Đế Tâm

Chương 7



Từ đó hắn biến mất. Bên ngoài chỉ truyền tin hoàng thượng long thể bất an, tạm ngự hành cung dưỡng bệnh.

 

Ta cũng không biết thật giả ra sao. Đúng lúc này, hoàng hậu bắt đầu thúc giục chuẩn bị giả chết, định nhân lúc hoàng thượng vắng mặt đưa ta rời cung.

 

Nhưng không hiểu sao, trong lòng ta cứ thấy bất an.

 

Giả c.h.ế.t tức là hoàn toàn đem vận mệnh giao cho tay hoàng hậu, liệu có ổn không?

 

Khi ta còn do dự, hoàng thượng đã trở về.

 

Hắn phong trần mệt mỏi, da ngăm đen đi, gầy gò, khắp người vết thương chằng chịt.

 

Vừa trông thấy ta, mắt hắn sáng rực lên, nở nụ cười rạng rỡ, lộ hàm răng trắng muốt.

 

"Muội nhi, ca tìm được thần dược rồi, cam đoan dứt bệnh ngay."

 

Lúc ấy ta mới hay, thời gian hắn vắng mặt chính là tự mình vượt núi tuyết tìm thần y.

 

Theo lời thị vệ bên cạnh kể lại:

 

Lúc xuống núi gặp bão tuyết, hắn liều mạng ôm chặt túi thuốc, suýt nữa bị chôn vùi trong tuyết lở.

 

Khi ca ca tự tay bón thuốc cho ta, mũi ta cay xè, nước mắt trào ra.

 

Ta lừa hắn, giấu hắn, còn hắn lại chân thành đối đãi ta.

 

Ta vốn là kẻ ngoài lạnh trong nóng. Từ nhỏ chứng kiến tranh đấu chốn cung đình, từng tận mắt nhìn mẫu phi c.h.ế.t thảm, cũng từng trải qua cảnh sinh tử cận kề. Sau khi sống lại, ta không còn tin vào điều đẹp đẽ, càng không dám trao gửi chân tình cho bất cứ ai.

 

Chỉ cần sống như khúc gỗ không cảm xúc, sống sót đã là may mắn.

 

Thế nhưng, người đàn ông trước mắt này, lại từng chút từng chút, lay động tâm ta.

 

Nhớ lại sáu năm sống cùng hắn, ca ca luôn coi ta như trân bảo.

 

Làm việc đồng áng kiếm được đồng nào liền mua đồ ngon cho ta, nuôi ta từ cô bé gầy gò thành cô nương đầy đặn.

 

Sau khi làm hoàng đế, vẫn nhớ đến ta, rước vào cung hưởng phúc, phong ta làm quý phi.

 

Dù danh vị ấy chẳng phải điều ta mong muốn, nhưng đó là thứ hắn cho rằng tốt nhất có thể dành cho ta.

 

Giờ ta mắc bệnh hiểm, hắn đích thân bôn ba tìm thuốc cứu mạng, dốc hết tấm lòng.

 

Trước tình cảm ấy, ta sao nỡ lạnh lùng rời xa hắn?

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Ta nghẹn ngào uống hết thuốc, nói:

"Ca, huynh mau về nghỉ ngơi đi, bảo thái y xem vết thương cho huynh.

 

Đợi khi muội khoẻ hơn, có chuyện muốn thưa với huynh."

 

Hắn xoa mặt ta, mỉm cười dịu dàng.

 

Điều ta muốn thưa, chính là thân thế thật của mình.

 

Ta sẽ thẳng thắn nói với hắn: ta chính là hoàng thái nữ tiền triều Độc Cô Diễm.

 

Xử trí ra sao, tuỳ hắn định đoạt.

 

Coi như ta hồi báo cho hắn tấm lòng này.

 

Sau khi uống thuốc của ca ca mang về, ngừng dùng thuốc của Thái y viện, thân thể ta dần hồi phục.

 

Nhưng ca ca lại không tới nữa.

