Người còn lại cười ầm, “Xem ra vợ gã đúng là ‘vượng phu’.”
“Nghe bảo gã với bà xã lục đục vì cô trợ lý nhỏ mới vào.”
Tần tổng vênh váo tiếp:
“Cho mấy người hay, con bé trợ lý Tang Dư đó, thật ra là bồ của tôi!”
Bước chân Phó Thời Hàn khựng lại, anh ta quay về ghế ngồi.
Tần tổng kể lể:
“Con nhỏ đó đẹp lắm, hoa khôi trường học, chỉ tội nhà nghèo xác xơ.
Có lần tôi đi đường, nó phát tờ rơi, tôi tiện tay cho danh thiếp, thế là tối đó tự bò lên giường tôi.
Đừng nhìn vẻ ngoài ngây thơ, chứ giỏi mấy trò mơn trớn lắm, làm tôi sướng muốn chết!
Cơ mà, con bé mê danh phận, đòi tôi ly hôn để nâng nó lên làm vợ, tưởng bở à!
Khổ nỗi sợ nó quẫn trí sinh sự, nên tôi kéo dài đến lúc nó tốt nghiệp, tìm cách tống vào công ty của Phó Thời Hàn.
Thử nghĩ xem, gã họ Phó nổi tiếng đẹp trai, chưa đến 2 tháng, con nhỏ chủ động nhắn tin nói chia tay tôi, còn cảnh cáo đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó, haha… tôi mừng còn không hết.
Nghĩ đến cảnh Phó Thời Hàn rước phải cô ả gần như bị tôi ‘chơi nát’, tôi sung sướng không tả nổi…”
Hóa ra, Tang Dư đúng là chú mèo hoang bị vứt bỏ.
Đáng tiếc, bị đàn ông chơi chán chê rồi quẳng đi.
Phó Thời Hàn cầm ấm trà trên bàn xông sang phòng bên.
Tiếng ấm vỡ, tiếng kêu gào thảm thiết của Tần tổng vang lên.
Tôi không sang can.
Chỉ lặng lẽ quay về chỗ công ty tổ chức mừng công.
Phó Thời Hàn bị tạm giữ nửa tháng rồi thả, sau đó nộp đơn phá sản.
Thủ tục đang làm dở thì anh ta gặp chuyện.
Anh ta lái xe chở Tang Dư, lao xuống cầu vượt.
Cả hai đều chết.
Khi chết, Tang Dư đang mang thai.
Phó Thời Hàn để lại cho tôi một lá thư, chỉ có hai chữ:
“Xin lỗi.”
Tần Nhiễm Nhiễm thở dài, “Phó tổng đúng là hết muốn sống, đến hai câu cũng không viết trọn.”
Tôi lắc đầu,
“Chắc là lời xin lỗi quá nhiều, viết không xuể.”
Cô ấy bừng hiểu, “Cũng phải.”
Chúng tôi bước ra khỏi công ty, chuẩn bị đến dự tang lễ của Phó Thời Hàn.
Tần Nhiễm Nhiễm lấy ô trong túi xách, “Chị Lâm Tư, chị quên mang ô rồi hả? May mà em nhớ.”
Tôi lắc đầu, rút chiếc ô của mình trong túi.
Rất nhiều người cũng thế, giống như Phó Thời Hàn, chỉ khi bị ướt mưa mới sực nhớ đến cây dù họ từng lãng quên nơi xó xỉnh.
May là tôi và Tần Nhiễm Nhiễm không phải kiểu người ấy.
Phó Thời Hàn cũng như tôi, đều không còn bố mẹ, gia đình.
Tôi lo liệu tang lễ cho anh ta, nhưng không mua mộ.
Tôi rải tro cốt của anh ta xuống sông.
Tần Nhiễm Nhiễm hỏi tôi vì sao.
Tôi đáp,
“Khi còn sống, anh ta đã không trói buộc được tôi, chết rồi cũng đừng mơ dùng một nấm mồ để giam tôi. Tôi không muốn mỗi năm Thanh Minh lại đến thăm anh ta. Thời gian của tôi phải dành cho người biết trân trọng tôi.”
( Hết )