Khi Ngu Ấu Ninh tỉnh dậy, sắc trời đã sáng.
Ánh sáng mờ ảo xuyên qua màn lụa, lặng lẽ rơi xuống tay của Ngu Ấu Ninh.
Màn xanh treo thấp, noãn các ấm áp, có hương thụy lân nhè nhẹ từng đợt, như biết sở thích của Ngu Ấu Ninh, trong noãn các không có thị nữ hầu hạ.
Trên bàn nhỏ có bày muối xanh và đồ rửa mặt, Ngu Ấu Ninh cầm bát súc miệng, chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền đến.
Ngu Ấu Ninh đột ngột ngẩng đầu, chân trần chạy ra ngoài.
Nàng chợt nhận ra, tối qua mình đã ở cùng Thẩm Kinh Châu, mà lúc đó nàng còn ở trong thư phòng.
Khi đó nàng còn ôm một cuốn sách cổ nặng nề…
Mành đỏ bằng tơ vàng vung lên sau lưng, Ngu Ấu Ninh thoáng thấy Thẩm Kinh Châu ngồi trên ghế thái sư, đôi mắt nàng bỗng sáng lên, mặt mày hớn hở.
“Bệ hạ, ta…”
Chưa kịp nói hết, bỗng nghe thấy từ sau bình phong một giọng nói trầm ổn: “Bệ hạ, lũ lụt ở Giang Nam rất nghiêm trọng, dân chúng ở phía nam Tần Lĩnh sông Hoài không có chỗ ở.”
Những đại thần quỳ sau bức bình phong rõ ràng cũng nghe thấy âm thanh của Ngu Ấu Ninh, nhưng nàng nói rất nhỏ, lại sớm che miệng.
Mấy đại thần chỉ nghĩ mình nghe nhầm, ngừng lại một chút rồi tiếp tục bẩm báo chính sự triều đình.
Hai tay Ngu Ấu Ninh giữ chặt miệng, bỗng nhớ đến việc nữ tử không được liên quan đến triều chính, vội vàng che hai tai lại.
Rất giống bịt tay trộm chuông.
Tiến không được, lùi cũng không xong.
Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ, lúng túng.
Chiếc váy màu trắng ngà trải dài trên đất, tóc đen không có chút trâm cài, mặt mộc sáng sủa.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu từ tấu chương chuyển sang khuôn mặt Ngu Ấu Ninh, hắn không nói gì, môi không tiếng động ra hiệu: lại đây.
Mỗi bước mỗi xa
Bình phong bằng gỗ tử đàn lộ ra bóng người mờ ảo, Ngu Ấu Ninh bước đi nhẹ nhàng, lại sợ các đại thần phía sau bình phong nhìn thấy mình, Ngu Ấu Ninh vội vàng chạy về phía Thẩm Kinh Châu.
Đuôi váy bay lượn trong ánh nắng, lắc lư tạo thành những gợn sóng.
Ngu Ấu Ninh di chuyển rất nhẹ nhàng, khi đến trước mặt Thẩm Kinh Châu, bỗng nghe thấy một tiếng kêu rên từ quan đại thần: “——Bệ hạ!”
Ngu Ấu Ninh giật mình, chân trượt, ngã nhào về phía trước.
Ngu Ấu Ninh hoảng hốt.
Một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra, Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Ngu Ấu Ninh.
Hắn kéo nàng ngồi bên mình trên ghế thái sư.
Trên ghế thái sư làm bằng trúc có trải một lớp đệm vàng mềm mại, ngồi xuống không phát ra tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngu Ấu Ninh vẫn còn hoảng hốt, nàng nín thở, cứng người ngồi bên cạnh Thẩm Kinh Châu.
Ánh mắt chăm chú vào các đại thần sau bình phong, bọn họ vẫn đang bận rộn bẩm báo về thủy tai ở Giang Nam, không hề nghe thấy động tĩnh bên trong phòng.
Ngu Ấu Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt Thẩm Kinh Châu như cười như không.
Eo nàng vẫn nằm trong tay Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh không biểu lộ gì, từ từ dịch sang một bên, lại dịch thêm một chút nữa.
Khi chuẩn bị dựa vào tay vịn, bỗng nghe bên cạnh Thẩm Kinh Châu khẽ ho.
Ngu Ấu Ninh giật mình, cứng người từ từ ngẩng đầu lên.
Trong tầm nhìn, Thẩm Kinh Châu chậm rãi nâng chén trà gốm lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hương trà tỏa ra, hòa cùng với làn khói mờ trong mắt Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh cứng ngắc dần thư giãn.
Bên tai là tiếng các đại quan thao thao bất tuyệt, trước mắt là hương thụy lân đang tỏa ra từ lư hương hoa xanh.
Ngu Ấu Ninh chống cằm, chỉ cảm thấy những chữ nối thành câu, bay lượn bên tai, cơn buồn ngủ buổi sáng sớm lại ập đến.
Chẳng bao lâu, Ngu Ấu Ninh nghiêng đầu, dựa vào tay Thẩm Kinh Châu mà nhắm mắt lại.
Ngủ tiếp.
Hơi thở ấm áp kéo dài, từ từ dừng bên tay Thẩm Kinh Châu.
Ngón tay Thẩm Kinh Châu cầm tấu chương khẽ khựng lại.
Đêm qua hắn không ngủ, mãi lo xử lý chính vụ. Ngu Ấu Ninh thì đã sớm ngủ, giờ vẫn đang bổ sung giấc ngủ.
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu trở nên tối đen không rõ.
Ngón tay giữ lấy eo Ngu Ấu Ninh từ từ di chuyển lên, cuối cùng dừng lại ở cổ nàng.
Nhẹ nhàng sờ.
Ngu Ấu Ninh bỗng tỉnh dậy, đôi mắt phủ một lớp sương mù, nàng hoang mang ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Khói nhẹ của lư hương bay lượn, bên ngoài bình phong hình như đã đổi quan đại thần khác, giọng nói không giống như người tuổi già khàn khàn trước đó.
Ngu Ấu Ninh lắng tai nghe, nghe bọn họ từ thiên tai ở Giang Nam nói sang kinh thành, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Ngu Ấu Ninh lâng lâng, lại rơi vào vòng tay Thẩm Kinh Châu.
Ngủ say.
Thẩm Kinh Châu cúi nhìn, sắc mặt hắn vẫn nhàn nhạt, ngón tay thon dài trắng trẻo vẫn giữ lấy phía sau gáy của Ngu Ấu Ninh.