Câu nói kia vẫn văng vẳng bên tai:
"Hoàng hậu là hiền thê của trẫm, ngươi không xứng nhắc đến nàng!"
Ta không biết trong lòng mình là cảm giác gì nữa.
Nàng là hiền thê của hắn.
Vậy ta là gì?
Hắn sưởi ấm trái tim ta, rồi lại dội lên một thau nước lạnh.
Ba tháng lẻ ba ngày bị giam lỏng, đêm đó hắn đến.
Hắn ngà ngà men say, lảo đảo xông vào Bích Lạc cung.
Khi ấy ta đã tháo hết trâm cài, cởi ngoại bào, chuẩn bị đi ngủ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Hắn sải bước ôm ngang lấy ta, đặt thẳng lên long sàng, đè xuống.
"Ca…"
Ta giãy giụa nhưng không thoát, hắn cũng không nghe, chỉ hung hãn xé rách xiêm y trên người ta, tiếng lụa rách chát chúa vang lên.
Giống như một hình phạt kéo dài vô tận, khi hắn lật người nằm xuống, toàn thân ta đã như tan nát.
Ta vừa định mặc lại y phục, bất ngờ bị hắn đè lại.
Bàn tay thô ráp lướt qua lưng ta.
"Vết bớt này…"
Hắn thì thầm.
Trong nháy mắt, ta sực tỉnh — hỏng rồi!
Ta quỳ gối dưới giường, dập đầu thú nhận tất cả:
Ta chính là hoàng thái nữ tiền triều Độc Cô Diễm, con gái Tấn Thương Đế.
Hắn lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt vô cảm.
Cuối cùng, khoé miệng nhếch lên nụ cười đầy giễu cợt:
"Nếu ngươi giả c.h.ế.t thành công rời cung, định đi đâu? Tìm ngoại tổ ngươi — Định Tây Vương?"
Ta không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, nhất thời do dự.
Chính giây phút do dự ấy, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn loé lên sát ý.
"Ta… ta chỉ định đi tìm Vương bá bá, trên danh nghĩa ông ấy là phụ thân ta."
"Ồ, vậy sao?"
Giọng hắn lạnh tanh.
Lần đầu tiên, ta cảm nhận được nỗi sợ hãi thật sự trước người đàn ông này.
Hắn đã không còn là chàng nông dân quê mùa khi xưa, mà là đế vương nắm sinh sát trong tay, là hoàng đế khai quốc của Tương triều.
Ta nghiến răng, dập đầu thề:
"Hoàng thượng, từ ngày được người cứu ra khỏi bẫy thú, Độc Cô Diễm đã chết. Người sống bây giờ là Chu Quý Phi, là muội tử, là thê tử của người."
"Hả? Làm sao để trẫm tin ngươi? Ai dám chắc ngươi không muốn rời cung liên kết cùng Định Tây Vương tạo phản?"
"Hiện tại ta không có chứng cứ. Nhưng nếu hoàng thượng cho ta thời gian, ta nhất định chứng minh được lòng mình. Ta chỉ muốn an phận sống tiếp, không màng hoàng vị, càng không muốn làm kẻ đối địch với người."
Hắn nhìn ta thật lâu, cuối cùng ánh mắt dịu đi, vươn tay về phía ta:
"Đứng dậy đi, muội nhi."
Ta vừa khóc vừa đứng lên, hắn kéo ta vào lòng ôm chặt:
"Đừng khóc nữa, đều là lỗi của ca, dọa muội sợ rồi. Muội do ca nuôi lớn, ta tin muội thuần hậu thiện lương, lẽ ra không nên nghi ngờ.
Chuyện này coi như bỏ qua, từ nay về sau, muội là nữ nhân của ta, cứ yên ổn bên ta hưởng phúc, được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được, đa tạ ca."
Ngày hôm sau, ta được thăng lên quý tần.
Bị lạnh nhạt suốt ba tháng, nay bỗng thăng liên tiếp mấy bậc, khiến cả hậu cung chấn động.
Ta nằm sấp trên giường, cắn khăn cắn gối, mồ hôi vã đầy đầu.
Ta để Như Quỳ dùng đáy ấm đồng nung đỏ ấn lên vết bớt sau lưng.
Lập tức, tiếng thịt cháy xèo xèo vang lên.
Ta cắn chặt thanh gỗ, không dám kêu thành tiếng.
Toàn thân run bần bật.
"Như Quỳ, thế nào rồi? Vết bớt còn thấy không?"
"Quý tần nương nương, gần như không còn nhìn ra nữa rồi ạ."
"Tiếp tục, phải làm cho hoàn toàn biến mất."
Đáy ấm đồng đỏ rực lại lần nữa hạ xuống lưng ta.
"Á ——"
Ta rốt cuộc chịu không nổi, bật thét thảm thiết.
Hoàng thượng xông vào, hất bay ấm đồng, nhìn thấy phần da bị cháy sém sau lưng ta, giọng nghẹn ngào:
"Muội không cần phải thế, muội nhi, muội không cần phải thế…"
Ta ngẩng đầu, nở nụ cười chân thành:
"Huỷ đi vết bớt này, Độc Cô Diễm cũng c.h.ế.t rồi.
Từ nay ta là nữ nhân của ca, toàn bộ thân tâm đều giao cho ca, mong ca đừng phụ lòng."
Mắt ca ca đỏ hoe, ôm chặt lấy ta:
"Độc Cô Diễm đã chết. Tiền triều hoàng thái nữ coi như xong.
Muội không còn là ai khác, muội chính là muội nhi của ta.
Chúng ta cùng nhau sống những ngày tháng an ổn."
10
Từ đó, ngày ngày chỉ còn ăn uống, nghỉ ngơi, dạo hoa viên.
Ca ca hết sức sủng ái ta, có gì ngon có gì đẹp đều đưa hết về cung ta.
Ta thích hoa ngọc lan, hắn bèn trồng khắp ngự hoa viên, đến độ mỗi mùa xuân hoa nở rộ như tiên cảnh.
Đêm đó, dưới ánh trăng u ám, ta lặng lẽ một mình tới ngự hoa viên.
Dưới gốc cây ngọc lan to nhất, ta đào một hố nhỏ, đốt giấy tiền thả xuống.
Mẫu phi ta chính là treo cổ trên cây này.
Có lẽ tại đây, ta sẽ gặp lại linh hồn của người.
"Mẫu phi, nữ nhi bất hiếu, bao năm nay chưa từng thăm người. Không biết phụ hoàng chôn theo có đủ cho người tiêu xài không?
Nay nữ nhi đốt thêm ít tiền giấy, mong người dưới đó ăn ngon mặc ấm. Nếu buồn, cứ tìm mấy tiểu bạch kiểm mà vui vầy, muốn gì cứ làm, chẳng ai quản thúc người nữa."
"Thái nữ điện hạ?"
Một giọng khàn khàn vang lên sau lưng ta.
"Thái nữ điện hạ!"
Lưng ta cứng đờ, từng sợi tóc dựng đứng.
Chẳng lẽ gặp quỷ tiền triều rồi?