Ánh nến lập lòe, lúc sáng lúc tối.
Ngoài cửa sổ, mưa thu rơi lộp độp, khí thu tràn ngập.
Thẩm Kinh Châu hạ mắt, lạnh lùng nhìn Ngu Ấu Ninh, môi mỏng nhếch lên vài phần mỉa mai.
Hắn chưa từng thấy ai thẳng thắn sắp xếp hậu sự của mình như thế.
Ngu Ấu Ninh không hiểu lý do, nghiêng đầu một chút.
“Có gì lạ đâu?”
Con người, cuối cùng cũng phải chết.
Nếu chuẩn bị quan tài sớm, thì cũng sẽ không như nàng trước đây, c.h.ế.t mà không ai…
Ký ức đột ngột bị cắt ngang, gân xanh ở thái dương nhói đau từng cơn, Ngu Ấu Ninh chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, như có một nữ tử đang la thét bên tai mình.
Nàng ta cầm một cái trâm bạc, giương nanh múa vuốt lao về phía nàng: “——Ngu Ấu Ninh!”
“——Ngu Ấu Ninh!”
“——Ngu Ấu Ninh!”
…
“Ngu Ấu Ninh.”
Bên tai có người gọi tên mình, trùng khớp với giọng nói lanh lảnh sắc nhọn của nữ tử trong ký ức.
Ngu Ấu Ninh mờ mịt thoát ra khỏi ký ức, ngẩng đầu lên, không lệch vào đâu mà nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng nghi hoặc của Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu hạ mắt xuống, hắn chống một tay lên bàn sách, ngón tay gõ xuống hai tiếng.
Giọng nói của Thẩm Kinh Châu trầm thấp, hoàn toàn khác với tiếng khóc thê lương của nữ tử trong trí nhớ.
Ngu Ấu Ninh chậm rãi chớp mắt, rồi sau đó mặt giãn ra, nở một nụ cười rạng rỡ: “Bệ hạ, âm thanh của ngươi thật dễ nghe.”
Ngồi trên đế vị, Thẩm Kinh Châu đã nghe vô số lời nịnh hót, có người làm thơ ca ngợi Thẩm Kinh Châu, còn có người viết sách cho hắn.
Nhưng như Ngu Ấu Ninh lại thẳng thắn như vậy, Thẩm Kinh Châu là lần đầu tiên thấy, hắn chậm rãi hạ mí mắt, lặng lẽ đánh giá Ngu Ấu Ninh.
Đôi mắt kia sáng rõ trong suốt, không một chút hư tình giả ý.
Thẩm Kinh Châu khẽ nhíu mày.
Ngu Ấu Ninh còn tưởng mình nói chưa đủ hay, nhíu mày suy nghĩ một lúc, chậm rãi bổ sung một câu, là nàng học được từ nơi khác.
Ngu Ấu Ninh chân thành nói: “Ngươi, nói còn hay hơn hát.”
Trong tẩm điện lặng yên, chỉ có đôi mắt trong veo của Ngu Ấu Ninh, ánh mắt cười cong cong nhìn Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu lạnh mặt: “Ngu Ấu Ninh.”
Ngu Ấu Ninh ngẩng đầu, cười tươi: “……Hả?”
Thẩm Kinh Châu: “Câm miệng.”
Ngu Ấu Ninh ngoan ngoãn rụt đầu lại: “À.”
Âm thanh vừa dứt, nàng lập tức che miệng lại.
…
Đèn đuốc lay động, hai bóng dáng cao thấp chồng lên nhau.
Ngu Ấu Ninh liếc nhìn tập chữ mà Thẩm Kinh Châu đưa cho mình, bốn ngón tay nắm chặt bút lông.
Bỗng nhiên, mu bàn tay bị người ta gõ nhẹ vào thân bút: “Thả ra.”
Mực trên đầu ngón tay lại dính vào một chỗ, mực đen nhỏ giọt từ bút lông, thấm ướt giấy trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Kinh Châu nhíu mày ngày càng sâu, hắn chống một tay phía bên trái Ngu Ấu Ninh, tay kia phủ lên mu bàn tay nàng: “Ai dạy ngươi cầm bút như vậy?”
Mỗi bước mỗi xa
Hắn chưa từng thấy qua người viết chữ xấu hơn Ngu Ấu Ninh.
