Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 12



Anh ta vẫn giữ thể diện, dù nói đến mức này, vẫn không thốt được hai chữ “tái hôn”.

Một là biết tôi không đồng ý, hai là anh ta đã có Tang Dư, đã nợ tôi, chẳng thể tiếp tục có lỗi với cô ta.

Phó Thời Hàn lên tiếng xin lỗi:

“Lâm Tư, anh muốn nói với em một tiếng xin lỗi.”

“Thôi đi, ngay cả hôn nhân cũng kết thúc rồi, không cần đâu.”

“Không chỉ về chuyện tình cảm, mà cả chuyện công ty.” Anh ta ngừng một chút, “Xin lỗi em, Lâm Tư, công ty của chúng ta… không giữ nổi.”

Rốt cuộc, gốc rễ của khủng hoảng hôm nay bắt đầu từ Tang Dư.

Vì cô ta, tôi đòi ly hôn.

Anh ta phải vay khắp nơi để trả tôi 3.000 vạn.

Lãi suất cao như quả cầu tuyết, đè anh ta thở không nổi.

Nếu công ty hoạt động bình thường, có lẽ sẽ gắng gượng qua được.

Nhưng Tang Dư lại làm rối thêm vài hợp đồng quan trọng.

Tòa nhà sụp đổ, từ lỗ nhỏ mà thành.

Phó Thời Hàn bảo anh ta hối hận vô cùng.

“Ban đầu, anh chỉ thấy cô ấy đáng thương, giống chú mèo hoang bị bỏ rơi.

Mặc dù cô ấy suốt ngày khóc làm anh khó chịu, nhưng nhìn nắm đấm nhỏ cô ấy giơ lên, nghe câu ‘Tổng tài đại nhân’ trong miệng cô ấy, anh lại có cảm giác muốn bảo vệ.”

“Lâm Tư, em mạnh mẽ quá. Anh dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn thấy bản thân chẳng thể là chỗ dựa cho em.”

Tôi cười nhạt,

“Nói trắng ra, là anh ‘rẻ tiền’.”

Anh ta chẳng còn hơi sức mà giận tôi mắng mỏ.

Ăn thêm hai miếng, chúng tôi chuẩn bị tạm biệt thì đám người bên phòng nhỏ cạnh đó bước vào.

Đây là khu cũ của nhà hàng, hôm nay đông khách nên quản lý đành xếp chúng tôi bên khu cách âm không tốt này.

Bên kia vách xuất hiện giọng nói quen thuộc.

Chính là Tần tổng – đối tác của Phó Thời Hàn.

“Haha, mấy người biết không, Phó Thời Hàn sắp phá sản rồi. Kể từ khi ly hôn, vận may gã tụt dốc hẳn.”

Người còn lại cười ầm, “Xem ra vợ gã đúng là ‘vượng phu’.”

“Nghe bảo gã với bà xã lục đục vì cô trợ lý nhỏ mới vào.”

Tần tổng vênh váo tiếp:

“Cho mấy người hay, con bé trợ lý Tang Dư đó, thật ra là bồ của tôi!”

Bước chân Phó Thời Hàn khựng lại, anh ta quay về ghế ngồi.

Tần tổng kể lể:

“Con nhỏ đó đẹp lắm, hoa khôi trường học, chỉ tội nhà nghèo xác xơ.

Có lần tôi đi đường, nó phát tờ rơi, tôi tiện tay cho danh thiếp, thế là tối đó tự bò lên giường tôi.

Đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ, chứ giỏi mấy trò mơn trớn lắm, làm tôi sướng muốn chết!

Cơ mà, con bé mê danh phận, đòi tôi ly hôn để nâng nó lên làm vợ, tưởng bở à!

Khổ nỗi sợ nó quẫn trí sinh sự, nên tôi kéo dài đến lúc nó tốt nghiệp, tìm cách tống vào công ty của Phó Thời Hàn.

Thử nghĩ xem, gã họ Phó nổi tiếng đẹp trai, chưa đến 2 tháng, con nhỏ chủ động nhắn tin nói chia tay tôi, còn cảnh cáo đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó, haha… tôi mừng còn không hết.