Khi bị đánh thức lần nữa, Ngu Ấu Ninh nhíu mày không vui, nhìn quanh quất.
Trong phòng không có một cung nhân hầu hạ nào, ngay cả Đa Phúc thường ngày bên cạnh Thẩm Kinh Châu cũng không thấy đâu.
Ngoại trừ mình ra, sinh vật sống duy nhất còn lại… Cũng chỉ có một mình Thẩm Kinh Châu.
Ánh nắng mùa thu lười biếng từ cửa sổ ghé vào, Thẩm Kinh Châu mặc một bộ áo lụa hoa văn sơn thủy viền chỉ vàng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu lam sẫm, mặt mày thanh thoát lạnh lùng.
Thẩm Kinh Châu mặc áo lụa vàng thêu hoa văn, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh đá, ánh mắt thanh thoát, lạnh lùng cao quý.
Một tay hắn cầm bút lông, thỉnh thoảng hạ xuống những dấu chấm đỏ trên giấy, thần sắc bình thản chuyên chú.
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng rụt đầu về, chỉ cảm thấy mình như câu nói trong sách, lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Kinh Châu bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, sao có thể phân tâm trêu chọc mình, có lẽ là do mình đã ngủ đến mơ hồ rồi.
Đầu dựa vào cánh tay hắn lặng lẽ dịch ra, Thẩm Kinh Châu liếc nhìn, trên bàn có nhiều tấu chương mở ra, chủ yếu là những việc quan trọng trong triều.
Ngu Ấu Ninh nhìn cũng không nhìn, đôi mắt gần như dán vào chiếc bát hoa và táo ngọt trên bàn nhỏ bên cạnh, chốc lát lại buồn ngủ.
Lần này Ngu Ấu Ninh lại để ý, không hoàn toàn ngủ say.
Nhận ra có thứ gì đó bắt lấy cổ mình, Ngu Ấu Ninh bỗng mở mắt, nhanh chóng quay đầu lại, mạnh tay đánh vào thứ đó.
Âm thanh trong trẻo vang lên trong thư phòng.
Ngu Ấu Ninh nhìn chằm chằm vào tay của Thẩm Kinh Châu, trợn mắt há hốc mồm.
Đại thần bên ngoài bức bình phong dường như cũng nghe thấy động tĩnh, nhìn nhau một hồi, rồi đồng loạt rũ mắt, biết điều mà lùi lại.
Chỉ còn lại Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu trong thư phòng, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngu Ấu Ninh nghẹn lời, tay chân luống cuống nhìn Thẩm Kinh Châu. Trong lúc hoảng hốt, Ngu Ấu Ninh từ bàn nhỏ bên cạnh nắm lấy một nắm táo ngọt, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu nhướng mày, khóe môi gợi vày ý cười như có như không: “Điện hạ thế này là có ý gì?”
Ngu Ấu Ninh chột dạ không thôi: “Không phải nói, đánh một cái thì cho một trái táo ngọt sao?”
Đó là điều mà lúc trước nàng nghe được từ một tiểu quỷ khác, sợ rằng món quà nhỏ không đủ, Ngu Ấu Ninh còn đặc biệt nắm lấy một nắm táo ngọt để bồi tội.
Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng nói: “Hơn nữa ta cũng không biết là Bệ hạ.”
Lúc ấy nàng còn tưởng là một con tiểu quỷ nào đó cố ý dọa mình.
Nói xong, Ngu Ấu Ninh lại chăm chú nhìn vào tay Thẩm Kinh Châu đang cầm táo ngọt, không rời mắt.
Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bệ hạ, bệ hạ chưa dùng bữa sáng.”
Thực ra là chính nàng vẫn chưa ăn sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thẩm Kinh Châu không vạch trần, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn: “Đa Phúc.”
Cung nhân bưng khay hoa mai lần lượt nối đuôi tiến vào, trên bàn bày biện đủ loại món ăn, khiến người ta hoa mắt.
Ngu Ấu Ninh theo Thẩm Kinh Châu đến noãn các phía tây, khóe mắt thoáng thấy tì nữ đứng bên cạnh, người lại một lần nữa run rẩy.
Nàng theo bản năng nép sau lưng Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu không chút để ý nhìn về phía Đa Phúc, Đa Phúc hiểu ý, không dám để lại dấu vết, sau khi đặt đũa xong, nhẹ nhàng mang theo tỳ nữ rời đi.
Một đám đông lập tức biến mất, Ngu Ấu Ninh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cười thành vầng trăng khuyết.
Thẩm Kinh Châu là Hoàng đế, những món bánh được dâng lên chắc chắn tinh tế và nhỏ gọn, bánh anh đào rắc đường, như rơi xuống mây.
Ngu Ấu Ninh nếm một miếng, đôi mắt lập tức sáng lên. Ngu Ấu Ninh thật dễ hiểu, một chút tâm tư cũng không thể giấu nổi.
Nếu ăn được món ngon, mắt nàng sẽ lập tức sáng lên, đôi khi nhân lúc hắn không để ý, hai chân còn lén lút đung đưa dưới bàn.
Nếu món ăn không ngon, chỉ nhíu mày một cái, rồi không tình nguyện nuốt xuống.
Thẩm Kinh Châu im lặng xoay chén trà trong tay, bỗng trước mặt vụt qua một bóng đen.
Ngu Ấu Ninh cầm đũa ngọc, gắp bánh anh đào đưa đến trước mặt Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu chậm rãi quay đầu: “Đây là… lễ vật của điện hạ?”
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng gật đầu.
Thời gian nàng làm con người mặc dù không lâu lắm, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý “dựa vào cây lớn mà mát mẻ”.
Món ăn ngon và rượu quý trước mắt có được đều vì có Thẩm Kinh Châu, nếu không có hắn, nàng vẫn là công chúa tiền triều không ai để ý đến.
Để sau này mỗi bữa đều có thịt ăn, Ngu Ấu Ninh đành phải đau lòng dâng đi món bánh anh đào mình yêu thích nhất.
Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Lần thứ hai.”
Ngu Ấu Ninh ngơ ngác nghiêng đầu.
Thẩm Kinh Châu: “Mượn hoa hiến Phật.”
Mỗi lần Ngu Ấu Ninh tặng Thẩm Kinh Châu thứ gì, đều là từ chỗ của hắn lấy được, thật sự là phù sa không chảy ruộng ngoài.
Ngu Ấu Ninh rõ ràng cũng hiểu được sự chế nhạo của Thẩm Kinh Châu, nàng đỏ mặt, sắc hồng lan tỏa trên gương mặt.
Nàng thì thầm: “Vậy bệ hạ, bệ hạ muốn gì?”
Thẩm Kinh Châu hơi nâng mi mắt, nhìn Ngu Ấu Ninh thật lâu.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
“Để nợ trước.”