Đêm Diễn – Màn Kịch Bắt Đầu

Chương 5



Đang khó hiểu vì sao anh ướt như chuột lột, anh đã một phát túm lấy tôi từ ghế sofa, dùng sức lắc vai tôi.

“Lâm Tư, sao em lại ác độc đến thế!”

“Ra nước ngoài mấy ngày, anh chỉ muốn ăn một bữa cá tùng thử, em không nấu cho anh, cô ấy liền tập làm.”

“Cô ấy nào biết nấu nướng gì, vừa loay hoay làm đã bị phỏng mấy chỗ!”

“Cuối cùng, em lại ghen tuông hả? Em giả vờ hướng dẫn cô ấy, kết bạn chỉ để soi mói trang cá nhân của cô ấy thôi đúng không?”

“Em thả tim kiểu mỉa mai là ý gì? Em chi bằng chửi cô ấy là tiểu tam quách cho rồi!”

“Một cô gái trong sáng vô tội, da mặt mong manh, bị em ép phải nhảy sông!”

“Nếu anh không đến kịp, hôm nay đã xảy ra án mạng đấy!”

Thì ra, anh ướt đẫm thế này là để làm anh hùng cứu Tang Dư.

Một tràng chất vấn liên thanh làm đầu óc tôi ù đặc.

Chóng mặt, tôi lập tức nôn thốc nôn tháo.

Động tác của Phó Thời Hàn khựng lại.

Tôi chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu nôn thêm hồi lâu.

Cho đến khi nôn cả mật xanh, tôi mới kiệt sức ngã xuống sàn.

Anh đứng tựa khung cửa không nhúc nhích, quăng cho tôi cái khăn lông đầy ghét bỏ.

“Em lớn tướng rồi, đừng như con nít giả bệnh để trốn tránh người lớn trách phạt.”

“Lâm Tư, thật sự em ngày càng chẳng ra sao.”

Tôi dùng khăn lau nước mắt ứa ra vì nôn khan, chợt thấy vết sẹo trên tay.

Tôi cũng chẳng phải thiên tài bẩm sinh chuyện nấu ăn, vết sẹo này chính là lúc học làm món cá tùng thử, tôi bị bỏng.

Năm ấy, Phó Thời Hàn đau lòng đến sắp khóc, ngày ngày tự tay bôi thuốc trị bỏng cho tôi, còn không cho tôi chạm nước.

Thế nhưng giờ đây, ký ức của anh đã liền sẹo như vết thương trên da thịt tôi vậy.

Tôi bò dậy, hứng nước xúc miệng, cất giọng khản đặc hỏi anh:

“Phó Thời Hàn, từ khi nào em không nấu cho anh ăn?”

“Chẳng phải chính anh không chịu về nhà sao?”

Mười năm qua, chúng tôi gập ghềnh đi cùng nhau, chẳng phải chưa cãi nhau bao giờ.

Nhưng xưa kia, lần nào anh cũng tặng quà chủ động xuống nước.

Lúc đó, tôi sẽ nấu món cá tùng thử, ăn xong lại làm hòa như thuở ban đầu.

Còn hôm nay, anh nhất quyết không bỏ qua cho tôi.

“Lâm Tư, nếu em chịu nhường nhịn sớm, anh làm sao mà không về nhà?”

“Giờ lập tức thay đồ đi với anh đến bệnh viện.”

“Đi xin lỗi Tang Dư, đến khi nào cô ấy chịu tha thứ mới thôi.”

Tôi nắm chặt chiếc khăn, hỏi vặn lại anh:

“Nếu em không đi?”

“Phó Thời Hàn, anh là chồng em, anh ăn cơm cô gái khác nấu, còn thản nhiên ân ái trên mạng, rồi vì một nút thả tim của em mà bắt em đi xin lỗi cô ta.”

“Giả như em xin lỗi, thì phải nói thế nào? Nào, Phó Thời Hàn, anh dạy em thử xem?”

Anh im lặng nhất thời không biết nói gì.

Dù sao đăng lên mạng cũng là để người ta xem, người ta like.

Còn anh có thể bào chữa thế nào để bắt tôi phải nhận sai đây?

Tôi nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, lại nôn khan vài tiếng.

Giọng anh lạnh băng vang lên lần nữa, “Lâm Tư, em còn làm trò chưa xong à?”

Nghe thanh âm chán ghét của anh, nhìn vẻ khinh miệt trên mặt anh, tôi không kìm nổi cơn giận trong lòng.

Vung tay, tôi tát anh một cái thật mạnh.

“Phó Thời Hàn, cút!”

Hồi mới khởi nghiệp, chúng tôi cơm gió bụi đường, vừa đói vừa mệt, nên rất sợ bệnh.

Bệnh sẽ trì hoãn công việc, lại còn tốn tiền.