Bàn tay của Ngu Ấu Ninh trắng nõn tnh tê, không chút chai sạn, mềm mại như không xương.
Thẩm Kinh Châu nắm lấy ngón tay Ngu Ấu Ninh, từng nét từng chữ vẽ lên giấy.
Chữ viết mạnh mẽ, như khắc sâu vào gỗ.
Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non: “—— Ngu.”
Nàng cong môi mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu, bất ngờ đối diện với khuôn mặt Thẩm Kinh Châu gần trong gang tấc.
Hơi thơ của hai người giao nhau, ánh nến nhảy múa, qua đôi mắt đen sâu thẳm, Ngu Ấu Ninh thấy rõ hình ảnh thu nhỏ của mình trong mắt của Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh nháy mắt mấy cái, bản thân trong mắt Thẩm Kinh Châu cũng chớp mắt theo.
Nàng mày cong mắt sáng, nụ cười duyên dáng, hình ảnh của mình trong mắt Thẩm Kinh Châu cũng đang mỉm cười với mình.
Làm người vẫn tốt hơn làm quỷ, quỷ thường không dễ dàng lộ ra đôi mắt, hay là một đám sương mù hư vô mờ mịt, không thể nào thấy được hình dạng thật của mình trong mắt của người khác.
Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Kinh Châu một lúc, một đôi mắt cười nhìn về phía Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu trầm giọng: “Ngu Ấu Ninh.”
Ngu Ấu Ninh đột nhiên rụt đầu lại, chậm rãi viết thêm một chữ lên giấy.
Vẫn là chữ “Ngu” trước đó, tiếc là nàng chưa đủ khéo léo, viết lên giấy vẫn chỉ là một đám mực.
Thẩm Kinh Châu thờ ơ: “Trước kia ngươi không có phu tử à?”
Ngu Ấu Ninh lắc đầu.
Thẩm Kinh Châu: “Trong lãnh cung, còn ai khác không?”
Ngu Ấu Ninh nhíu đôi lông mày suy nghĩ, một lúc lâu mới nói: “Không có ai.”
Trong cung gấm vóc lộng lẫy, vàng ngọc trải khắp, bích tỷ làm tường, cung nhân mặc toàn lụa là, đầu đầy châu ngọc, nhưng lãnh cung… Lãnh cung dường như luôn yên tĩnh, không có ai rời đi, cũng không có ai đặt chân đến.
Càng không có ai dạy nàng đọc sách viết chữ.
Trong mắt của Thẩm Kinh Châu có chút đăm chiêu, ngón tay gõ nhẹ lên bàn sách.
Ngu Ấu Ninh giơ một ngón tay lên: “Nhưng bây giờ ta có rồi!”
Thẩm Kinh Châu: “Có gì?”
Ngu Ấu Ninh với mắt cười như trăng khuyết: “Ta có phu tử rồi!”
Tiếc là hiện giờ nàng không ở địa phủ, nếu không có thể khua chiêng gõ trống, khoe khang về vị phu tử mới của mình.
Đây chính là điều mà những con tiểu quỷ khác cầu còn không được.
Thẩm Kinh Châu thuận miệng hỏi: “……Ai?”
Ngu Ấu Ninh mở to mắt: “Ngươi đó.”
Nàng đưa mặt về phía trước, “Không phải bệ hạ vừa dạy ta viết chữ sao? Nếu ta học được viết chữ, sau này ra khỏi cung, cũng có thể kiếm cho mình một cái nghề.”
Một chữ ngàn vàng thì Ngu Ấu Ninh không dám nghĩ, chỉ cần năm trăm vàng là đủ rồi.
Nàng không phải là quỷ tham lam.
Thẩm Kinh Châu nhẹ giọng: “Ngươi muốn ra khỏi cung?”
Ngu Ấu Ninh không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Muốn chứ.”
Trước đây nàng chỉ là một tiểu quỷ nhút nhát, kinh nghiệm còn nông, chưa đi xa được, chỉ có thể quanh quẩn ở trong cung, ngay cả cửa cung còn không ra được, hoặc là trở về nhà cũ của mình ở địa phủ.
Phồn hoa phú quý của kinh thành, Ngu Ấu Ninh chỉ thấy trong sách, chưa từng chứng kiến tận mắt.
Tiếc là hiện giờ nàng không có tiền, nghe nói ra khỏi thành còn cần có lộ dẫn.