Đế Thai Kiều

Chương 22



Đa Phúc kính cẩn: “Chủ tử định xử trí thế nào?”

Nam tử tưởng mạng của mình không giữ được lâu nữa, không biết từ đâu có sức mạnh vùng ra khỏi tay thị vệ, bỗng nhiên một bước hụt, cả người ngã xuống đất.

“Rầm” một tiếng vang lớn, Ngu Ấu Ninh đang say ngủ bỗng tỉnh dậy, đôi mắt ngơ ngác.

Nàng theo phản xạ nắm chặt áo Thẩm Kinh Châu: “Bệ hạ.”

Sắc mặt của Thẩm Kinh Châu bỗng trầm xuống: “Đa Phúc.”

Đa Phúc quỳ xuống đất: “Là nô tài sơ suất, nô tài sẽ đi xuống nhận phạt ngay.”

Mặt trời lặn dần về tây, tiếng cầu xin của nam tử theo ánh chiều tà ngày càng dần xa.

Ông ta nghiêng ngả lảo đảo bị kéo đi, hình ảnh tiên phong đạo cốt kia sớm đã không còn, chỉ còn lại vẻ bề ngoài thê thảm không thôi.

Mảnh vải bẩn trong miệng rơi xuống, nam tử dắt giọng gào khóc thảm thiết.

“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…”

Ngu Ấu Ninh nhận ra đó là đạo trưởng trước đó ở Trần phủ, khuôn mặt nàng trắng bệch vì sợ hãi, hình dáng run rẩy hiện rõ trong mắt Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay của Thẩm Kinh Châu đặt trên đùi bỗng khựng lại một chút.

Chim chóc về rừng, ánh nắng từ cửa sổ chiều vào, giấy trắng trên bàn nhỏ cũng rơi vào mắt Ngu Ấu Ninh.

Đó là quá khứ của nam tử.

Hóa ra thật sự là kẻ lừa đảo.

Còn là kẻ lừa đảo đã làm nhiều chuyện ác.

Ngu Ấu Ninh như một con mèo nhỏ xù lông, sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lại chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Sự căng thẳng trên tấm lưng của nàng tan biến, Ngu Ấu Ninh an tâm thoải mái dựa vào Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhìn nàng, ánh mắt nhẹ nhàng: “Trẫm còn tưởng… điện hạ sẽ sợ.”

Dấu vết m.á.u còn lại trên bậc thang trong viện đã được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tiếng kêu thảm thiết của nam tử dường như vẫn còn vang vọng.

Ngu Ấu Ninh thong thả chớp mắt, không hiểu: “Ta tại sao phải sợ?”

Thẩm Kinh Châu cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Hai mắt của Ngu Ấu Ninh trong veo sáng tỏ, như liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu mọi điều.

Thẩm Kinh Châu cười câu môi: “Điện hạ không sợ trẫm?”

Vậy vì sao vừa mới nãy lại run rẩy?

“Ta…”

Hàm răng trắng cắn bờ môi đỏ mọng, thấm ra vài tơ máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Ta, ta sợ hắn.”

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, sắc mặt hiện lên chút kinh ngạc.

Người khác e sợ hắn, thậm chí không muốn lại gần. Nhưng Ngu Ấu Ninh thì không, nàng sợ cung nhân, sợ những kẻ lừa đảo hãm hại gạt người, thậm chí ngay cả những người bán hàng rong bình thường trên phố hay lão phụ nhân, Ngu Ấu Ninh cũng không dám nói chuyện.

Nhưng nàng không sợ Thẩm Kinh Châu.

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, ngón tay đặt trên đùi nhẹ nhàng gõ gõ, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra mấy chữ: “Ông ta đã chết.”

Đa Phúc sợ làm bẩn khu vườn của Thẩm Kinh Châu, cũng sợ làm ô uế mắt hắn, đặc biệt đưa người đi xử lý sạch sẽ.

Ngu Ấu Ninh mất một lúc mới hiểu “ông ta” trong lời Thẩm Kinh Châu, là đang chỉ ai.

Nàng ngây ngốc mở to mắt, sau đó khẽ nói: “Ồ.”

Giọng điệu bình tĩnh, không chút gợn sóng sợ hãi, thậm chí hàng mi cũng không động đậy.

Nếu thật sự giả ngây giả ngốc, thì diễn xuất cũng quá hoàn hảo không chê vào đâu được.

Thẩm Kinh Châu nửa nheo mắt lại.

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh cúi đầu bộ dạng phục tùng, giọng điệu thì như rên rỉ: “Đó là ông ta đáng tội, không đáng tiếc, không liên quan gì đến Bệ hạ.”

Nàng thong thả nâng hai mắt lên: “Bệ hạ, bệ hạ không cần để ở trong lòng.”

Sự chế nhạo thoáng qua trong mắt Thẩm Kinh Châu lóe lên.

Mưu quyền soán vị, loạn thần tặc tử…

Thẩm Kinh Châu đã g.i.ế.c không biết bao nhiêu người, sớm không nhớ rõ đã có bao nhiêu mạng sống đã c.h.ế.t dưới tay mình, những người đó trước khi c.h.ế.t có kêu oan, có kẻ mắng chửi Thẩm Kinh Châu c.h.ế.t không được tử tế, đoạn tử tuyệt tôn.

Nhưng những lời an ủi này, Ngu Ấu Ninh vẫn là người đầu tiên.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, ngón tay hắn như thanh trúc nhỏ dài, nhẹ nhàng vuốt qua gáy Ngu Ấu Ninh.

“Lá gan quả thật không nhỏ.”

Dám để hắn hầu hạ, còn dám nói với hắn như vậy.

Ngu Ấu Ninh chưa tỉnh ngủ, mơ màng trả lời, đôi mắt sáng màu nhạt như hơi nước, như sắp chực khóc.

“Ta không sợ Bệ hạ.”

Âm thanh của Ngu Ấu Ninh rất nhẹ, “... Vậy Bệ hạ sau này, sẽ cho ta ở lại trong cung chứ?”

Thẩm Kinh Châu bật cười: “Điện hạ muốn ở lại trong cung, không muốn ra cung sao?”

“Không muốn.” Ngu Ấu Ninh thành thật đáp, “Ta chỉ muốn ở lại trong cung.”

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn rực rỡ đầy trời.

Ánh sáng nhỏ vụng tựa như vàng lá, rơi xuống trong mắt của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh thật sâu, thật lâu sau, môi mỏng khẽ mở, ý tứ không rõ cười một tiếng.

“Vậy điện hạ… Cũng đừng hối hận.”