Loạn Tinh Thành chìm trong một buổi trưa ngột ngạt, ánh nắng gay gắt xuyên qua những kẽ hở của đám mây đen kịt, chiếu lên quảng trường trung tâm như một lưỡi kiếm vô hình cắt qua không gian tĩnh lặng. Đống đổ nát từ lôi đài đêm qua vẫn còn đó, máu khô bám chặt trên đất đá, linh khí hỗn loạn lơ lửng trong không khí, hòa quyện với sát khí ngấm ngầm từ những ánh mắt sắc bén của hơn trăm cường giả tụ tập quanh bàn đá lớn. Gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít sắc bén như lời cảnh báo, tạo nên một không khí căng thẳng đến nghẹt thở – như một ngòi nổ chỉ chờ tia lửa để bùng phát.
Nguyễn Minh Nhật ngồi trên ghế đá chính giữa, Huyền Nhật Chân Hỏa cháy âm ỉ quanh người, ngọn lửa đỏ đen hòa quyện với ánh vàng rực của Thái Dương Thần Hỏa, nhưng khí thế Bán Phá Thiên Cảnh Đại Viên Mãn được thu liễm, chỉ còn lại một luồng sát khí nhàn nhạt lan tỏa. Thanh Mạt Nhật Thần Kiếm nằm ngang trên đùi, ánh sáng đỏ đen từ lưỡi kiếm lấp lánh yếu ớt, như đang chờ đợi một trận chiến mới. Máu khô trên khuôn mặt hắn đã được lau sạch, nhưng vết thương từ trận lôi đài vẫn để lại những dấu tích mờ nhạt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám đông, sâu thẳm và sắc bén như một lưỡi dao sẵn sàng chém đứt mọi dối trá.
Các cường giả – Huyết Ma Lão Nhân, Linh Dao Thánh Nữ, Quỷ Hồn Tôn Giả, Thiên Cổ Lão Nhân, Lam Thiên Kiệt, và đại diện các thế lực khác – ngồi thành vòng tròn, ánh mắt nhìn Minh Nhật xen lẫn kính nể và cảnh giác. Tiểu Vũ đứng cạnh, Hắc Nguyệt Hồn Châu lơ lửng trước ngực, ánh sáng trắng bạc chiếu lên khuôn mặt nàng, giọng lo lắng:
“Sư phụ, kẻ áo đen vừa rồi… hắn nói có nội gián. Người nghĩ sao?”
“Ta đã cảm nhận được từ lâu. Trong số này, có kẻ không thật lòng. Nhưng ta sẽ tìm ra, và khiến hắn hối hận vì đã phản bội.”
Nguyễn Thiên Vân bước tới, tay cầm một cuộn da cổ, giọng run run:
“Huyền Nhật Đại Đế, chúng ta cần ngài tiếp tục dẫn dắt. Nhưng lời của kẻ áo đen… khiến lòng người dao động. Ngài định xử lý thế nào?”
Minh Nhật đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông, giọng vang vọng:
“Nội gián? Ta sẽ vạch mặt hắn ngay bây giờ. Nhưng sau đó, các ngươi muốn thử thách gì, ta sẽ đáp lại tất cả. Loạn Tinh Vực cần một minh chủ thật sự, không phải kẻ chỉ biết nghi ngờ!”
Không khí đột nhiên căng thẳng, ánh mắt các cường giả quét qua nhau, sát khí ngấm ngầm lan tỏa. Huyết Ma Lão Nhân nhíu mày, Linh Dao Thánh Nữ nắm chặt tay, Quỷ Hồn Tôn Giả cười khàn, Thiên Cổ Lão Nhân im lặng, nhưng ánh mắt sâu thẳm như đang quan sát từng chi tiết. Minh Nhật giơ tay, linh khí đỏ đen từ Mạt Nhật Thần Kiếm lan tỏa, hóa thành một vòng xoáy hư ảo bao phủ quảng trường. Hắn gầm lên, giọng trầm lạnh:
“Kẻ nào phản bội, bước ra ngay. Nếu để ta tìm ra, ngươi sẽ không còn cơ hội biện minh!”
