đã trở lại…” Hắn hít một hơi sâu, giọng trầm ổn vang vọng:

“Thần Huyết Chân Chủ không phải kẻ ta có thể giết bằng một trận chiến đơn lẻ. Hắn là tồn tại viễn cổ, mạnh hơn bất kỳ ai ở đây. Nhưng ta không ngốc đến mức lao đầu vào chết. Trước tiên, ta sẽ gia cố phong ấn Hắc Ngục Viễn Cổ bằng Mạt Nhật Thần Kiếm và các trận pháp cổ xưa còn sót lại. Đồng thời, ta sẽ tập hợp các thế lực, rèn luyện một đạo quân tinh nhuệ, tìm kiếm bảo vật viễn cổ để tăng cường sức mạnh. Huyết Ma Lão Nhân, ngươi muốn sống sót? Hãy nghe ta, thay vì ngồi đây nghi ngờ!”

Huyết Ma Lão Nhân nhíu mày, nhưng không phản bác, ngồi xuống với ánh mắt thoáng kinh ngạc. Linh Dao Thánh Nữ đứng lên, ánh sáng trắng bạc từ Thánh Linh Thiên Quang lóe lên quanh người, giọng trong trẻo nhưng sắc bén:

“Ngươi nói hay lắm. Nhưng nếu phải chọn giữa bảo vệ Loạn Tinh Vực và hy sinh một phần dân chúng để ngăn Thần Huyết Chân Chủ, ngươi sẽ làm gì? Đạo đức của một minh chủ nằm ở đâu?”

Minh Nhật im lặng một lúc, ánh mắt trầm xuống. Hắn nhớ lại những ngày còn là một tán tu yếu ớt – cảnh gia đình bị yêu thú tàn sát, tiếng khóc của dân chúng dưới tay tà tu, và lời thề ngày nào: “Ta sẽ không để kẻ vô tội chết trước mặt ta.” Hắn ngẩng đầu, giọng trầm lạnh nhưng kiên định:

“Ta không chọn hy sinh ai cả. Nếu phải đánh, ta sẽ đứng ở tiền tuyến, dùng máu của ta để bảo vệ Loạn Tinh Vực. Nhưng nếu không còn cách nào khác, ta sẽ chọn cách ít tổn thất nhất – không phải vì đạo đức giả tạo, mà vì ta hiểu, một minh chủ không thể để dân chúng mất niềm tin. Linh Dao, ngươi muốn thử lòng ta? Đừng quên, ta không phải kẻ chỉ biết nói suông!”

Linh Dao Thánh Nữ nhìn hắn, ánh mắt thoáng dịu lại, rồi ngồi xuống:

“Ta sẽ ghi nhớ lời này.”

Quỷ Hồn Tôn Giả đứng lên, hắc khí ngập trời lan tỏa, giọng khàn khàn:

“Ngươi có tầm nhìn, nhưng nếu các thế lực không nghe lệnh thì sao? Huyết Ảnh Môn muốn độc chiếm bảo vật, Thánh Linh Cung muốn giữ mình, tán tu thì chỉ lo thân. Làm sao ngươi thống nhất chúng ta?”

Minh Nhật cười lạnh, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén:

“Thống nhất? Ta không cầu tất cả nghe lời. Kẻ nào không theo, ta sẽ dùng sức mạnh ép chúng phải theo – như đêm qua trên lôi đài. Nhưng ta cũng không ngu ngốc chỉ biết dùng nắm đấm. Ta sẽ cho các ngươi thấy lợi ích – bảo vật chia đều theo công lao, kẻ góp sức nhiều sẽ được trọng thưởng. Quỷ Hồn Tôn Giả, ngươi muốn sống sót trước Thần Huyết Chân Chủ? Hãy đặt lợi ích của Bách Quỷ Tông lên bàn cân, đừng tự đào mồ chôn mình!”

Quỷ Hồn Tôn Giả nhếch mép, hắc khí tan đi một phần, ngồi xuống:

“Ngươi… đủ thủ đoạn đấy!”

Thiên Cổ Lão Nhân đứng lên, ánh mắt sâu thẳm như vực tối, giọng trầm thấp:

“Ta không nghi ngờ sức mạnh hay mưu lược của ngươi. Nhưng Thần Huyết Chân Chủ không chỉ mạnh về lực, mà còn về tâm ma. Nếu hắn dùng tà thuật khuếch đại dục vọng, chia rẽ chúng ta, ngươi sẽ làm gì để giữ vững tâm cảnh của quần hùng?”

Minh Nhật nắm chặt Mạt Nhật Thần Kiếm, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Hắn nhớ lại cảm giác bất lực trong bí cảnh – tà khí từ Hắc Ngục xâm nhập thần thức, khuấy động dục vọng chiến đấu trong lòng hắn. Hắn hít một hơi sâu, giọng trầm ổn:

“Thần Huyết Chân Chủ mạnh về tâm ma, nhưng ta không phải kẻ dễ bị khuất phục. Ta sẽ dùng Mạt Nhật Thần Kiếm để thanh tẩy tà khí, đồng thời rèn luyện tâm cảnh của các ngươi qua trận pháp và bí thuật. Thiên Cổ Lão Nhân, ngươi có kinh nghiệm viễn cổ – ta cần sự giúp đỡ của ngươi để lập Thanh Tâm Trận, bảo vệ quần hùng khỏi tâm ma. Một minh chủ không chỉ dẫn dắt, mà còn phải là ngọn lửa soi sáng bóng tối!”

