Đế Thai Kiều

Chương 21



Xe ngựa đi qua con đường dài, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua cửa sổ, tạo thành những bóng đổ lốm đốm.

Ngu Ấu Ninh không hiểu làm sao, đôi mắt đầy sự ngơ ngác: “... Cố ý?”

Nàng không hiểu, “Tại sao ta lại phải cố ý buông tay Bệ hạ?”

Hiện giờ nàng chỉ ước gì có thể bám riết bên người Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh sợ đạo trưởng, sợ lừa hói, sợ bọn họ nhìn thấu dưới lớp da của mình, rằng nàng thực chất là một tiểu quỷ không nơi nương tựa.

Ban chỉ ngọc bích đặt dưới cằm, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng thì thầm, lặp lại một lần nữa:

“Ta sẽ không buông tay Bệ hạ.”

Ban chỉ ngọc bích lại được Thẩm Kinh Châu thu lại, khóe môi hắn gợi lên một nụ cười nhạt, biết là có tin hay không.

Bên trong xe ngựa, hương thụy lân thơm ngát bay lên, khói nhẹ lượn lờ.

Thẩm Kinh Châu nhắm mắt dưỡng thần, vai choàng áo hình quái thụy thú tơ tằm màu xanh, đôi mắt sắc bén như đang lẩn vào trong làn khói trắng mờ mịt, như một vị tiên nhân không màng thế sự.

Ngu Ấu Ninh ngây ngốc nhìn Thẩm Kinh Châu, một tay chống đầu, chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ ập đến.

Đầu nàng gật gù, vô tình va vào vách xe, Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh dậy, ngỡ ra rằng mình lại cách xa Thẩm Kinh Châu thêm một chút.

Nàng mở mắt mơ màng, ngón tay lặng lẽ nắm lấy một góc áo của Thẩm Kinh Châu, rồi lại thiếp đi.

Hơi thở đều đặn cùng yên tĩnh.

Một lúc sau, Thẩm Kinh Châu đang dựa vào gối nhung bỗng mở mắt, đôi con ngươi tối đen sắc bén sáng rõ, không có chút ý buồn ngủ nào.

Ánh mắt hắn từ tay áo của mình di chuyển lên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt không phòng bị của Ngu Ấu Ninh.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo không trang điểm, đôi mắt hạnh khép hờ, hàng mi dài như bóng cung, dừng dưới mí mắt.

Như một con mèo trắng ngây thơ cuộn tròn trong góc.

Mỗi bước mỗi xa

Đầu nàng dần dần cúi xuống, bỗng nhiên ngã vào đùi của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh vẫn hồn nhiên không hay biết.

Thẩm Kinh Châu rũ mắt, ngón tay dài nhẹ nhàng nắm lấy gáy Ngu Ấu Ninh. Nàng có chiếc cổ mảnh mai, như chỉ cần Thẩm Kinh Châu thoáng dùng sức…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu chợt tối lại.

Bên ngoài xe ngựa vang lên hai tiếng động, Đa Phúc khoanh tay đứng bên cạnh xe, khẽ nói: “Chủ tử, nô tài đã đưa đạo trưởng kia đến, chủ tử có muốn gặp không?”

Xe ngựa không biết từ khi nào đã dừng trước một biệt viện, trong sân hoa nở rực rỡ, cẩm tú tràn mắt.

Trên bậc thang màu xanh ngọc có một nam tử phong trần, chính là đạo trưởng vừa rồi ở trước Trần phủ làm phép bắt quỷ.

Ông ta vốn là kẻ bịp bợm giang hồ chuyên đi lừa gạt, chỉ nghĩ rằng mình bị lật thuyền trong mương, liên tục dập đầu lạy lục với cỗ xe ngựa.

“Tiểu nhân có mắt không trong, đã va chạm đại nhân.”

Ông ta còn tưởng mình đã lừa được Thẩm Kinh Châu, run rẩy lấy ra một xấp ngân phiếu từ trong n.g.ự.c ra, “Đây là toàn bộ gia sản của tiểu nhân, mong đại nhân rộng lượng, tha cho tiểu nhân một mạng.”

Trán ông ta đập vào bậc thang, m.á.u tươi giàn giụa.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, rèm bạt bay lên, nam tử vừa đúng lúc thoáng nhìn thấy Ngu Ấu Ninh nằm trên đùi Thẩm Kinh Châu.

Ông ta sợ hãi, liên tục xin lỗi, tự tát vào mặt mình vài cái: “Tiểu nhân đáng chết, đã va chạm phu nhân…”

Cái tát rõ ràng vang dội, rơi xuống biệt viện tĩnh lặng, làm kinh động đến yến tước trên cây bay nhảy khắp nơi.

Ngu Ấu Ninh dựa vào đùi Thẩm Kinh Châu như có cảm giác, nàng nhíu mày không vui, khẽ rên một tiếng.

Thẩm Kinh Châu hạ mắt, lơ đãng liếc nhìn Ngu Ấu Ninh, bỗng mở miệng: “Ồn ào.”

Một câu nhẹ nhàng rơi xuống, Đa Phúc đứng bên ngoài xe bỗng giật mình, ông ta giơ tay, lập tức có thị vệ tiến lên.

Nam tử nửa quỳ ở trên bậc thang, không thể nói thêm được gì nữa, miệng bị nhét một mảnh vải bẩn, chỉ có thể “Ưm ưm ưm” đau khổ lắc đầu.

Đa Phúc liếc nhìn xe ngựa, lại nhìn về phía nam tử: “Cô nương ở trên xe ngựa kia, ngươi có từng thấy qua không?”

Nam tử lắc đầu như trống bỏi, hai hàng nước mắt.

Khi đó ông ta dùng gương chiếu Ngu Ấu Ninh, chẳng qua là nhìn thấy nàng ăn mặc bất phàm, chắc chắn là cô nương tiểu thư của đại tộc thế gia nhà ai đó, muốn lợi dụng cơ hội lừa nàng quyên nhiều hương khói, hơn để đuổi ma trừ tà.

Miệng không thể nói, nam tử chỉ có thể quỳ trên mặt đất, dùng giấy bút biện minh cho mình.

Tờ giấy kia nhanh chóng được Đa Phúc trình lên cho Thẩm Kinh Châu.

Những gì nam tử nói không khác gì những gì bọn họ điều tra được, chỉ là ngoài ra, ông ta còn từng g.i.ế.c hại qua không ít trẻ em.