Gió lay động ngọn cây, bóng trúc rơi xuống con đường đá xanh.
Tì nữ run rẩy, nhìn Ngu Ấu Ninh với ánh mắt thương hại đồng tình, như thể thấy được số phận bi thảm của nàng.
Thiên hạ này ai cũng biết Thẩm Kinh Châu tàn nhẫn và u ám, trong mắt hắn không dung thứ được dù chỉ một hạt cát.
Tì nữ gần như phải chôn mặt xuống đất, suýt nữa ngất xỉu.
Thẩm Kinh Châu lười biếng không thèm liếc tới nửa ánh mắt, chỉ chậm rãi xoay những hạt phật châu tử đàn nhỏ trong tay: “Đa Phúc.”
Đa Phúc ngay lập tức tiến lên, vẫy tay, dẫn ba tì nữ rời đi.
Ông ta khom người, lặng lẽ lùi vào chỗ tối.
Chỉ chốc lát, trên con đường đá xanh chỉ còn lại hai bóng dáng cao thấp.
Thẩm Kinh Châu đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt không tiếng động rơi trên gương mặt Ngu Ấu Ninh. Gương mặt kia trắng trẻo không phấn son, đôi mắt như nước mùa thu trong veo, không chút hoang mang hay lo lắng.
Những người khác khi thấy Thẩm Kinh Châu, không phải kinh sợ, thì là lòng đầy căm phẫn.
Nhưng như Ngu Ấu Ninh, tâm không vướng bận, Thẩm Kinh Châu vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Khóe môi hắn khẽ gợi lên, ý cười như ánh nắng mùa thu, nhẹ nhàng và mỏng manh.
Như thể không nghe thấy lời đại bất kính vừa rồi của Ngu Ấu Ninh, Thẩm Kinh Châu chỉ hỏi: “Chữ của điện hạ, đã luyện xong chưa?”
Ngu Ấu Ninh cảm thấy chột dạ, chuyển từ hạt châu liếc nhìn lá rụng trên mặt đất, rồi nhìn bóng trúc trên lối đi.
Tiểu quỷ không biết nói dối, Ngu Ấu Ninh cũng không.
Nàng vùi đầu vào trên đầu gối, ấp úng đáp: “Vẫn chưa.”
So với việc luyện chữ, Ngu Ấu Ninh thích đọc sách hơn. Đọc sách chỉ cần phí mắt, còn luyện chữ không chỉ phí mắt mà còn phí cả tay.
Ánh nắng như tơ lụa chậm rãi vắt ngang giữa Thẩm Kinh Châu và Ngu Ấu Ninh, ánh sáng đan xen, như sóng nước tụ lại.
Thẩm Kinh Châu nhìn bóng đen co lại trên đất, không nói một lời.
Ngu Ấu Ninh thử nâng mắt lên, lại ngẩng đầu lên, e dè nhìn Thẩm Kinh Châu.
“Ta, ta sai rồi sao?”
Khóe môi Thẩm Kinh Châu hơi nhếch lên, mang theo chút ý cười.
Hắn không trả lời câu hỏi của Ngu Ấu Ninh.
Cho đến khi đèn được thắp sáng, Ngu Ấu Ninh vẫn không thấy Thẩm Kinh Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Căn phòng trống trải, trên bàn sơn mạ vàng có đặt một chiếc lư hương.
Có lẽ biết được điều kiêng kỵ của Ngu Ấu Ninh, tì nữ cúi người đặt thức ăn xuống rồi lặng lẽ rời đi.
Từ đầu đến cuối, không ai dám ngẩng đầu nhìn Ngu Ấu Ninh, càng không ai dám nói chuyện với nàng.
Ngu Ấu Ninh cầm một chén nhỏ chè tổ yến long nhãn táo đỏ, cẩn thận từ trên chén giương mắt lên.
Cả phòng thanh tĩnh, không một bóng người.
Nếu như ngày trước, có ăn có uống mà không bị ai quấy rầy, đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, đó chẳng khác gì cuộc sống của thần tiên.
Nhưng giờ đây nàng chỉ cảm thấy kỳ lạ.
Hình như… thiếu thiếu điều gì đó.
Bữa tối nhạt nhẽo như nhai sáp, Ngu Ấu Ninh ăn mà tâm không ở đây, ăn thì không ngon mà bỏ thì tiếc.
Ăn xong, tì nữ lặng lẽ vào phòng, không tiếng động thu dọn chén đĩa trên bàn, rồi mang nước trà đến cho Ngu Ấu Ninh súc miệng.
Ngu Ấu Ninh ôm chén trà, hít sâu một hơi làm tiếng trống cổ vũ tinh thần: “Bệ hạ đâu?”
Giọng nàng rất nhẹ, như lông hồng lướt qua mặt hồ, không để lại gợn sóng nào.
Tì nữ ngạc nhiên ngẩng đầu: “Điện hạ nói gì ạ?”
“Ta…”
Ngu Ấu Ninh nhìn quanh, lại nhìn vào chén trà nóng trong tay, “Ta, ta muốn gặp Bệ hạ.”
Trong biệt viện có thể nghe được tiếng kim rơi, đèn lồng tứ giác treo ở mái hiên, từ xa liếc mắt nhìn lại như dải ngân hà lấp lánh.
Ngu Ấu Ninh không gần không xa đi theo tì nữ, băng qua hành lang, rẽ qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, từ xa, một ngọn nến sáng trong đêm đen.
Giọng nói trầm đục của Đa Phúc vang lên: “Trấn Quốc công có lẽ đã hiểu nhầm, nên mới tặng vũ cơ đến. Bệ hạ yên tâm, nô tài đã đuổi đi hết rồi.”
Mỗi bước mỗi xa
Sáng nay Thẩm Kinh Châu nghị sự ở thư phòng, mặc dù cách một bức bình phong, nhưng những đại thần lại tinh mắt vẫn thấy được bóng dáng yểu điệu lướt qua.
Trấn Quốc công lập tức tìm hai vũ cơ dáng dấp quyến rũ tới.
Đa Phúc khoanh tay, trong lòng nom nớp lo sợ.
Cũng không biết Trấn Quốc công đã ăn phải gan hùm mật gấu gì, dám nhét người đến bên cạnh Thẩm Kinh Châu.
Ông ta chưa bao giờ thấy Thẩm Kinh Châu đối xử với nữ nhân nào…
Khóe mắt nhìn thấy Ngu Ấu Ninh đi qua dưới mái hiên, Đa Phúc lập tức im lặng, đổi lời: “Bệ hạ, điện hạ đến.”