 

Ngày ngày ta mong hắn đến, chỉ mong mau chóng bộc bạch mọi chuyện, để lòng nhẹ nhõm.

 

Nhưng hắn cứ mãi chẳng chịu đến.

 

Ta đành chủ động tới Long Phụ điện cầu kiến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu công công dẫn ta đến trước thư phòng, dặn dò nhỏ nhẹ:

"Hoàng thượng tâm trạng không tốt lắm, Chu mỹ nhân, xin người khéo léo một chút."

 

Ca ca đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn tuyết rơi ngoài trời.

 

Góc mặt hắn lạnh lùng cương nghị, không lộ chút biểu cảm, khiến ta mơ hồ bất an.

 

"Ca ca…" Ta khẽ gọi.

 

Hắn vẫn không nhìn ta, ánh mắt thâm trầm xa xăm, mang theo vẻ xa cách lãnh đạm.

 

"Quý phi, trẫm hỏi ngươi."

 

Hắn mở lời, giọng điệu trầm thấp:

"Bệnh của ngươi, là do đâu mà ra?"

9

 

Ta lập tức hiểu ra — hắn đã biết tất cả.

 

Hắn biết ta giả bệnh.

 

"Ban đầu đau tức n.g.ự.c đúng là giả bệnh. Nhưng sau đó… ta thật sự đổ bệnh, không rõ vì sao."

 

"Không rõ?"

 

Hắn lạnh lùng nói:

"Vậy để trẫm nhắc cho ngươi nhớ. Ngươi sai Lưu thái y điều chế thuốc độc, mỗi ngày uống một bát, rồi mới phát bệnh."

 

"Thuốc độc? Không thể nào! Ta chưa từng bảo thái y điều chế độc dược!"

 

"Triệu Lại Tử, dẫn Lưu Thừa tới."

 

Lưu thái y quỳ rạp dưới chân hoàng thượng, kiên quyết khẳng định:

 

"Chính Chu mỹ nhân sai nô tài điều chế độc dược mãn tính.

 

Mục đích là giả bệnh, rồi giả c.h.ế.t để rời cung."

 

"Giả bệnh giả chết, vứt bỏ trẫm mà chạy trốn — đây chính là kế hoạch của ngươi, Chu Quý Phi."

 

Ca ca lắc đầu, giọng đầy thất vọng:

"Trẫm đúng là đồ ngốc, bị ngươi xoay vòng trong lòng bàn tay."

 

"Ca ca, nghe muội giải thích, là hoàng hậu nương nương bảo muội…"

 

Ta bước đến, định nắm tay hắn.

 

"Tránh ra!"

 

Hắn hất tay ta, chưa nguôi giận, chỉ thẳng vào mặt ta:

"Đừng lấy hoàng hậu ra làm bia đỡ. Hoàng hậu là hiền thê của trẫm, ngươi không xứng nhắc đến nàng!"

 

Ta bị giam lỏng trong Bích Lạc cung.

 

Bên ngoài bố trí trọng binh canh giữ, ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua.

 

Lúc này, ta đã hoàn toàn hiểu rõ — mình bị hoàng hậu bày mưu hãm hại.

 

Là nàng ngấm ngầm ra lệnh cho Thái y viện bỏ độc vào thuốc.

 

Nếu không nhờ ta chuyển sang dùng thuốc của ca ca mang về, e rằng ta đã thật sự bị hạ độc chết.

 

Trong kế hoạch ban đầu của hoàng hậu, căn bản không có chuyện giả c.h.ế.t — mà là c.h.ế.t thật!

 

Khi ta thay đổi ý định, không muốn giả c.h.ế.t nữa, nàng liền trở mặt, mách tội ta với hoàng thượng, mua chuộc Lưu thái y vu cáo ta mưu đồ đào tẩu, khiến ta không có cơ hội biện bạch.

 

Nghĩ lại mà kinh hãi.

 

Ta từng gặp nhiều kẻ tâm địa độc ác trong hậu cung, nhưng chưa thấy ai ngoan độc như nàng.