Thiên Cổ Lão Nhân gật đầu, ánh mắt thoáng kinh ngạc:

“Ngươi… quả nhiên không tầm thường.”

Lam Thiên Kiệt đứng dậy, trận kỳ trong tay rung động, giọng lạnh lẽo nhưng mang theo kính nể:

“Ta thua ngươi trên lôi đài, nhưng ta muốn thử trí lực của ngươi. Nếu Hắc Ngục Viễn Cổ mở ra hoàn toàn, hàng ngàn tà vật tràn vào Loạn Tinh Vực, ngươi sẽ bày binh bố trận thế nào để chống lại?”

Minh Nhật đứng lên, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Hắn giơ tay, linh khí đỏ đen hóa thành bản đồ hư ảo của Loạn Tinh Vực, giọng trầm lạnh vang vọng:

“Ta sẽ chia Loạn Tinh Vực thành năm khu vực chiến lược. Khu trung tâm do Nguyễn gia và Thiên Cổ Tông trấn giữ, dùng trận pháp phòng thủ. Khu đông do Thiên Vân Tông của ngươi dẫn dắt, dùng Thiên Vân Huyền Trận để tiêu diệt tà vật từ xa. Khu tây giao cho Huyết Ảnh Môn, dùng sát khí của các ngươi để cận chiến. Khu nam do Thánh Linh Cung thanh tẩy tà khí bằng Thánh Linh Thiên Quang. Khu bắc giao cho Bách Quỷ Tông, triệu hồn đối kháng tà vật. Ta sẽ dẫn một đội tinh nhuệ, dùng Mạt Nhật Thần Kiếm để tấn công trực diện vào Hắc Ngục. Lam Thiên Kiệt, ngươi muốn thử ta? Đây là kế hoạch của ta – ngươi thấy sao?”

Lam Thiên Kiệt im lặng, rồi cười nhạt:

“Logic, chặt chẽ, và khả thi. Ta không còn gì để hỏi.”

Đám đông xôn xao, ánh mắt nhìn Minh Nhật thay đổi hoàn toàn – từ nghi ngờ kính phục. Nhưng ngay lúc đó, một luồng khí tức âm trầm bùng lên từ phía xa, mang theo sát khí ngấm ngầm. Một bóng người áo đen bước tới, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm, giọng trầm thấp vang vọng:

“Huyền Nhật Đại Đế, ngươi mạnh, thông minh, và có tầm nhìn. Nhưng nếu ta nói, trong số những kẻ ở đây, có nội gián của Thần Huyết Chân Chủ, ngươi sẽ làm gì?”

Không khí đột nhiên căng thẳng, ánh mắt các cường giả quét qua nhau, sát khí ngập trời lan tỏa. Minh Nhật đứng dậy, Mạt Nhật Thần Kiếm rung động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về bóng người áo đen:

“Nội gián? Ta sẽ tìm ra, và giết chết. Nhưng ngươi là ai, dám đứng đây khuấy động quần hùng?”

Bóng người áo đen cười khàn, giọng đầy ẩn ý:

“Ta chỉ là kẻ đưa tin. Thử thách của ngươi chưa kết thúc đâu, Huyền Nhật Đại Đế. Hãy chờ xem!”

Hắn biến mất trong bóng tối, để lại không khí căng thẳng bao trùm quảng trường. Minh Nhật nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phương xa, thì thầm:

“Đấu trí sao nổi đấu lực? Ta sẽ khiến kẻ nào dám phản bội biết thế nào là hối hận!”

Lời kêu gọi ủng hộ từ tác giả:

Các đạo hữu, Minh Nhật vừa quét sạch lôi đài, giờ lại đối mặt với thử thách đấu trí căng như dây đàn! Muốn nhảy vào truyện làm quân sư cho Huyền Nhật Đại Đế hay hóa thân thành nội gián của Thần Huyết Chân Chủ để thử thách hắn? Chỉ cần ném một chén trà đá qua tài khoản dưới đây, chương mới sẽ bay đến nhanh hơn Huyền Nhật Trảm Thiên! Ủng hộ càng nhiều, cơ hội làm bá chủ càng cao – nhưng cẩn thận, Minh Nhật không tha cho kẻ phản bội đâu nhé! 😎

💰 STK: 0721000637501

🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat

🌐 Paypal:

🔥 Vinh danh đạo hữu đã ủng hộ:

"Trần Minh Triết" donate 5.000 VNĐ: “Minh Nhật quá bá, mong tới kết cục của arc này!”

📜 Lời cảm ơn:

Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta tiếp tục viết nên những trận chiến kinh thiên và mưu kế thâm sâu! Hẹn gặp lại ở chương sau! 🔥


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com