Lúc ấy, chỉ cần tôi ho khẽ thôi, anh đã lập tức rót nước ấm, ban đêm thức mấy lần để chạm tay lên trán xem tôi có sốt không.
Còn bây giờ, tôi nôn đến trời đất quay cuồng, anh lại cho rằng tôi đang diễn kịch.
Nếu không vì đang thai nghén, cơ thể suy nhược, có khi tôi đã xông vào bếp cầm dao thiến phăng anh ta rồi.
Khi tôi định thần lại, anh đã bỏ đi.
Hình như anh nhận điện thoại từ bệnh viện báo Tang Dư đã tỉnh.
Nếu không, chắc anh cũng chẳng lặng lẽ rời đi ngay sau khi bị tôi giáng cho một bạt tai như vậy.
Tôi lẳng lặng dọn dẹp bãi nôn trên sàn, nghĩ thầm:
May mà Tang Dư tỉnh lại, ít nhất tôi không phải gánh mạng người.
Có điều…
Tôi đặt tay lên bụng.
Đứa bé trong này, tôi sẽ phải gánh cả đời.
Sáng hôm sau, tôi tự đến bệnh viện.
Khi xếp hàng, tôi lại quét thấy bài đăng mới của Tang Dư.
Trong ảnh, cô ta mặt mày nhợt nhạt, ôm một bó hoa tươi thật lớn, nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Một bàn tay với ngón tay dài lộ rõ khớp xương đang đút cô ta uống cháo.
Bàn tay ấy đeo chiếc nhẫn cưới của tôi và anh.
Dòng chú thích: “Tổng tài đại nhân nói, không gì dạy con người biết trân trọng bằng mất đi rồi tìm lại được.”
“Nhờ anh, em mới có thêm quyến luyến với thế giới này. Cảm ơn anh, Tổng tài đại nhân.”
Lần này, tôi không thả tim.
Vì tôi đã biết rút kinh nghiệm.
Y tá gọi tới số của tôi.
Bác sĩ gây tê yêu cầu người nhà ký tên, tôi cầm bút ký vào.
Anh ta nhíu mày, “Ba của đứa trẻ đâu? Việc lớn như thế, lại không đi cùng sao?”
Tôi hơi nhếch khóe môi.
“Anh ta chết rồi.”
Bác sĩ gây tê thoáng lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn bối rối, “Xin lỗi, mong cô đừng quá đau buồn.”
Ca thủ thuật diễn ra rất nhanh.
Vì có gây tê nên tôi không cảm thấy đau.
Nhưng tôi nghĩ, lúc sinh linh nhỏ bé ấy rời đi, chắc hẳn đau đớn vô cùng.
Tôi ngồi nghỉ ngoài phòng khám một lúc, đến khi định rời đi thì thuốc tê tan, bụng dưới bắt đầu khó chịu.
Tôi vô thức khom người, muốn về nhà sớm hơn.
Vừa xuống đến tầng 1, tôi liền chạm mặt Phó Thời Hàn.
Thấy tôi, ánh mắt lạnh lùng của anh ta thoáng hiện một tia hài lòng.
“Thông suốt rồi à? Quyết định đến xin lỗi Tang Dư hả?”
Tôi mệt mỏi hất tay anh ta ra.
“Tôi không đến để xin lỗi. Phó Thời Hàn, Tần Nhiễm Nhiễm không nói với anh sao, tôi có để một tập tài liệu trong két sắt ở văn phòng anh, rốt cuộc anh đã xem chưa?”
Anh ta cười khẩy, “Trợ lý Tần có nói, nhưng anh không xem. Em có tài liệu quan trọng gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ tìm cái cớ tới công ty kiểm tra anh thôi.”
“Biết anh không ở đó, còn cố ý hỏi Tang Dư đi đâu, em muốn truyền đạt thông tin gì cho nhân viên?”
“Lâm Tư, không ngờ em tính toán đến thế, làm anh quá thất vọng.”
Dứt lời, anh ta mạnh bạo tóm cánh tay tôi thêm lần nữa.
“Nếu không phải đến xin lỗi, vậy em tới bệnh viện làm gì?”
Tôi lặng nhìn anh ta, “Buông tôi ra. Tôi làm gì, không liên quan đến anh.”
Anh ta nhíu mày nghĩ ngợi, đuôi mắt giật lên.
“Lâm Tư, em tới phòng bệnh của Tang Dư rồi đúng không? Lại nói gì, làm gì với cô ấy hả?”
Trong mắt anh ta toàn vẻ lo lắng, sợ tôi tổn thương ‘cô gái nhỏ’ của mình.