Ngu Ấu Ninh chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì cả.
Nàng đặt cằm lên bàn sách: “Ta nghe nói kinh thành có gánh hát đi trên dây, còn có nặn đất sét, có múa rối bóng, viết chữ trên cát…”
Ngu Ấu Ninh thuộc như lòng bàn tay, người như thể lạc vào kỳ cảnh, “Bệ hạ đã thấy qua chưa?”
Thẩm Kinh Châu: “Chưa.”
Ngu Ấu Ninh đột ngột ngẩng đầu: “Vậy Bệ hạ có muốn ra khỏi cung không?” Ngu Ấu Ninh hào hứng, “Nếu Bệ hạ muốn ra khỏi cung, có thể…?”
Thẩm Kinh Châu: “Không muốn.”
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng rụt đầu lại: “Vậy ta đi tìm Đa Phúc công công vậy.”
Đa Phúc có thẻ bài ra khỏi cung, nàng có thể nhờ Đa Phúc mang về những món đồ chơi vui vẻ.
Ánh nến trong điện chao đảo, Ngu Ấu Ninh không hiểu sao cảm thấy rùng mình một cái.
…
Mưa thu kéo dài hai ngày, sắc trời hôm nay cuối cùng cũng trong xanh.
Trời sáng khí trong, sắc xanh như vừa được tẩy rửa.
Ngu Ấu Ninh mặc một chiếc váy gấm thêu họa tiết vân phượng màu trắng, tóc búi đôi cao như mây, đeo chuỗi ngọc vàng ròng trước ngực, thắt lưng buộc ngọc bội bướm xuyên bách hoa màu lựu đỏ.
Nhẹ nhàng lả lướt, vòng eo thon thả.
Đa Phúc bước nhanh theo sau Ngu Ấu Ninh, thở hồng hộc: “Ngu cô nương đi chậm một chút, cẩn thận ngã.”
Xe hương bát bảo lọng xanh với những tua rua châu ngọc đã gần ngay trước mắt, Ngu Ấu Ninh nâng váy bước lên ghế nhỏ, nói cười vui vẻ: “Công công không cùng ta ra khỏi cung sao? Nếu ta thấy thứ hay thức ăn ngon, cũng sẽ cho Đa Phúc công công…”
Mành xe màu xanh thẫm được vén lên, một hình bóng thẳng tắp lướt qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.
Thẩm Kinh Châu mặc áo bào tay ngắn thêu mây vàng trắng ngà, thắt lưng đeo chuỗi ngọc nhiều màu, mặt mày lạnh lùng.
Hắn giương mắt, ánh nhìn như có như không lướt qua khuôn mặt Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh đứng sững tại chỗ: “……Bệ, Bệ hạ?”
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi cửa cung.
Bức tường cung điện nguy nga đồ sộ dần lùi về phía sau, chim én lặng lẽ xẹt qua trời cao, bên tai chỉ còn lại một tiếng hót dài.
Ngu Ấu Ninh chưa từng bước ra khỏi cửa cung nửa bước, cái gì cũng thấy lạ lẫm.
Khuyên tai hình chiếc lá gắn đá quý treo bên tai chớp lóe trong ánh nắng, ánh sáng như gợn sóng lớp lớp.
Thẩm Kinh Châu thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Trên con đường dài, người đông như trảy hội, chen chúc nhau.
Mặc dù không có màn đi trên dây cùng múa rối bóng mà Ngu Ấu Ninh thấy được trong sách, chỉ việc được tắm mình giữa ánh nắng cũng đủ khiến Ngu Ấu Ninh vui vẻ quên cả trời đất.
Kể từ khi nàng bắt đầu làm người, hình như chưa từng thấy qua ánh nắng sáng tỏ đến vậy. Quỷ thường thích bóng tối mà sợ ánh sáng, Ngu Ấu Ninh cũng không phải là ngoại lệ.
