Để Xem Ai Mới Là Người Trà Xanh Hơn!

Chương 8



"Triệu tiểu thư cũng đến hội thi thơ Nguyên Tiêu sao?"

Ta liếc nhìn nàng ta, thấy nàng ta hào hứng như vậy, chắc đã nghĩ cách dùng tài thơ để đè đầu ta rồi.

Bản thân ta tất nhiên không thể sánh với các đại văn hào bị nàng ta đạo văn, ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé mà thôi.

Ta đặt chén trà xuống, nở nụ cười xã giao thường thấy của tiểu thư thế gia hỏi nàng ta: "Không biết Thẩm cô nương có điều gì chỉ giáo?"

"Chỉ giáo thì không dám, chỉ là nghe nói Triệu cô nương trước đây là đệ nhất tài nữ Thượng Kinh, kẻ hèn này muốn thỉnh giáo một hai điều."

"Thẩm cô nương nói đùa rồi, ta vốn cửa lớn không ra, cửa nhỏ không vào, chỉ biết chút nữ hồng không đáng đem ra mắt, nói là tài nữ thực sự là quá khen."

Ta vừa nói, vừa dâng trà đã pha xong lên: "Hay là mời Thẩm cô nương nếm thử tài nghệ pha trà của ta?"

Thẩm Liễu Nhứ rõ ràng là không thấy quan tài không đổ lệ, nhất định phải tranh cao thấp với ta.

Nàng ta vung tay áo rộng làm đổ trà của ta: "Thật ngại quá, khi hứng thơ dâng trào ta thường không câu nệ tiểu tiết, đã bất cẩn làm đổ trà của ngươi rồi."

"Nhưng, Triệu cô nương, ngươi có phải đang e ngại nên không dám so tài với ta?"

7

Các tỷ muội bên cạnh ta thấy nàng ta hung hăng như vậy, đều cảm thấy không đáng thay ta.

Ta ngăn họ lại, rộng lượng để lộ tay áo vừa bị vấy bẩn bởi nước trà, không ít người có mặt đã nhìn Thẩm Liễu Nhứ với ánh mắt ghê tởm.

Mọi người đều là người văn minh, dù miệng có thể g.i.ế.c người không thấy máu, nhưng náo loạn đến mức động tay động chân thì đó là phá vỡ quy tắc.

Thấy Thẩm Liễu Nhứ vẫn chưa nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn đến mức nào, ta nở nụ cười tươi rói.

"Thẩm cô nương tài hoa xuất chúng, ta tâm phục khẩu phục, tự thẹn không bằng. Theo ta thấy, cô nương xứng đáng là đệ nhất tài nữ Thượng Kinh, thậm chí là đệ nhất cuồng sĩ."

Thẩm Liễu Nhứ thấy ta không so tài với nàng ta, ngược lại còn không vui.

Cũng phải, không thực sự so tài, làm sao nàng ta có thể danh chính ngôn thuận đá ta ra?

"Triệu cô nương, lẽ nào ngươi giận ta đã cướp mất vị trí Dự Vương phi của ngươi, nên không muốn so tài với ta?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta không ngờ Triệu cô nương lại tiểu nhân hẹp hòi đến thế, xem ra trước đây ta đã nhìn nhầm Triệu cô nương rồi."

Lời này vừa nói ra, vài vị tiểu thư nhà võ tướng nóng tính bên cạnh ta đã không nhịn được, xắn tay áo chuẩn bị cho nàng ta một cái tát.

Ta ngăn họ lại, trấn an họ một hồi.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Việc vả mặt này, không thể làm bẩn tay họ được.

"Thẩm cô nương, nếu ngươi thực sự muốn so tài với ai đó, thì hãy đến chỗ nam tân đi, thơ văn của bọn nữ tử chúng ta không tiện truyền ra ngoài."

"Hừ, kẻ tầm thường, lòng dạ hẹp hòi, không có kiến thức."

"Ngươi. . ." Nữ nhi tướng quân bên cạnh ta hận không thể rút kiếm đ.â.m nát cái miệng của nàng ta.

Vẫn là nhờ ta hòa giải một hồi mới tránh được một trận ồn ào.

"Thẩm cô nương, nếu ngươi muốn làm thơ, thì ta ra một đề, ngươi làm thơ theo đề này, được không?"

Thấy ta cuối cùng cũng nhận lời thách đấu, Thẩm Liễu Nhứ xoa tay chuẩn bị.

"Ngươi cứ ra đề đi."

Ta nghĩ đến biểu tỷ xuyên không đã c.h.ế.t trong tay ta, mỉm cười viết hai chữ "lê hoa" lên giấy.

Thẩm Liễu Nhứ nhìn ta với ánh mắt khinh thường, không cần suy nghĩ, mở miệng nói ngay: "Bắc phong quyển đích bạch thảo chiết, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết. Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai."

"Thế nào?" Nàng ta tự đắc.

Nữ nhi tướng quân bên cạnh ta bị một ngụm rượu sặc họng.

"Ngươi nói gì cơ?"

Thẩm Liễu Nhứ đảo mắt: "Sao thế, không hiểu à?"

Nàng ta lặp lại một lần nữa, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Chu Hoàng đang vội vã chạy đến từ khu vực nam tân.

Thái độ nàng ta vừa rồi quá ngạo mạn, không ít người có mặt đã bị chọc tức, lúc này nàng ta tự mình đưa cán đến, dù Chu Hoàng là Hoàng tử cũng không thể ngăn cản.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com