Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 3



Mãi đến lúc tôi chuẩn bị ra sân bay vào sáng hôm sau, anh mới gọi.

Tôi không nghe, tắt máy luôn.

Sau khi hạ cánh, trong điện thoại có mười mấy tin nhắn của Phó Thời Hàn.

Toàn là trách sao tôi bỏ đi không lời từ biệt, không hề có lấy một câu giải thích chuyện anh cả đêm không về.

Tôi chẳng trả lời.

Về nhà, việc đầu tiên tôi làm là soạn thảo đơn ly hôn.

Nhưng tôi biết, anh sẽ không dễ để ly hôn ngay lập tức.

Tôi và Phó Thời Hàn yêu nhau 7 năm mới đăng ký kết hôn.

7 năm đó, tôi cùng anh ăn bánh bao, ngủ ở vỉa hè.

Để mua cho anh một bộ vest tử tế, tôi từng ăn dưa muối suốt cả tháng.

Thậm chí lúc đi làm thêm, suýt nữa bị chủ xâm hại.

Chính vì những chuyện đó, Phó Thời Hàn luôn đối đãi tốt với những nhân viên trẻ mới vào nghề.

Nhưng may mắn là khổ cực năm đó cũng không hoài phí.

Khi truyền thông mới bùng nổ, chúng tôi bắt kịp gió đông.

Chỉ trong một năm, tài sản đã tích lũy gần chục triệu.

Công ty chính thức thành lập, ngày hôm đó, Phó Thời Hàn lấy nhẫn kim cương cầu hôn tôi.

Anh bảo anh sẽ yêu tôi mãi mãi.

Để thể hiện thành ý, dù tôi đã quyết định rút lui về hậu trường, anh vẫn chuyển hơn nửa số cổ phần sang tài sản tiền hôn nhân của tôi.

Từ khi nào tôi nhận ra anh có điều bất thường?

Chắc là khoảng hơn chục ngày trước.

Hôm ấy, một nhân viên lâu năm cho tôi biết, Phó Thời Hàn đã thay trợ lý mới, được hai tháng rồi.

Cô trợ lý này da trắng, mặt xinh, lại là hoa khôi xuất thân nghèo khó.

Tôi nghe xong có chút khó chịu, chờ anh về thì gặng hỏi sao không báo sớm.

Hôm đó anh có uống rượu, tháo cà vạt ra, cau mày quạu với tôi.

“Đổi trợ lý thì có gì đáng phải khai báo? Con bé vừa ngu vừa nhát, đụng tí là khóc sưng mắt.”

“Nếu không phải Tổng giám đốc Tần kiên quyết ép đưa nó qua, anh đã chẳng thèm nhận một đứa trợ lý như vậy.”

Bình thường, anh nói chuyện rất chừng mực, hôm nay tự dưng nổi nóng, khiến tôi bất an.

Tôi giúp anh cất quần áo, khẽ hỏi:

“Vậy thì xem ra, mối quan hệ giữa Tổng giám đốc Tần và cô trợ lý đó chắc không bình thường?”

Phó Thời Hàn giật phăng chiếc khăn tắm từ tay tôi, đột nhiên bùng lên giận dữ.

“Lâm Tư, sao dạo này em học đâu cái kiểu mấy bà chua ngoa ngoài chợ, trong đầu toàn mấy tin đồn nhảm vậy hả?”

Anh nhìn tôi hai cái đầy chán ghét, rồi xông thẳng vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.

Tôi sững sờ.

Bằng trực giác, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi…

Có lẽ sắp đi đến hồi kết.

Ba ngày sau khi về nước, anh không về nhà, mà cử Tang Dư đến lấy quần áo sạch.

Tôi đưa hành lý đã xếp gọn cho cô ta.