Đám đông im lặng, nhưng một bóng người từ phía sau hàng ghế chậm rãi đứng lên – một lão giả áo xám, tu vi Phá Thiên Cảnh hậu kỳ, đại diện của một gia tộc nhỏ tên Huyền Dương gia. Hắn cười nhạt, giọng khàn khàn:
“Huyền Nhật Đại Đế, ngươi nói nội gián? Ta chỉ là một lão già yếu ớt, làm sao dám phản bội?”
Minh Nhật quét mắt qua lão, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Hắn nhớ lại trận chiến trên lôi đài – khi Huyền Nhật Vô Tận Diệt quét sạch chiến trường, một luồng linh khí yếu ớt từ đám đông đã cố gắng khuếch tán tà khí, như muốn làm suy yếu hắn. Hắn bước tới, Mạt Nhật Thần Kiếm rung động, giọng trầm lạnh:
“Huyền Dương Lão Tổ, ngươi nghĩ ta không nhận ra sao? Đêm qua, khi ta đấu với Lam Thiên Kiệt, ngươi đã lén kích hoạt một luồng tà khí từ nhẫn trữ vật, muốn làm rối loạn linh khí của ta. Ngươi là tay sai của Thần Huyết Chân Chủ, đúng không?”
Huyền Dương Lão Tổ biến sắc, nhưng nhanh chóng cười lớn:
“Ngươi vu khống ta! Ta chỉ là một lão già, làm sao liên quan đến Thần Huyết Chân Chủ? Ngươi muốn giết ta để lập uy sao?”
Minh Nhật cười lạnh, tay vung lên, linh khí đỏ đen hóa thành vòng xoáy, kéo Huyền Dương Lão Tổ ra giữa quảng trường. Hắn giơ Mạt Nhật Thần Kiếm, ánh sáng đỏ đen bùng nổ, chiếu thẳng vào nhẫn trữ vật trên tay lão. “Ầm!” Nhẫn vỡ tan, một luồng tà khí đen kịt trào ra, mang theo khí tức kinh hoàng của Hắc Ngục Viễn Cổ. Đám đông hoảng loạn, tiếng xôn xao vang lên:
“Là tà khí! Hắn thật sự là nội gián!”
Huyền Dương Lão Tổ hét lên, giọng run rẩy:
“Không! Ta bị ép buộc! Thần Huyết Chân Chủ đã phong ấn linh hồn ta, ta không có lựa chọn!”
Minh Nhật bước tới, ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động:
“Bị ép buộc? Đó không phải lý do để phản bội. Ngươi đã chọn đứng về phía bóng tối, vậy thì chết đi!”
Hắn vung kiếm, Huyền Nhật Trảm Thiên chém xuống – lưỡi kiếm đỏ đen ngàn trượng mang khí thế hủy diệt lao tới. Huyền Dương Lão Tổ gầm lên, Huyền Dương Hỏa Trận kích hoạt, ngọn lửa xanh lam bùng nổ, nhưng chỉ trong chớp mắt, kiếm quang xuyên phá trận pháp, chém đôi cơ thể lão. “Ầm!” Máu tươi bắn tung tóe, tà khí tan rã, Huyền Dương Lão Tổ ngã xuống trong tiếng hét thảm, linh hồn bị Mạt Nhật Thần Kiếm hút lấy, tan biến hoàn toàn.
Đám đông im lặng, ánh mắt kinh hãi nhìn Minh Nhật. Hắn đứng giữa quảng trường, máu tươi từ kiếm nhỏ xuống đất, giọng trầm lạnh vang vọng:
“Còn ai muốn thử không? Nội gián của Thần Huyết Chân Chủ sẽ chỉ có một kết cục – chết!”
Huyết Ma Lão Nhân nuốt nước bọt, Linh Dao Thánh Nữ nắm chặt tay, Quỷ Hồn Tôn Giả cười gượng, Thiên Cổ Lão Nhân gật đầu, Lam Thiên Kiệt thì thầm:
“Quả nhiên… không thể xem thường.”
