Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 2



Tang Dư lắc đầu nguầy nguậy như chiếc trống bỏi mong manh.

Phó Thời Hàn cũng không chịu thừa nhận suy đoán của tôi.

Anh quở trách tôi không có giáo dưỡng, nói từ khi biết anh đổi trợ lý mới, tôi đã không ưa Tang Dư và cứ muốn kiếm chuyện với cô ta.

Tang Dư nghe vậy, sợ hãi nắm ống tay áo của Phó Thời Hàn.

“Phó tổng, em không biết chị Lâm Tư, sao chị ấy lại ghét em, muốn gây khó dễ cho em vậy?”

Cô ta gọi tôi là “chị Lâm Tư”, còn chẳng buồn gọi một tiếng “bà Phó”.

Nếu là trước kia, chắc chắn Phó Thời Hàn sẽ lập tức lên tiếng chỉnh lại.

Nhưng lần này, anh chỉ mím môi không nói.

Tang Dư bất chợt bắt đầu cúi gập người liên tục trước mặt tôi.

Nước mắt rơi lộp bộp xuống sàn, đôi vai vì ấm ức mà run bần bật.

“Xin lỗi chị Lâm Tư, tuy em không biết mình đã làm gì khiến chị không vui, nhưng nếu chị buồn vì em, em vẫn phải xin lỗi.”

“Nếu chị thấy mỗi cúi người là chưa đủ, em có thể quỳ xuống xin chị.”

Nói xong, cô ta quỳ gối xuống luôn.

Nhìn màn pha trà giàu kịch tính này, tôi nhịn không nổi bật cười lạnh.

“Cô Tang Dư, làm ơn đừng khiến người ta buồn nôn nữa.”

Hàng mi mỏng của Phó Thời Hàn khẽ giật, anh cúi xuống đỡ Tang Dư đang chuẩn bị quỳ, rồi đột nhiên nổi giận.

“Đủ rồi Lâm Tư, em nhất định phải làm khó một cô gái mới ra trường ít lâu, để tìm khoái cảm sao?”

“Em quên trước kia mình từng bị sếp bắt nạt thế nào rồi à? Khỏi hẳn vết thương là quên luôn cơn đau, thật khó hiểu!”

Tim tôi nhói lên.

Vì Tang Dư, anh thậm chí sẵn sàng khơi lại nỗi đau của tôi.

Anh nắm tay Tang Dư bỏ đi.

Tang Dư kêu anh chờ cô lấy khăn ướt, cô quỳ một chân xuống, tỉ mỉ lau sạch vết bẩn chỗ tôi vừa đá vào quần anh.

Trong lúc ấy, dường như Phó Thời Hàn đã bình tĩnh lại một chút.

Giọng anh trầm xuống, có chút ý tứ dỗ dành tôi:

“Lâm Tư, xin lỗi Tang Dư đi, anh dẫn em về xem tiếp show.”

Tôi hờ hững nhìn hai người họ, như đang xem cặp đôi cẩu nam nữ xa lạ.

Tôi hài lòng với cú đánh người lúc nãy, tất nhiên sẽ không xin lỗi.

Bị thái độ thờ ơ của tôi chọc giận, Phó Thời Hàn kéo Tang Dư đi thẳng không ngoái đầu lại, biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Cứ thế, anh bỏ tôi lại nơi đất khách quê người.

Thậm chí không ở lại để nghe tôi chia sẻ tin vui rằng mình đang mang thai.

Nhìn hai kẻ quấn quýt rời xa, tôi nghĩ: Chắc có lẽ tôi nên rút lại câu vừa nói với Phó Thời Hàn.

Ngày kỷ niệm kết hôn có thể không phải chỉ có vợ anh, mà còn có cô trợ lý trẻ trung xinh đẹp đi bên cạnh.

Tôi tự xem xong hết buổi diễn.

Về khách sạn đổi vé máy bay, tắm rửa rồi đi ngủ.

Cả đêm đó, Phó Thời Hàn cũng không về.