Còn việc có bị người ta vạch trần là đạo văn hay không, thì có liên quan gì đến một thiên kim khuê các thuần lương vô hại như ta chứ?
Ta đâu biết gì, ta chỉ là một đóa sen trắng thuần khiết ngây thơ mà thôi.
6
Thẩm Liễu Nhứ nóng vội hơn ta tưởng.
Vừa qua Tết Nguyên Tiêu, khắp kinh thành đã bắt đầu lan truyền tin đồn nàng ta là đệ nhất tài nữ.
"Theo ta, Dự Vương điện hạ hủy hôn là đúng đắn, Liễu cô nương tài năng xuất chúng, một bài 'Phá Trận Tử' thật là hùng hồn mạnh mẽ, câu 'Đền đáp ơn vua lo việc lớn, để ngàn thu chói lọi thanh danh, thương thay tóc bạc nhanh' quả thực là tuyệt cú!"
"Còn có câu 'Nâng chén mời trăng sáng, trăng đối bóng thành ba', phóng khoáng bất tuân, không phải khí độ mà một thiên kim khuê các có thể có được, hủy hôn này đúng đắn lắm!"
"Trước đây ta chỉ nghĩ Dự Vương điện hạ là người bội tín phụ nghĩa, nhưng tài thơ ca của Thẩm cô nương thực sự như thức tỉnh ta, tiểu thư khuê các bị giam cầm, làm sao sánh được với tài năng lỗi lạc của nàng."
"Thà cưới người có tài như nàng còn hơn cưới kẻ vô dụng chỉ biết giặt giũ may vá của nhà Thái Sư."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Những lời đồn đại như vậy nhiều vô kể.
Nàng ta sốt ruột quảng bá danh tiếng cho bản thân như thế.
Có lẽ Hoàng hậu chỉ cho phép nàng ta làm thiếp đã giáng cho nàng ta một đòn đau.
Nếu không cũng không vội vàng thế này.
Thải Lan nghe những lời đồn vô lý này, tức giận đòi cho gia đinh Thái Úy phủ đánh kẻ đó một trận.
Nhưng ta đã ngăn nàng ấy lại, chỉ đợi xem trò hay.
Leo càng cao, ngã càng đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tại buổi hội thơ, Thẩm Liễu Nhứ vì để nổi bật, mặc một thân áo trắng, chỉ cài trâm ngọc đứng bên cạnh Chu Hoàng, tuy thanh lệ thoát tục, nhưng trông thật xúi quẩy.
Một thân áo trắng, giống như đi đưa tang vậy.
Sắc mặt Lưu Hàn Lâm - người chủ trì buổi hội thơ đã tái xanh, còn nữ nhi Lưu Minh Nguyệt của ông ta, trước đó còn ngưỡng mộ tài thơ của Thẩm Liễu Nhứ, lúc này đã đỏ bừng cả mặt vì tức giận.
"Nàng ta định nguyền rủa nhà chúng ta sao, tổ mẫu ta mới khỏe lại tháng trước, hôm nay nàng ta ăn mặc như người đưa đám đến nhà, là cố ý làm nhà chúng ta xui xẻo sao?"
Lưu Minh Nguyệt suýt nghiến nát cả răng, dồn hết sức để chọc tức Thẩm Liễu Nhứ.
Lúc thì nhắc đến gia thế, lúc lại hỏi về xuất thân của Thẩm Liễu Nhứ.
Thẩm Liễu Nhứ là người xuyên không, thậm chí không có hộ tịch, thân phận còn thua cả dân du thủ du thực, làm sao nàng ta trả lời được?
Chu Hoàng xót thương nàng ta, thấy Lưu Minh Nguyệt bắt ép nàng ta, không màng thể diện và mặt mũi, một đại nam nhân lại chạy đến đe dọa một tiểu cô nương như Lưu Minh Nguyệt.
"Anh hùng không hỏi xuất thân, Liễu Nhứ tuy xuất thân không đáng kể, nhưng có tài lớn, Lưu cô nương xuất thân từ gia đình khoa bảng, theo lý mà nói từ nhỏ đã được hun đúc trong môi trường học thuật, tại sao tài thơ lại không bằng Liễu Nhứ?"
Như vậy là mắng luôn cả gia giáo của Lưu Hàn Lâm.
Lưu Minh Nguyệt tức đến rơi nước mắt, nhưng nàng ấy nữ nhi của hạ thần, còn Chu Hoàng là hậu duệ thiên tử, nàng ấy là thần, Chu Hoàng là quân, nếu nàng ấy dùng lí lẽ tranh luận, thì chiếc mũ mưu phản có thể bị đội lên đầu bất cứ lúc nào.
Thẩm Liễu Nhứ cáo mượn oai hùm, thậm chí còn ngâm một bài thơ ngay tại chỗ để chế nhạo Lưu Minh Nguyệt.
Nàng ta đã gây chú ý được rồi, còn thể diện của Lưu Minh Nguyệt gần như bị giẫm nát dưới đất.
Không ít văn nhân tầm thường có mặt cũng nhân cơ hội chế giễu Lưu Minh Nguyệt, tôn nàng ta làm nữ văn khúc.
Một buổi hội thơ đã trở thành vở kịch độc diễn của Thẩm Liễu Nhứ.
Ta chỉ đứng ngoài quan sát, chờ Thẩm Liễu Nhứ tự tìm đường chết.
Không ngờ rằng, nàng ta sẽ tự tìm đến ta.
Ta đang pha trà chiêu đãi các tỷ muội thân thiết, Thẩm Liễu Nhứ đột ngột xông vào giữa chúng ta, đôi mắt đảo quanh, xác nhận không có người nào nàng ta không chọc nổi, rồi mũi nhọn chĩa thẳng vào ta.