Ánh nắng trên con đường dài chói mắt, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, tùy ý để ánh nắng xuyên qua kẽ tay.
Nhiệt độ ấm áp rơi lên mu bàn tay, Ngu Ấu Ninh lại đưa tay ra ngoài một chút, đôi tay trắng nõn của nàng lấp lánh trong ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ánh nắng thì ấm áp, ngón tay nàng cũng được bình yên vô sự, không có dấu hiệu bị thương.
Ngu Ấu Ninh vô cùng vui sướng.
Thẩm Kinh Châu đứng bên cạnh xe ngựa, liếc nhìn Ngu Ấu Ninh đang dạt dào đắc ý tận hưởng ánh nắng.
Đôi mắt Ngu Ấu Ninh sáng rực, lấp lánh rạng rỡ.
“Bệ….”
Trên đường người qua kẻ lại, thân phận của Thẩm Kinh Châu không tiện lộ diện trước mặt mọi người.
Ngu Ấu Ninh nhảy xuống xe, nụ cười trên môi vẫn không tắt.
Nàng đưa một tay kéo lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu, hạ thấp giọng nói: “Ngươi nhìn tay ta đi.”
Mỗi bước mỗi xa
Trong ánh sáng vàng ấm áp, mười ngón tay Ngu Ấu Ninh như ngọc, thon dài trắng nõn.
Ngón tay không hề tô sơn, sạch sẽ, đầu ngón tay ánh lên màu hồng nhạt, giống như loại thủy tinh tốt nhất, tự nhiên trong suốt.
Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt, dời mắt đi.
Ngu Ấu Ninh vẫn chìm đắm trong niềm vui có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh nắng: “Tay của ta…”
“Thiếu gia thật không hiểu phong tình rồi.”
Bỗng nhiên có tiếng cười của một phụ nhân truyền đến, tiếng cười kia đột ngột, không hề có dấu hiệu trước.
Ngu Ấu Ninh giật mình, theo phản xạ lùi lại, rụt rè núp sau lưng Thẩm Kinh Châu.
Nàng vẫn còn sợ người lạ.
Lão phụ nhân lớn tuổi liên tục xin lỗi: “Là lỗi của ta, đã làm kinh động đến thiếu phu nhân.”
Trên vai của lão phụ nhân còn đeo một sọt tre, trong sọt chứa đầy các loại lẵng hoa đan bằng cỏ, hoặc là vòng tay hoặc là vòng hoa.
Lão phụ nhân với mặt mày tươi cười, nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Thiếu phu nhân cảm thấy trên tay mình thiếu thứ gì sao? Sao thiếu gia không mua cho thiếu phu nhân một chiếc vòng tay hoa nhài đeo vào?”
… Thiếu phu nhân?
Ngu Ấu Ninh trợn tròn đôi mắt hạnh, nhìn Thẩm Kinh Châu rồi lại nhìn mình, tò mò hỏi Thẩm Kinh Châu: “Thiếu phu nhân là ai?”
Lão phụ nhân nhất thời không nói được lời nào, bà ta đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm nhiều năm, nghĩ rằng Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh ăn mặc không phú cũng quý, hai người lại có dung mạo xuất chúng, chắc chắn là thiếu gia phu nhân nhà cao cửa rộng nào đó, không ngờ bản thân cũng có ngày nhìn nhầm.
Bà ta liên tục xin lỗi.
Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Ta không phải thiếu phu nhân, hắn là phu….”
Nàng định nói Thẩm Kinh Châu là phu tử của mình, nhưng nghĩ lại đêm hôm đó ở trong tẩm điện, có vẻ như Thẩm Kinh Châu không thích cách gọi này.
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt lại hai chữ “phu tử” đến bên miệng xuống.
Lão phụ nhân vẫn đang chờ đợi mình.
Ngu Ấu Ninh chớp mắt, nghĩ đến câu “Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ*”, Ngu Ấu Ninh bình tĩnh nói:
“Hắn là phụ thân của ta.”
*Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.