Sau màn hành quyết chấn động, không khí dần lắng xuống, nhưng áp lực từ thử thách trí lực vẫn còn đó. Minh Nhật ngồi lại ghế đá, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông:
“Nội gián đã chết. Bây giờ, các ngươi muốn hỏi gì, cứ việc. Ta sẽ trả lời tất cả, để xem ai còn nghi ngờ tư cách minh chủ của ta!”
Huyết Ma Lão Nhân đứng lên, giọng khàn khàn:
“Ngươi mạnh, thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn. Nhưng nếu đối đầu Thần Huyết Chân Chủ, hậu cần thì sao? Hàng ngàn cường giả cần đan dược, linh thạch, vũ khí – ngươi lấy đâu ra nguồn cung?”
Minh Nhật gật đầu, ánh mắt trầm ổn:
“Hậu cần là xương sống của mọi cuộc chiến. Nguyễn gia sẽ cung cấp kho dự trữ linh thạch và vũ khí, kết hợp với thương hội của Nguyễn Huyền Phong để mua thêm từ các khu vực lân cận. Về đan dược, ta sẽ đích thân luyện chế – ta là Lục Phẩm Luyện Đan Sư, đủ sức cung cấp Hồi Linh Đan và Thanh Tâm Đan cho quần hùng. Huyết Ma Lão Nhân, Huyết Ảnh Môn của ngươi có kho máu tươi – giao ra đây, ta sẽ dùng nó để luyện Huyết Linh Đan, tăng cường sức mạnh cho quân ta!”
Huyết Ma Lão Nhân nhíu mày, nhưng gật đầu:
“Được… ta đồng ý.”
Linh Dao Thánh Nữ đứng lên, giọng trong trẻo:
“Nếu tà vật từ Hắc Ngục tràn ra, thương vong là không tránh khỏi. Ngươi sẽ trị thương thế nào cho hàng ngàn người?”
Minh Nhật cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sáng:
“Trị thương? Thánh Linh Cung của ngươi có Thánh Linh Thiên Quang, đủ sức chữa lành vết thương diện rộng. Ta sẽ kết hợp với Tiểu Vũ, dùng Hắc Nguyệt Hồn Châu để thanh tẩy tà khí trong cơ thể người bị thương. Đồng thời, ta sẽ lập Hồi Xuân Trận từ trận pháp cổ xưa của Nguyễn gia, tăng tốc độ hồi phục. Linh Dao, ngươi muốn giúp dân chúng? Hãy phối hợp với ta!”
Linh Dao Thánh Nữ gật đầu, ánh mắt thoáng kính nể:
“Ta sẽ làm.”
Quỷ Hồn Tôn Giả cười khàn:
“Bày binh bố trận thì sao? Ngươi nói chia năm khu vực, nhưng nếu tà vật tấn công bất ngờ, ai sẽ chỉ huy từng khu?”
Minh Nhật giơ tay, linh khí đỏ đen hóa thành bản đồ hư ảo:
“Khu trung tâm do ta và Thiên Cổ Lão Nhân chỉ huy. Khu đông giao cho Lam Thiên Kiệt, khu tây do Huyết Ma Lão Nhân dẫn dắt, khu nam là Linh Dao Thánh Nữ, khu bắc là ngươi, Quỷ Hồn Tôn Giả. Mỗi khu sẽ có tín hiệu liên lạc bằng Truyền Âm Phù, ta sẽ điều phối từ trung tâm. Nếu tà vật tấn công bất ngờ, ta sẽ dẫn đội tinh nhuệ đánh chặn – không ai được phép chậm trễ!”
Quỷ Hồn Tôn Giả nhếch mép:
“Chặt chẽ… ta phục.”
Thiên Cổ Lão Nhân đứng lên, giọng trầm thấp:
“Ngươi có kế hoạch, nhưng nếu Thần Huyết Chân Chủ dùng tà thuật khuếch đại dục vọng, chia rẽ chúng ta thì sao? Ngươi làm gì để giữ đoàn kết?”
