Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 4



Cô gái nở nụ cười đắc ý.

“Chị Lâm Tư cứ yên tâm, Phó tổng đang ngủ bù ở nhà em, em sẽ chăm sóc anh ấy tốt.”

Cô ta kéo vali đi vài bước lại ngoái đầu.

“Đúng rồi, Phó tổng nói anh ấy thích ăn món cá tùng thử chị làm, mong chị gửi công thức cho em.”

Cô ta nhìn chằm chằm vào mặt tôi, chắc đang muốn xem tôi có tức giận không.

Nếu là ngày trước, bị người ta khiêu khích như thế, tôi sẽ lập tức ra tay dạy cô ta cách làm người.

Nhưng giờ lòng tôi chẳng gợn sóng.

Tôi nhếch môi, móc điện thoại ra kết bạn với cô ta.

Trông dáng vẻ dửng dưng của tôi, Tang Dư có chút ngạc nhiên, trước khi ra về còn ngoái lại nhìn tôi hai lần.

Chờ cô ta đi xa, tôi mới nhớ chưa đưa cô ta xem bản thỏa thuận ly hôn.

Đành phải tự mình mang đến công ty.

Lúc đến nơi, trợ lý khác của Phó Thời Hàn – Tần Nhiễm Nhiễm – vội chạy đến.

“Bà Phó, sao bà lại tới? Giờ Phó tổng không có ở đây.”

“Tang Dư đâu?”

Tần Nhiễm Nhiễm lộ vẻ khó xử.

“Cũng không có ở đây.”

Tôi cười, “Không sao, tôi chỉ đến đưa chút đồ cho Phó tổng.”

Tôi vào thẳng văn phòng của Phó Thời Hàn.

Vừa bước vào đã thấy bên trong thay đổi hoàn toàn.

Trên bàn làm việc của anh bày hàng loạt thú bông và chậu sen đá nhỏ.

Bàn trà có một cặp ly nước tình nhân kiểu hoạt hình.

Ngay cả gối tựa trên sofa tiếp khách cũng chuyển sang màu hồng phấn.

Không cần đoán cũng biết đây là tác phẩm của Tang Dư, vừa ngây ngô vừa chướng mắt, nhưng lại ngang nhiên tuyên bố chủ quyền.

Mặt Tần Nhiễm Nhiễm lộ vẻ lúng túng.

“Bà Phó, chuyện này…”

Tôi nhìn quanh một lượt, “Ừ, thỉnh thoảng đổi khẩu vị cũng hay.”

Tôi ngồi xuống ghế trước bàn anh, nhập mật mã mở két bảo mật.

May mà vẫn mở được.

Tôi bỏ thỏa thuận ly hôn vào trong, dặn Tần Nhiễm Nhiễm nhắc anh xem, rồi rời khỏi công ty.

Tôi lang thang vô định một lúc rồi về nhà, phát hiện Tang Dư vừa đăng một bài trên trang cá nhân.

Hình chụp một đĩa cá tùng thử trông chẳng ngon lành gì.

Chú thích: “Lần đầu nấu, suýt cháy khét, may mà Tổng tài đại nhân không chê! Đã ăn sạch trơn rồi!”

“Cảm ơn anh, vị tổng tài biết bao dung cho cô nàng hay khóc nhè này!”

Hiệu ứng màu của bức ảnh chụp khá đẹp.

Phó Thời Hàn thả tim.

Tôi cũng lẳng lặng thả tim.

Sau đó, tôi xoa bụng, để điện thoại về chế độ im lặng.

Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, chợt bị tiếng đóng mở cửa ầm ầm đánh thức.

Mở mắt ra, thấy Phó Thời Hàn ướt sũng xông vào nhà, thậm chí không đổi dép.

Tôi nhìn ra cửa sổ.

Trăng sao sáng rõ, chẳng hề có mưa.