Đế Thai Kiều

Chương 28



Trên bàn chất đống tấu chương như núi, Ngu Ấu Ninh cầm bút lông, liếc nhìn Thẩm Kinh Châu, rồi lại nhìn vào bảng chữ mẫu trên tay mình.

Bảng chữ mẫu là bút tích của Thẩm Kinh Châu, sinh động như mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát, giống như bản tính của hắn.

Ghế thái sư tuy không nhỏ, nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người ngồi, không cảm thấy chật chội.

Ngu Ấu Ninh dựa vào tay vịn, đầu gối trái chạm vào góc áo bào của Thẩm Kinh Châu.

Hương thụy lân lan tỏa từ hai đầu gối chạm đến trên người Ngu Ấu Ninh, không biết tự lúc nào, đồ mà Ngu Ấu Ninh mặc trên người, đều đã bị lây dính hương thụy lân.

Cũng giống như Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay dựa vào tay vịn, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nhắm mắt, ngón tay gõ hai cái lên tay vịn, dừng lại một chút, gõ hai cái, lại dừng lại.

Đầu Ngu Ấu Ninh cũng theo ngón tay Thẩm Kinh Châu mà lên xuống cao thấp.

Một lúc sau, ngón tay trên tay vịn ngừng lại.

Trong thư phòng khói nhẹ quẩn quanh, Thẩm Kinh Châu dường như đã ngủ, mặt mày trong ánh nắng ngày thu trở nên lạnh lùng xa cách, như bị một tầng lụa trắng che phủ, m.ô.n.g lung mơ hồ.

Bỗng nhiên, một tiếng chim bên dưới cửa sổ hót vang.

Chim nhỏ vỗ cánh, cất tiếng hót líu lo.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên như sao.

Nàng nín thở ngưng thần, nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ tiến về phía cửa.

Chiếc thảm da cừu giẫm lên không phát ra tiếng động, bóng nàng in trên cửa sổ.

Mành trúc viền đỏ tơ vàng vung lên, rồi lại lặng lẽ rơi xuống. Mành trúc lay động, bóng dáng Ngu Ấu Ninh biến mất khỏi thư phòng.

Trên bậc thềm không có ai đứng hầu, Ngu Ấu Ninh không đi xa, chỉ lặng lẽ đến dưới cửa sổ hoa.

Chim nhỏ nhảy nhót trên cành khô, lông màu hồng như lụa tốt, lấp lánh rực rỡ trong ánh sáng.

Ngu Ấu Ninh bỗng nhớ đến món thịt ngỗng đã ăn lúc ban sáng, không biết đầu bếp dùng chim bồ câu, có giống như chim nhỏ trước mắt hay không…

Hình như cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm rơi xuống, chim nhỏ “ríu” một tiếng, vỗ cánh bay lên trời, ngay lập tức biến mất không còn bóng dáng.

Ngu Ấu Ninh thất vọng cúi đầu, đang định quay về phòng, bỗng nghe thấy tiếng thầm thì của các tì nữ từ phía đường đá xanh.

Ngu Ấu Ninh hoảng sợ đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, hơi thở gấp gáp.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng nói nhỏ của các tì nữ cũng theo đó rơi vào tai Ngu Ấu Ninh.

“Nghe nói nàng ta là do Trấn Quốc công gửi đến, hiện giờ lại rơi vào kết cục này, thật là đáng thương.”

“Văn võ cả triều ai cũng biết Bệ hạ không gần nữ sắc, Trấn Quốc công cứ đưa người đến biệt viện của Bệ hạ, cũng không sợ đắc tội với Bệ hạ.”

“Ta nghe nói nàng ta còn động tay động chân trong huân hương của Bệ hạ, sau đó là Đa Phúc phát hiện. Theo ta thấy, Bệ hạ không thích loại này nhất.”

Ngu Ấu Ninh lén lút núp sau bóng trúc, âm thầm ghi nhớ sở thích của Thẩm Kinh Châu.

Thì ra Thẩm Kinh Châu không thích vũ cơ, không thích nữ tử chủ động quyến rũ, cũng không thích nữ tử có ý đồ không an phận với hắn.

Tì nữ nói một câu, Ngu Ấu Ninh phụ họa gật đầu một cái.

Ánh nắng mơ hồ, tiếng bước chân của các tì nữ ngày càng xa, Ngu Ấu Ninh bỗng nhận ra trên con đường nhỏ chỉ còn lại mình nàng.

Nàng đỡ gối đứng dậy, ánh mắt bỗng dừng lại.

Trong bóng râm bụi trúc, Thẩm Kinh Châu đứng thẳng người, một tay chắp sau lưng, đôi mắt rũ xuống nhìn về phía Ngu Ấu Ninh đang ẩn mình sau bụi trúc.

Cũng không biết đã nhìn bao lâu.

Mỗi bước mỗi xa

Tì nữ trước đó còn nói cười giờ đây co rúm lại một bên, nàng ta vốn là tì nữ quét dọn ở hậu viện, bình thường không hay ra tiền viện, chưa từng nghĩ sẽ găp phải Thẩm Kinh Châu.

Thoáng thấy Ngu Ấu Ninh vẫn đang đứng ngẩn ngơ, tì nữ không nghĩ ngợi gì, kéo vạt váy của Ngu Ấu Ninh: “Nhanh quỳ xuống, đây là Bệ hạ!”

Giọng nói của tì nữ tràn đầy sự bức thiết hoảng hốt, “Ngươi đứng đó làm gì, còn không mau hành lễ với Bệ hạ.”

Ngu Ấu Ninh theo bản năng tránh khỏi tì nữ, hoảng hốt. Nghe rõ lời tì nữ, nàng hoài nghi nhíu mày: “... Ta, hành lễ với Bệ hạ?”

Ngu Ấu Ninh đã quen làm quỷ, dù chỉ là một con tiểu quỷ vô danh, nhưng những lễ nghi cúng tế trước đây, chỉ có người khác làm lễ quỳ lạy với mình, nàng chưa bao giờ quỳ trước con người nào.

Từ xưa đến nay, chỉ có người sống quỳ lạy trước người chết, nào có chuyện quỷ quỳ trước người sống.

Chỉ ngẫm thôi đã thấy kỳ quái.

Mà biết đâu trước đây khi nàng còn sống, tuổi còn lớn hơn Thẩm Kinh Châu, đủ tư cách làm tổ tông của hắn nữa đấy.

Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, ánh mắt bỗng có chút như đang nhìn tôn tử.

Nàng quyết đoán lắc đầu từ chối: “Ta không muốn.”

Thẩm Kinh Châu tò mò nâng mày, bỗng nghe Ngu Ấu Ninh trịnh trọng nói: “Ta sợ hắn giảm thọ.”