Minh Nhật nắm chặt Mạt Nhật Thần Kiếm, ánh mắt kiên định:
“Ta sẽ dùng Mạt Nhật Thần Kiếm để thanh tẩy tà thuật, kết hợp với Thanh Tâm Trận mà ta đã đề xuất. Nhưng đoàn kết không chỉ dựa vào trận pháp – ta sẽ cho các ngươi thấy mục tiêu chung: sống sót và tiêu diệt Thần Huyết Chân Chủ. Kẻ nào dao động, ta sẽ đích thân giết – như Huyền Dương Lão Tổ vừa rồi. Thiên Cổ Lão Nhân, ngươi nghĩ sao?”
Thiên Cổ Lão Nhân gật đầu:
“Đủ quyết đoán. Ta sẽ giúp ngươi lập trận.”
Lam Thiên Kiệt đứng dậy, giọng lạnh lẽo:
“Ngươi trả lời tốt mọi thứ. Nhưng nếu phong ấn Hắc Ngục thất bại, và chúng ta phải đối đầu trực diện với Thần Huyết Chân Chủ, ngươi có kế hoạch gì?”
Minh Nhật đứng lên, ánh mắt sắc bén:
“Nếu phong ấn thất bại, ta sẽ dẫn các ngươi vào trận chiến cuối cùng. Ta sẽ dùng Mạt Nhật Thần Kiếm để mở đường, kết hợp với tất cả bảo vật và trận pháp chúng ta có. Ta không hứa sẽ thắng dễ dàng, nhưng ta hứa – ta sẽ là kẻ cuối cùng ngã xuống. Lam Thiên Kiệt, ngươi theo ta, phải không?”
Lam Thiên Kiệt cười nhạt:
“Ta theo. Ngươi đáng để ta đặt cược.”
Đám đông im lặng, rồi bùng nổ tiếng hô hào. Sự tin tưởng vào Minh Nhật dâng cao, ánh mắt các cường giả thay đổi hoàn toàn – từ nghi ngờ sang tâm phục khẩu phục. Nhưng dư âm từ lời của kẻ áo đen vẫn còn đó, như một bóng tối lẩn khuất, gợi mở những thử thách chưa kết thúc. Minh Nhật nắm chặt kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phương xa, thì thầm:
“Nội gián đã chết, nhưng kẻ đứng sau vẫn còn. Ta sẽ tìm ra ngươi, Thần Huyết Chân Chủ!”
Lời kêu gọi ủng hộ từ tác giả:
Các đạo hữu, Minh Nhật vừa trảm nội gián, uy chấn quần hùng, giờ lại dẫn dắt Loạn Tinh Vực bằng trí tuệ sắc bén! Muốn nhảy vào truyện làm quân sư cho Huyền Nhật Đại Đế hay hóa thân thành tay sai của Thần Huyết Chân Chủ để thử thách hắn? Chỉ cần ném một chén trà đá qua tài khoản dưới đây, chương mới sẽ bay đến nhanh hơn Huyền Nhật Trảm Thiên! Ủng hộ càng nhiều, cơ hội làm bá chủ càng cao – nhưng cẩn thận, Minh Nhật không tha cho kẻ phản bội đâu nhé! 😎
💰 STK: 0721000637501
🏦 Vietcombank – Nguyen Minh Nhat
🔗 Paypal:
🔥 Vinh danh đạo hữu đã ủng hộ:
"Võ Ngọc Hưng" donate 5.000 VNĐ: “Cảm ơn tác giả hi vọng ra thêm nhiều cảnh đấu trí mong một ngày xuất hiện trong truyện”
Cảm ơn các đạo hữu đã đồng hành cùng ta trên con đường tiên hiệp đầy gian nan này. Mỗi chén trà đá là một nguồn động lực lớn lao, giúp ta tiếp tục viết nên những trận chiến kinh thiên và mưu kế thâm sâu! Hẹn gặp lại ở chương sau! 🔥